Vợ Bé Dân Quốc Giàu Xổi Rồi

Chương 77


Bạn đang đọc Vợ Bé Dân Quốc Giàu Xổi Rồi – Chương 77

Lần này tựa như càng yên tĩnh hơn vừa rồi, lặng ngắt như tờ.


Nhìn một màn kia khóe miệng Cố Chi chậm rãi rũ xuống, trên mặt như phủ thêm một tầng sương lạnh.

Trán và cổ Vương Tử Kỳ nổi gân xanh, không ngừng thở hổn hển.

Sau khi gào xong tựa như anh ta mới hiểu rõ mình vừa nói cái gì, nhìn sắc mặt mọi người bộc lộ khác nhau.

Anh ta xuất thân không tầm thường, từ nhỏ cũng là ba mẹ nuông chiều mà lớn lên, ai gặp mà không gọi một tiếng Vương công tử, nay dưới con mắt của bao người bị người khác vạch trần chuyện xấu, mất hết thể diện nên nhất thời ấm đầu, thề phải kéo người chết chung.

Đợi khi phản ứng kịp, trán đã bị vật cứng lạnh buốt chĩa vào.

Là họng súng của Trần Thiệu Hoàn.

Vương Tử Kỳ cảm nhận được họng súng, mồ hôi lạnh toàn thân mới thi nhau lăn xuống.

Anh ta run rẩy, mồ hôi thấm ướt lưng.


Trần Thiệu Hoàn vừa dùng súng chĩa vào Vương Tử Kỳ, vừa nhìn lướt qua sắc mặt khác nhau của đám người trong đại sảnh, cuối cùng nhìn về phía Cố Chi và Trần Thiêm Hoằng trên sân khấu.

Anh ta không thể nổ súng, ít nhất là không thể nổ súng bây giờ, nơi này là Thượng Hải lại còn ngay trước mặt tất cả khách khứa.

Cố Chi cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt rơi trên người cô.

Trước kia Hoắc Đình Sâm từng dẫn cô đi tham gia yến tiệc và party, có vài người ở đây hôm nay có thể ít nhiều cảm thấy cô quen mắt, sau khi Vương Tử Kỳ gào lên, gần như cuối cùng đã nhớ lại, lúc trước Hoắc Đình Sâm từng nuôi một người sắp làm vợ lẽ bên cạnh, chính là Cố Chi. Chỉ là không ngờ tới lúc trước người phụ nữ này bị đá xong thì giờ đây lắc mình một cái đã biến thành con gái thất lạc nhiều năm của Trần Thiêm Hoằng.

Cố Chi cũng có thể cảm nhận được lửa giận ngút trời của Trần Thiêm Hoằng bên cạnh, đối mặt với chuyện của con gái mình, dù thế nào ông cũng không giữ vững được lý trí, nếu không phải trên người không mang súng, sợ là ông đã bắn một phát chết tên khốn nạn kia.

Tựa như tất cả mọi người đều đang chờ xem tối nay sẽ kết thúc như thế nào, hoặc nên nói là, căn bản khỏi cần kết thúc.

Bởi vì thế lực Trần Thiêm Hoằng khổng lồ, chuyện này lại liên quan đến nhà họ Hoắc, nếu như ông ấy hạ một lệnh, tất cả mọi người sẽ tự mình quên lời vừa được nghe đi, tiếp tục tiệc rượu tối nay, thậm chí ngay cả báo chí ngày mai cũng sẽ không nhắc đến lời nào, chỉ có điều ở sau lưng, nhóm phu nhân hào môn lúc rỗi rãi hưởng trà dường như lại có thêm một đề tài nói chuyện khá hay ho.

Ánh mắt Trần Thiêm Hoằng sắc bén như chim ưng, tựa như đang muốn cảnh cáo tất cả mọi người ở đây lời không nên nghe thì đừng nghe, Cố Chi lại kéo tay áo của ông.

Cảnh vệ đang áp giải ba người kia ra ngoài, Cố Chi đột nhiên gọi bọn họ lại: “Đợi đã.”

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Cố Chi.

Cô đang muốn mở miệng nói gì đó, một người đàn ông khác đi tới ngay lúc này.


“Hoắc Đình Sâm!”

