Bạn đang đọc Vợ Bé Dân Quốc Giàu Xổi Rồi – Chương 79
Dưới lầu, hiện trường cầu hôn.
Cố Chi đang nói ra câu “Gả cho em đi”, khi nhìn thấy mặt người đàn ông sau lưng đã sửng sốt.
Biểu cảm trên mặt thay đổi.
Phóng viên biết rõ dáng vẻ của Hoắc Đình Sâm trông như thế nào cũng đều dại ra.
Chỉ có quần chúng vây xem không biết chân tướng vẫn đang không ngừng vỗ tay hô hào.
“Gả cho cô ấy! Gả cho cô ấy! Gả cho cô ấy!”
Hạ tổng dường như cũng không ngờ đến đây là màn cầu hôn, khi nhìn thấy chính diện người phụ nữ trước mặt đang cầu hôn anh ta, biểu cảm cực kỳ run rẩy.
Nếu như anh ta không nhận lầm, người này chính là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng kiêm phú bà, con gái ruột của nhà quân phiệt Trần Thiêm Hoằng, đối tượng Hoắc Đình Sâm hạ mình làm tình nhân muốn gả vào hào môn.
Lúc này Trần Gia Minh ở bên ngoài đám người đột nhiên ý thức được gì đó, sợ chết khiếp phá vòng vây đám đông xông vào, vừa xông vào vừa hô: “Nhầm rồi nhầm rồi nhầm rồi!”
Anh ta chen vào giữa, đã mệt đến mức thở hổn hển, sau đó nhìn thoáng qua nam nữ đang trong tình trạng ngây người ở giữa, lại nhìn về quần chúng vây xem không rõ chân tướng: “Cầu hôn sai người rồi, Hoắc tổng còn ở trên chưa xuống đây.”
“Đây là Hạ tổng, không phải Hoắc tổng!”
“Thật sự Hoắc tổng đang…” Ánh mắt Trần Gia Minh xuyên qua đám người, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đang hoảng hốt chạy xuống, chỉ tay qua: “Hoắc tổng thật sự đang ở đó!”
Cùng lúc, tập thể quay đầu.
Người đàn ông mặt mũi tràn ngập lo lắng, trước áo sơ mi còn đọng lại nước cà phê xông tới.
Mọi người lại tự động tránh ra nhường lối đi.
Hoắc Đình Sâm xông về phía trước, đẩy Hạ tổng trước mặt Cố Chi ra, nhận lấy hoa hồng trong tay cô, vội vàng nhận lời: “Gả gả gả! Anh gả!”
Hạ tổng đang mờ mịt bị đẩy ra, trực tiếp được Trần Gia Minh kéo đến bên ngoài đám đông.
Cố Chi nhìn thoáng qua Hoắc Đình Sâm.
Đột nhiên có hơi hối hận rồi.
Cô ngẫm nghĩ, còn chưa nói gì, Hoắc Đình Sâm đã nhận lấy hoa hồng trong tay cô, dáng vẻ sợ cô đổi ý.
“Nhẫn đâu?” Anh cầm lấy hoa hồng hỏi.
Vì thế Cố Chi lấy nhẫn từ trong túi ra.
Hoắc Đình Sâm lại nhận lấy, tự mình đeo vào ngón áp út: “Được rồi, cầu hôn thành công, anh đồng ý rồi.”
Quần chúng: “…”
Cố Chi: “…”
“Được! Chúc mừng!” Trần Gia Minh là người dẫn đầu vỗ tay.
Dưới sự dẫn đầu của anh ta, hiện trường mới từ từ vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.
Cố Chi nhìn thoáng qua quần chúng vây xem xung quanh, sau đó lại nhìn Hoắc Đình Sâm biểu cảm căng thẳng, tựa như sợ cô sẽ đổi ý mặc kệ tất cả.
Sau đó trên mặt cô cuối cùng cũng lộ ra nụ cười nho nhỏ.
Lúc này Hoắc Đình Sâm mới thở phào.
Tin tức phú bà Cố Chi cầu hôn thành công, thiếu chủ Hoắc thị Hoắc Đình Sâm sắp thượng vị gả vào hào môn lan truyền khắp Thượng Hải.
