Bạn đang đọc Vợ Béo Nghịch Tập Cố Thiếu Nhận Quả Báo – Chương 20
“Mẹ đừng lo cho con, phải chú ý đến bản thân nữa.”
Tay Hạ Thanh Trì rơi xuống trên đầu bé Hạ, cô nghiêm nghị nói: “Sau này không được phép lén lút trốn khỏi trường học, cũng không được tùy tiện chạy vào nhà người khác, lỡ gặp người xấu, bị người xấu bắt đi, con bảo mẹ phải làm sao?”
Bé Hạ là tất cả của cô.
“Chú và anh Cố Thần không phải người xấu.” Bé Hạ lẩm bẩm trong miệng, phản bác lại lời nói của cô.
“Con đã gặp bọn họ bao nhiêu lần rồi?”
Hạ Thanh Trì khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm bé Hạ, trước đây ý thức đề phòng của đứa nhỏ này cũng không thấp như vậy.
Bên kia, bé Hạ bị chất vấn, nâng má phồng lên: “Tuy chúng con không gặp nhau mấy lần, nhưng chú và anh Cố Thần đẹp trai như vậy, không thể là người xấu được.”
Hạ Thanh Trì nghe xong, khóe miệng co giật.
Di truyền tính cách này khiến cô đau đầu, tại sao đứa nhỏ này lại không kế thừa tính khí lạnh lùng của Cố Đình Xuyên.
“Bé cưng, con quên khi chúng ta xem phim, những người đẹp trai cũng có thể là nhân vật phản diện.
Chúng ta không thể đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài, biết người biết mặt khó biết lòng.
Ai biết được người ta thế nào?
“Không đâu, trong phim đều giả, lần nào chú Tự Bạch cũng đóng vai kẻ xấu, nhưng chú ấy còn lén mua búp bê Barbie cho con.”
Bé Hạ cao giọng phản bác lại cô.
Hạ Thanh Trì ôm đầu, trong mắt hiện lên vẻ bất lực, lúc trước bé Hạ còn nhỏ cô còn có thể kiểm soát, nhưng bây giờ bé đã trưởng thành nhanh mồm nhanh miệng, cô bị đánh bại cũng không thể làm gì được đứa quỷ nhỏ này.
“Cái đó khác, chúng ta vừa mới quay lại đây, ngoài dì Tiểu Kỳ, không được phép tin ai hết.”
Mệnh lệnh đưa ra, bé Hạ không dám phản bác, lầm bầm nói: “Biết rồi, lần sau trước khi đến con sẽ nói với mẹ.”
Còn muốn đến?
Hạ Thanh Trì nhìn bé Hạ bên cạnh mà cảm thấy mệt mỏi.
Mới gặp Cố Thần vài lần mà dáng vẻ đã cứng đầu giống hệt cô hồi đó.
Dạy từ từ vậy.
Hạ Thanh Trì đưa bé Hạ đến cửa trường mẫu giáo, sau khi liên tục dặn dò bé không được phép rời khỏi đây khi chưa được phép, lúc đó cô mới bắt taxi đến nhà họ Cố.
Bên này cô vừa bước vào phòng thiết kế, ánh mắt của mọi người đều quét đến cô, trong ánh mắt nhìn cô còn có…!đồng tình?
Ngày trước vì Cố Đình Xuyên giao việc thiết kế buổi lễ Tinh Quang cho cô nên mọi người đều bất mãn, khói thuốc súng khắp nơi, nay lại thay đổi chiến thuật? Cô không có tâm trạng để đoán.
Cuộc họp buổi sáng được tổ chức như thường lệ, sau khi giám đốc thiết kế giải thích tất cả các vấn đề, cuộc họp kết thúc.
“Janey, chờ đã, chị có chuyện muốn nói với em.”
Một giọng nói gọi Hạ Thanh Trì dừng lại, trong nháy mắt, giám đốc thiết kế đã ngồi vào chỗ của mình và nhìn cô.
Hạ Thanh Trì ngồi vào chỗ của mình, nhìn người đối diện.
Cô đã nghe nói đến vị giám đốc thiết kế này từ lâu, người trong giới thiết kế trong nước không ai là không biết, cô ấy được nhà họ Cố thuê về năm năm trước, quả thật cũng phát huy giá trị, trang phục mà nghệ sĩ của nhà họ Cố mặc xuất hiện trước công chúng đều được săn lùng, tất cả mọi người đều hò hét nhà họ Cố mở cửa hàng bán quần áo.
Nếu đổi lại là mấy năm trước, Hạ Thanh Trì nghĩ rằng mình sẽ rất hồi hộp, không thể ngẩng đầu lên trước một nhân vật như vậy.
Bây giờ không giống như xưa, cô nở nụ cười nhàn nhạt trên môi: “Chị Diêu.”
“Janey, chị muốn nói chuyện với em về thiết kế của lễ hội Tinh Quang.
Có sự khác biệt lớn giữa xu hướng trong nước và nước ngoài.
Em vừa mới về nước, chắc chắn còn rất nhiều khó khăn.”
Chị Diêu mặc một bộ vest công sở, trong cử chỉ của cô toát lên vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Cô đã làm trong ngành thiết kế hơn mười năm, khi được nhà họ Cố thuê cô chỉ có một yêu cầu duy nhất là quản lý bộ phận thiết kế, cô cũng đã quản lý rất tốt qua nhiều năm.
Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong bộ phận thiết kế hầu như đều do cô sắp xếp chỉ huy, lần nào cũng được khen ngợi.
Lần này, Cố Đình Xuyên trực tiếp bỏ qua cô và chỉ định nhảy cóc Janey thiết kế buổi lễ quan trọng nhất trong năm.
Tin tức về cô hôm qua liên tục truyền đi, nếu không phải hôm qua cô ấy không đi làm, chắc chắn sẽ đặt câu hỏi ngay tại cuộc họp.
Danh tiếng của Janey rất vang dội, và hầu như ai trong giới cũng biết lúc trước cô đã giành được sự chú ý của công chúng nhờ vào bộ hình catwalk đẹp như thiên thần, hơn nữa cũng nhận được nhiều lời khen ngợi ở trong nước.
Trong mắt chị Diêu, với những người bỏ cuộc thi tuyển chọn trong ngày đầu tiên đi làm đương nhiên thái độ sẽ không đúng mực.
Hạ Thanh Trì nghe được ý tứ trong lời nói của đối phương, cô nhếch khóe miệng: “Khó khăn thì sẽ có, nhưng em sẽ tìm cách vượt qua.”
Đối phương rất thông minh cho cô bậc thang để cô tự mở miệng nhờ giúp đỡ, nhưng có lẽ bước đi này đã tính sai, cô không phải người gặp khó khăn sẽ lùi bước trốn chạy.
Dù sao, mẹ đơn thân cũng đã làm rồi, còn gì khó hơn thế?
Chị Diêu ngẩn người một lúc.
“Được rồi, nếu em đã nói như vậy thì chị tin lần này em sẽ làm rất tốt, nhưng Janey, đừng quên rằng chúng ta là một đoàn thể, lúc nào cần giúp đỡ có thể nói với chị.” Chị Diêu vỗ vai cô, ngoài mặt là lo lắng, nhưng thật ra Hạ Thanh Trì cũng hiểu ý của đối phương.
Với tư cách một người mới nhận nhiệm vụ này, chị Diêu đang đợi cô tự động nghỉ việc.
“Chị Diêu, nếu không có việc gì khác, em đi làm trước.”
Sau khi đi ra khỏi phòng giám đốc, cô thở ra một hơi, ánh mắt mọi người nhìn cô lại trở về trạng thái thương hại trước đó.
Cô đi ngang qua và có thể nghe thấy mọi người thì thầm sau lưng.
“Tôi không ngờ Janey nổi tiếng lại là một bà mẹ đơn thân.”
“Đúng vậy, vừa làm việc vừa chăm sóc con gái, không biết có thể sắp xếp thiết kế cho buổi lễ này hay không.”
“Tôi khuyên cô đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào cô ấy.
Cô ấy thậm chí còn không vượt qua được thiết kế tạm thời trong bài dự thi của mình, xem ra chỉ là hư danh thôi.”
Tin tức được đưa ra rất nhiều, buổi sáng Hạ Lăng An mới xác nhận cô không có chồng, hiện tại lại có người bàn tán xôn xao.
Nghe mọi người châm chọc khiêu khích, Hạ Thanh Trì thờ ơ.
Những gì hiện giờ so với những nghi ngờ và chế giễu mà cô phải chịu đựng khi cô ra nước ngoài một mình còn không đáng một đồng.
Từ lúc dấn thân vào thương trường cô đã tu luyện một ý chí sắt đá, nếu bạn không độc ác, thì người khác sẽ tàn nhẫn với bạn.
Cô không định để ý, nhưng khi cô đi ngang qua, một giọng nói văng vẳng bên tai cô.
“Tôi nghe nói con gái cô ấy từ nhỏ đã quấn lấy mấy đứa con trai nhỏ trong trường, cũng không biết do nó thiếu tình thương của cha hay không…”
Nói còn chưa dứt lời, Hạ Thanh Trì đã quay người sải bước đến trước mặt đối phương.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô âm trầm, đôi mắt tròn xoe lộ ra vẻ lạnh lùng như ánh sáng lạnh lẽo khiến người nói lạnh cả sống lưng.
“Cứ nói tôi là được, đừng kéo con gái tôi vào.” Hạ Thanh Trì lạnh lùng nói.
Cô đã quen với việc người khác nhận xét vô trách nhiệm sau lưng, nhưng không có nghĩa là bé Hạ cũng ở trong phạm vi này, kẻ nào dám bắt nạt núm thịt của cô, cô luôn sẵn sàng dốc sức liều mạng với kẻ đó.
Khi bắt gặp ánh mắt của cô, người bên kia chợt ngẩn ra, hơn nữa chiều cao kinh người của Hạ Thanh Trì, cao hơn cô ta nửa cái đầu, người bên kia càng không yên tâm, chung quanh đã có vài người vây xem chuẩn bị xem kịch vui.
“Tôi cũng không nói sai.
Bạn tôi là giáo viên mẫu giáo.
Cô ấy nói rằng con gái cô đã dụ dỗ con trai Cố tổng và thậm chí còn bí mật chạy đến nhà Cố tổng.” Đối phương khẽ cắn môi, ngẩng đầu nói một hơi..