Có người không nhịn được gọi ra tên anh, hiện trường lập tức nhao nhao tiếng nghị luận.

Sắc mặt người đàn ông âm u lạnh lẽo, khí tức quanh cơ thể cực mạnh, chính là nhà tư bản vô tình người người ở Thượng Hải kiêng kỵ.

Cố Chi nhìn thấy Hoắc Đình Sâm xuất hiện, vì thế nghiêng đầu nhìn anh.

Hoắc Đình Sâm đi đến bên cạnh Cố Chi, trấn an kéo tay cô, tựa như đang muốn nói giao chuyện này cho anh, Cố Chi lại đột nhiên mỉm cười, liếc nhìn hai người bị cảnh vệ dập đầu.

“Vương công tử.” Cố Chi giành nói trước Hoắc Đình Sâm, sau đó quét mắt nhìn một vòng tất cả mọi người ở đây.


Cô chậm rãi mở miệng nói: “Tôi từng ở cùng Hoắc Đình Sâm tiên sinh đây mấy năm, nhưng anh đã sai một chuyện.” Cô bĩu môi, uất ức nhìn về phía Hoắc Đình Sâm bên cạnh, “Bọn họ cảm thấy em “ăn bám” nhà giàu đấy.”

Hoắc Đình Sâm nghe xong hơi mỉm cười, gật đầu, biết tiếp theo cô muốn nói cái gì.

Cố Chi lại ngẩng đầu, hướng mặt về phía đám đông, âm thanh đột nhiên trở nên sắc bén: “Không phải tôi không vào được cửa nhà họ Hoắc, mà là tôi còn chả muốn bước vào cửa nhà họ Hoắc.”

Cô khẽ nâng cằm: “Vương công tử, tôi biết bây giờ anh có thể muốn nói là tôi nói hươu nói vượn, nếu như không phải là con gái của Trần Thiêm Hoằng, làm sao tôi có thể không muốn vào cửa nhà họ Hoắc được, sao tôi có thể không muốn Hoắc Đình Sâm được, chẳng lẽ tôi không màng đến tiền nhà họ Hoắc sao, không muốn “ăn bám” người giàu sao?”

Cô cười lạnh một tiếng: “Thật ngại quá, quả thực tôi không muốn.”

“Bởi vì tôi chả cần “ăn bám” người giàu, tôi chính là người giàu đây!”

Sau khi nghe xong biểu cảm trên mặt mọi người là kinh ngạc và khó hiểu, tựa như không biết lời cô nói có ý gì.

Cố Chi: “Cho dù tôi không phải là con gái của tư lệnh Trần, tôi cũng là người phụ nữ giàu nhất cả cái Thượng Hải này, làm ngôi sao ca nhạc chỉ là sở thích của tôi thôi, trong tay tôi có châu báu Vĩnh Mỹ tiệm may Chức Dương Thành Y điện ảnh Hoa Anh, tôi sống ở Âu Nhã Lệ Quang, đi ô tô nhập khẩu, tiền trong tài khoản của tôi tiêu không hết, Hoắc tiên sinh đi cùng với tôi, chẳng qua cũng là người giàu như nhau thôi. Có thể là con người tôi bình thường tương đối khiêm tốn không thích thể hiện sự giàu có ra bên ngoài nên biến thành tôi “ăn bám” người giàu muốn thượng vị, mà con người tôi lại luôn lười giải thích.”

Cô nhíu mày, giễu cợt nói: “Nhưng mà mấy người cảm thấy người phụ nữ giàu nhất Thượng Hải, cần làm như vậy sao?”

Giống như tháo xuống lớp ngụy trang cuối cùng, Cố Chi nói xong, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trước cô luôn sợ bại lộ mình giàu quá sẽ nguy hiểm, bây giờ ba cô là Trần Thiêm Hoằng, có ai dám động vào cô?

Cố Chi nhìn biểu cảm mọi người ở đây trợn mắt há mồm.

Người phụ nữ giàu nhất Thượng Hải, ngoại trừ phú bà huyền bí danh tiếng lừng lẫy ở Thượng Hải còn có ai nữa?