Dẫn tới vô số đàn ông không muốn nỗ lực đố kỵ.
Cố Chi vốn cho rằng như này cũng được rồi, chỉ là nghĩ đời này của mình chưa được cầu hồn còn đang thầm tiếc nuối thì Hoắc Đình Sâm đã cầu hôn cô.
Ban đêm, trên du thuyền ở dòng sông Hoàng Phổ.
Sông Hoàng Phổ trước kia đều sẽ có rất nhiều du thuyền, tối nay không biết vì sao, chỉ có một thuyền của bọn họ.
Cố Chi vốn cho rằng Hoắc Đình Sâm chỉ bảo cô đến ngồi thuyền hóng gió thổi ngắm cảnh đêm, mãi cho đến khi cô đào ra từ trong ly kem một chiếc nhẫn, mới phát hiện khác thường.
Cố Chi đặt chiếc nhẫn kia ở trên khăn trải bàn, không hiểu nhìn về phía Hoắc Đình Sâm: “Đây là?”
Hoắc Đình Sâm cười, Cố Chi đang khó hiểu, đột nhiên, không gian trên đầu cô chợt đổi sắc.
Trên boong tàu du thuyền bọn họ đang ngồi, Cố Chi ngẩng đầu, phát hiện đèn điện vốn dùng để chiếu sáng đã tắt, không biết từ khi nào toàn bộ đỉnh đầu đã treo thành đèn màu nhỏ lấp lánh.
Giống như từng vụn nhỏ kim cương lấp lánh, tỏa ra ánh sáng lung linh, đẹp đến mức khiến đầu váng mắt hoa, cảm giác không quá chân thực.
Lại sau đó, Hoắc Đình Sâm kéo ghế ra, đi về phía cô, quỳ một chân xuống.
Cả boong tàu chỉ có hai người.
Hoặc là lúc này, cả thế giới giống như chỉ có hai người bọn họ.
Dòng nước sông Hoàng Phổ dưới thuyền lặng lẽ chảy.
Cố Chi nhìn cảnh đêm tuyệt đẹp ở bờ bên kia, nhìn thoáng qua đèn màu nho nhỏ trên đỉnh đầu, trong không khí tràn ngập hương hoa, không biết từ nơi nào truyền đến khúc nhạc Saxophone.
Lúc này rốt cuộc cô cũng biết vì sao Cổ Dụ Phàm nói cô cầu hôn quê.
“Cố Chi tiểu thư.” Hoắc Đình Sâm mở miệng.
Cố Chi nhìn anh, hỏi rất thẳng thắn: “Anh muốn cầu hôn hả?”
Cố Chi cảm giác mặt mình nóng lên, nghĩ đến đây là lúc cầu hôn lại không nhịn được ý cười, nói: “Không phải em đã cầu hôn rồi sao?”
Hoắc Đình Sâm: “Lần đó là Hoắc Đình Sâm muốn gả cho Cố Chi.”
Anh nói: “Hoắc Đình Sâm luôn rất muốn cầu hôn Cố Chi, em biết mà.”
“Lần này, là muốn hỏi Cố Chi tiểu thư, có đồng ý gả cho Hoắc Đình Sâm không?”
“Vấn đề này còn không biết sao.”
Cố Chi bĩu môi: “Vậy bây giờ em hỏi anh, nếu như em nói em không đồng ý thì làm sao bây giờ?”
Hoắc Đình Sâm: “Vậy anh sẽ liên tục cầu hôn, đến khi em đồng ý mới thôi.”
Cố Chi: “Vậy cầu hôn đến khi nào?”
Hoắc Đình Sâm cười: “Một đời rất dài, từ từ sẽ đến.”
Trong lòng Cố Chi mềm mại.
Hoắc Đình Sâm: “Cho nên Cố Chi tiểu thư, bây giờ có bằng lòng gả cho Hoắc Đình Sâm không?”
Cố Chi nghĩ đến lời “Một đời” kia, dụi mắt, dùng giọng mũi đáp: “Vậy sau khi em gả cho anh xong không phải sẽ thành bà Hoắc sao?”