Tất cả mọi người biết vị phú bà thần bí kia, đi ra ngoài kiểu gì cũng sẽ đeo kính râm đội mũ phớt, thích đeo trang sức Vĩnh Mỹ, mặc quần áo hiệu Chức Dương Thành Y, chỉ cần xuất hiện đều sẽ là tiêu tiền như nước, tiêu 30 vạn quyên tiền xây trường học, 100 vạn mua căn nhà lớn, làm kim cương thành viên ngọc trong suốt để đeo, mười mấy bảo vệ vây quanh, giàu đến mức khiến người ta giận sôi.

Mà vị phú bà thần bí thần long thấy đầu không thấy đuôi kia lại chính là Cố Chi?!

Tiệm châu báu với hiệu may và công ty điện ảnh lớn nhất Thượng Hải lại đều là việc kinh doanh của cô?!

Nếu như không phải Cố Chi, vậy lại có thể là ai được?

Không có ai.

Giống như đột nhiên mở điểm then chốt, mọi người chợt tỉnh ngộ.

Lúc này mới phản ứng từ tuổi tác đến dáng người đến sở thích, đặc điểm của Cố Chi và vị phú bà thần bí kia quả thực cực kỳ ăn khớp, trang sức thích đeo quần áo thích mặc thậm chí quay phim, hóa ra tất cả đều là việc kinh doanh của cô, mà chiếc cằm nhỏ thon gọn kia lại giống cằm của phú bà trong ảnh như đúc.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy cô giàu có như vậy vì cô “ăn bám” người giàu có, mua nhà mua đồ cổ xem tiền bạc như rác, nhưng lại có rất ít người từng nghĩ cô là người giàu có, toàn bộ đàn ông không muốn nỗ lực đều muốn cưới được nữ phú bà, hoặc là nữ doanh nhân này.

Căn nhà kia, là người ta tự bỏ tiền ra mua.

Đồ cổ này, là tự người ta tiêu 100 vạn mua chơi.

Về phần Hoắc Đình Sâm, chẳng qua là thay phú bà gánh chịu một cái hư danh mà thôi.

Vậy cái chuyện sắp làm vợ lẽ muốn thượng vị là thế nào?

Còn đang nghi ngờ, hiện trường có phóng viên yếu ớt giơ tay, đặt câu hỏi: “Hoắc tiên sinh, vậy lúc trước cái tin trên báo kia, độc sủng* của phú bà thần bí là ngài sao?”

*Người được cưng chiều duy nhất.


Đám người đột nhiên nhớ lại hai đợt tin tức, phú bà thần bí cực kỳ vui sướng với năm nam sủng trẻ tuổi, còn có một tin độc sủng không phải là đàn ông trẻ tuổi.

Hoắc Đình Sâm nhớ tới năm tên trẻ tuổi kia, mặt đen lại, muốn trở về sẽ tính toán nợ nần với Cố Chi, sau đó nhìn về phía phóng viên kia trả lời: “Là tôi, tôi cũng không muốn nỗ lực, có ý kiến gì không?”

Tất cả mọi người nghe được hít sâu một hơi.

Cho nên người chạy đi làm độc sủng, hao tổn tâm trí muốn thượng vị, không phải Cố Chi mà là Hoắc Đình Sâm?!

Lấy địa vị của nhà họ Hoắc và tài lực của Hoắc Đình Sâm, thật ra anh không cần dựa vào phú bà, bản thân đã có thể ngồi không ăn hoang không cần nỗ lực, hơn nữa bây giờ không để ý thân phận của mình thành độc sủng của phú bà, đơn giản chỉ là vì tình yêu.

Nhưng cái này mẹ nó yêu thương đến thế nào đây.

Một phóng viên khác hỏi: “Vậy trước kia ngài với Cố tiểu thư tách nhau là…”

Hoắc Đình Sâm: “Là tôi bị phú bà đá, vì thế một lần nữa nỗ lực thượng vị, được không?”

Không phải là nhà tư bản và người sắp làm vợ lẽ của anh ta muốn thượng vị, mà là nữ phú bà và tình nhân nhỏ của cô ấy muốn thượng vị.


Đám người đứng hình ngẩn tò te kinh hãi.

Thảm, thiếu chủ Hoắc thị vì yêu mà cam tâm làm tình nhân của phú bà.

Phóng viên thấy Hoắc Đình Sâm đều trả lời cả, anh một lời tôi một câu trực tiếp hỏi thêm: “Vậy chuyện đính hôn trước kia của ngài và Triệu tiểu thư Nam Kinh?”

“Có phải là vì chuyện này nên phú bà mới đá ngài không! Sau đó vì ngài muốn thượng vị lần nữa, cho nên lập tức không ngừng không nghỉ chạy đến Nam Kinh từ hôn!”

Hoắc Đình Sâm cười: “Ừm.”

“Hoắc tiên sinh!” Có một phóng viên lớn tiếng nói, “Xin hỏi ngài và phú bà cùng năm người đàn ông trẻ tuổi còn lại ở chung kiểu gì, giữa mấy người là quan hệ cạnh tranh sao!”

Lập tức có người ở hiện trường không nhịn được cười lên.

Hoắc Đình Sâm: “…”

Cố Chi nghe xong lời này, hài hước nhìn thoáng qua Hoắc Đình Sâm.

Kỳ thật mấy năm kia quả thật cô luôn nghĩ muốn thượng vị, chỉ có điều bây giờ bị Hoắc Đình Sâm ôm đồm tất cả lên người mình.

Làm một người phụ nữ có lương tâm, Cố Chi cười giải vây cho hắn: “Năm người kia đều là diễn viên mới ký hợp đồng với điện ảnh Hoa Anh, ảnh chụp là tôi làm bà chủ bình thường giáo dục nhân viên thôi, phim mới của năm người quay chung sắp chiếu, hy vọng lúc đó mọi người đến ủng hộ.”

“Được!” Có người cười đáp.

“Như vậy xin hỏi Hoắc tiên sinh bây giờ đã thượng vị thành công chưa? Hai vị khi nào thì tuyên bố tin cưới hỏi đây?” Có người hỏi tiếp.

“Đúng vậy đó Cố tiểu thư, về sau Hoắc tiên sinh có thể không nỗ lực không?”

“Cho Hoắc tiên sinh một cơ hội không cần nỗ lực đi!”


Mọi người ồn ào.

Hoắc Đình Sâm ở trong âm thanh ồn ào chờ mong nhìn Cố Chi.

Dường như Cố Chi đang muốn trả lời, lúc này tiếng ho khan của Trần Thiêm Hoằng vang lên.

Mọi người lập tức hiểu rõ trong lòng.

Vẫn chưa chính thức thượng vị thành công, bây giờ lại xuất hiện một người cha vợ quân phiệt. Đường tình của Hoắc thiếu quả nhiên là vô cùng lận đận.

Đám người nhao nhao quăng ánh mắt đồng tình về phía Hoắc Đình Sâm.

Ông chủ Cao cùng con gái và con rể của ông ta đã lặng lẽ bị Trần Thiệu Hoàn dẫn theo cảnh vệ áp giải rời khỏi hiện trường, thậm chí không ai chú ý nữa.

Cố Chi khẽ khoác cánh tay Hoắc Đình Sâm.

Điều này coi như là một cách trả lời cho những vấn đề kia.

Phóng viên chụp liên tục cảnh hai người khoác tay nhau.

Tiệc tối tiếp tục.

Tất cả chuyện phát sinh vừa rồi dường như đều chỉ là khúc nhạc nhỏ không đáng kể.

Chỉ là những người vốn muốn làm thông gia của Trần Thiêm Hoằng chỉ có thể thất vọng rồi.

Cố Chi và Trần Thiêm Hoằng cùng nhau đi gặp những khách khứa quan trọng, sau đó khi trở lại bên cạnh Hoắc Đình Sâm, Cố Chi đã mệt lử, Hoắc Đình Sâm cùng cô ra ngoài hít thở không khí.

Cố Chi muốn đi dạo ở vườn hoa phía dưới.

Cố Chi cảm thấy đêm nay trôi qua thật sự là nước sôi lửa bỏng, cuối cùng còn biến thành thừa nhận Hoắc Đình Sâm.

Tận đáy lòng Trần Thiêm Hoằng chắc chắn không dễ chịu, dù sao lúc trước khi ông ấy tổ chức tiệc tối này, dự định còn là để cô đính hôn cùng Trần Thiệu Hoàn đó.