Không biết vì sao, cô không muốn trở thành bà Hoắc, điều này không phải vì cô không muốn kết hôn với Hoắc Đình Sâm, mà là luôn cảm thấy, sau khi cô kết hôn với Hoắc Đình Sâm, dường như cả người cô sẽ chỉ là bà Hoắc, sẽ giống như đám phu nhân ở Thượng Hải kia, không có ai có thể nhớ đến kỳ thực các cô ấy tên là gì, không ai biết các cô ấy là ai, càng không ai biết các cô ấy thực ra có thể lợi hại đến thế nào.
Dường như Hoắc Đình Sâm biết Cố Chi đang lo nghĩ điều gì. Anh mỉm cười, biểu cảm nghiêm túc: “Em đương nhiên là bà Hoắc, tương tự, em cũng là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng, em là bà chủ giàu có, em là con gái của Trần Thiêm Hoằng, những người đó đều là em, họ cũng sẽ không vì một bà Hoắc mà nhạt nhòa thay đổi, còn có điều quan trọng nhất, em vẫn là chính em, em là Cố Chi độc nhất vô nhị trên thế giới, không thể thay thế, Cố Chi mà Hoắc Đình Sâm yêu.”
“Em có thể là bà Hoắc của Hoắc Đình Sâm, vào khoảnh khắc anh đồng ý lời cầu hôn của em, anh cũng có thể là Cố tiên sinh của Cố Chi rồi.”
“Cho nên Cố tiểu thư mãi là độc nhất vô nhị, chuẩn bị thật tốt làm bà Hoắc của Hoắc Đình Sâm nhé?”
Cố Chi đối diện với đôi mắt Hoắc Đình Sâm.
Dưới bầu trời đêm, đôi mắt hai người tựa như phát sáng.
Anh nói cho cô biết, hóa ra cô thành bà Hoắc thì cô vẫn là chính cô, là Cố Chi không có ai có thể thay thế.
Lúc này, điều lo nghĩ cuối cùng kia tựa như tiêu tán theo gió đêm dịu êm.
Vì thế Cố Chi chậm rãi đưa tay, để chiếc nhẫn lành lạnh kia từng chút từng chút xỏ vào ngón áp út của cô.
Hoắc Đình Sâm đứng dậy hôn cô.
…
Bờ sông Hoàng Phổ, Trần Gia Minh thông qua kính viễn vọng, nhìn thấy cảnh hai người trên thuyền thân mật hôn nhau.
“Đã hôn chưa, hôn rồi sao, hôn rồi hả?!” Cổ Dụ Phàm chen đến bên cạnh Trần Gia Minh không chờ kịp hỏi luôn.
Trần Thiêm Hoằng và Hoắc Tông Kính đều cầm một chiếc kính viễn vọng trong tay, nhìn thoáng qua dáng vẻ Cổ Dụ Phàm gấp gáp, sau đó lại giơ kính lên, yên lặng nhìn.
“Hôn rồi hôn rồi!” Trần Gia Minh vừa buông kính viễn vọng trong tay xuống, Cổ Dụ Phàm lập tức không kịp chờ đợi cướp lấy.
Ông ta xoay người, giơ tay lên nhìn người cách đó không xa, sau đó, chân trời bay lên một đường sáng, lúc ánh sáng lên đến nơi cao nhất thì biến mất trong chớp mắt, tiếp đó trong sự chờ mong của tất cả mọi người bùm nổ tung, pháo hoa rực rỡ tỏa sáng cả bầu trời.
Ngay sau đó, từng đợt pháo hoa được đốt lên.
Cố Chi hôn được một nửa, nghe thấy tiếng pháo hoa, vì thế tạm thời kết thúc nụ hôn, quay đầu nhìn.
“Là anh bắn sao?” Cô hỏi.
Hoắc Đình Sâm nhìn cánh môi hơi ướt át của Cố Chi, cười gật đầu: “Ừm.”
Trong con ngươi Cố Chi phản chiếu ánh sáng của pháo hoa, cô nói: “Hoắc Đình Sâm, em rất vui, bây giờ em thật sự rất vui.”
Hoắc Đình Sâm ôm vai cô, dịu dàng đáp: “Ừm.”
Cố Chi lại quay đầu nhìn Hoắc Đình Sâm, do dự hai giây: “Em nhớ ra đêm lần trước uống rượu say mình đã nói gì.”
Ký ức tối ngày hôm đó Hoắc Đình Sâm bảo cô học thích anh, đưa cô đang buồn đến Bách Lạc Hối uống say.
Ban nãy, khoảnh khắc pháo hoa nổ tung kia, cô đã nhớ ra.
Hoắc Đình Sâm bất ngờ, sắc mặt khẽ biến, đối mặt với Cố Chi.
Bởi vì tiếng pháo hoa nổ ầm ĩ, cho nên Cố Chi nói rất lớn tiếng, không một chút xấu hổ nào.
“Tối hôm đó em nói chắc là em có thích anh.”
“Bây giờ nên bỏ đi, em thích anh, rất thích anh.”
Hoắc Đình Sâm hơi ngẩn người.
Mặc dù tiếng pháo hoa ầm ĩ, nhưng từng câu từng chữ của Cố Chi, tất cả đều rơi vào trong tai anh, vô cùng rõ ràng, không sót một chữ.
Cố Chi nói xong đang cười dịu dàng nhìn anh.
Vì thế anh lại không khống chế được, giữ lấy gáy cô, hôn xuống.
Nụ hôn này không dịu dàng như vừa rồi, Cố Chi cảm nhận được sự nóng bỏng của anh, đáp lại anh.
Sắp xếp sau đó Hoắc Đình Sâm đã không rảnh đi quản, anh ôm ngang Cố Chi lên, đi vào phòng ngủ trên du thuyền.
Phòng ngủ nằm ở tầng dưới boong tàu, Hoắc Đình Sâm đá cửa tiến vào, đặt Cố Chi lên giường, sau đó đi kéo rèm cửa sổ.
Cố Chi tò mò nhìn Hoắc Đình Sâm kéo rèm cửa sổ: “Sẽ có người nhìn thấy sao?”
Cô cảm thấy ở đây cách bờ rất xa, đêm hôm khuya khoắt, ai lại nhìn lên thuyền nhà người ta chứ.
Hoắc Đình Sâm không nói cho Cố Chi biết trong tay người trên bờ đều mang theo kính viễn vọng.
Sau khi Hoắc Đình Sâm kéo xong rèm cửa sổ, nhào đến.
Cố Chi vừa cảm nhận được anh hôn bên tai rồi đến cổ vừa hỏi: “Thuyền thì làm sao bây giờ? Ngay mai sẽ không trôi đến biển đấy chứ.”
Hoắc Đình Sâm: “Sẽ không.”
Trên thuyền có nhân viên lái thuyền, chỉ là Cố Chi không nhìn thấy mà thôi.
Cố Chi: “Anh không sợ em cả đêm không quay về, ba em biết được ngày mai dùng súng bắn anh sao.”
Hoắc Đình Sâm: “Không sợ.”
Trần Thiêm Hoằng đã sớm biết đêm nay anh muốn cầu hôn Cố Chi.
Cố Chi hỏi xong liên tiếp mấy vấn đề, cuối cùng cũng thả lỏng, sau đó đột nhiên đẩy Hoắc Đình Sâm trước ngực ra xa một chút.
Hoắc Đình Sâm lộ biểu cảm không hiểu.
Pháo hoa bên ngoài vẫn đang bắn, phản chiếu trên mặt hai người, chợt sáng chợt tắt.
Cố Chi trở mình, đè Hoắc Đình Sâm dưới thân, tự mình ngồi trên người anh, sau đó cúi đầu bắt đầu cởi từng cúc áo.
“Em đến.” Cô vừa cởi vừa nói, “Ngày mai nếu như ba em hỏi đến, em sẽ nói tối nay là em không kìm nén nổi lòng tham không không đáy, thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh, sau đó làm ra chuyện điên rồ với anh.”
“Anh cũng không thể một phát súng tiễn em đi.”
Hoắc Đình Sâm: “…”
Cùng lúc đó, bên bờ sông, Trần Thiêm Hoằng buông kính viễn vọng xuống, châm cho mình một điếu thuốc.