“Trần sư trưởng đâu?” Cố Chi vừa nghĩ đến Trần Thiệu Hoàn có chút tò mò, sau khi anh ta đưa ba người bên đĩa nhạc Cao Hưởng kia đi thì hình như chưa từng quay lại, lúc Trần Thiêm Hoằng giới thiệu cô cùng mấy vị khách quan trọng Trần Thiệu Hoàn cũng không ở đó.

Hoắc Đình Sâm nghĩ đến con rể Trần Thiêm Hoằng một tay bồi dưỡng thì không thoải mái lắm, nắm chặt eo Cố Chi: “Bây giờ em nên muốn anh.”

Đến bây giờ Trần Thiêm Hoằng cũng không chịu chấp nhận anh.

Cố Chi: “Em cảm thấy có một người anh trai cũng rất tốt.”

Trần Thiêm Hoằng cũng không tuyên bố với bên ngoài Trần Thiệu Hoàn là con nuôi, cho nên trong mắt người ngoài cô và Trần Thiệu Hoàn là anh em ruột, Cố Chi cảm thấy con người Trần Thiệu Hoàn cũng không tồi, đối xử với cô rất tốt, dịu dàng lễ độ, biểu hiện đêm nay cũng quả thật là hành động anh trai ruột mới có.

Hoắc Đình Sâm chưa chết tâm: “Vậy có một ông chồng có được không?”

Cố Chi: “…”

Cô liếc mắt nhìn Hoắc Đình Sâm, không nói được hay không.

So sánh với sự náo nhiệt của tiệc rượu phía trên, vườn hoa rất yên tĩnh, không có ai, chỉ có mấy ngọn đèn đường tỏa ánh sáng rực rỡ.

Không khí mát mẻ trong lành, mang theo hương bùn đất, rất dễ chịu.


Hai người đi được một đoạn đường ở vườn hoa thì đột nhiên nghe thấy có tiếng người rất nhỏ.

Cố Chi và Hoắc Đình Sâm liếc mắt nhìn nhau, yên lặng, nhìn về hướng có tiếng người.

Ánh đèn đường không sáng lắm, Cố Chi nhìn nơi cách đó không xa, dựa vào tường, một đôi nam nữ đang dây dưa với nhau.

Tiểu thư trẻ tuổi bị đè lên tường, nức nở, người đàn ông bắt lấy cổ tay của cô ấy, cúi đầu, gần như hung ác trằn trọc trên môi cô ấy.


Cố Chi và Hoắc Đình Sâm liếc mắt nhìn nhau.

Cái này rõ ràng là cưỡng hôn.

Mà người đàn ông cường hôn kia, mặc một bộ quân trang, bóng lưng gầy nhưng mạnh mẽ, rất dễ dàng để có thể nhận ra, là Trần Thiệu Hoàn.

Tuy nói là anh trai, nhưng làm chuyện cưỡng hôn thế này thì không được, mà dáng vẻ vị tiểu thư kia rõ ràng không biết thế chân đoạn tử tuyệt tôn, Cố Chi đang cân nhắc xem có nên đi lên ngăn cản hay không, đột nhiên nghe được tiếng “Bốp” vang lên, tiểu thư trẻ tuổi không biết đã giãy ra được từ lúc nào, đánh một bạt tai lên mặt người đàn ông.

Hai người tách ra, đầu Trần Thiệu Hoàn bị đánh đến hơi nghiêng.

“Trần Thiệu Hoàn, rốt cuộc làm sao anh mới chịu buông tha cho tôi?” Tiếng người phụ nữ thậm chí còn đang run nhè nhẹ.

“Nếu như hôm nay thật sự là lễ đính hôn của anh, vậy bây giờ anh nên kéo vị hôn thê là em gái của anh, cười chào hỏi với tất cả mọi người, đúng không?”

“Anh khiến tôi cảm thấy sợ hãi đấy, sợ đến phát run. Tiếc là Trần Thiêm Hoằng mãi mãi không biết, thiếu chút nữa đã gả con gái cho tên biến thái từ đầu đến chân!”

“Không, cho dù ông ấy gả con gái cho anh cũng sẽ không biết, bởi vì anh sẽ bày bộ mặt người chồng tốt trước mặt hai bố con này cả đời, con trai ngoan, đúng không.”

“Bây giờ anh giết tôi đi, nếu như anh không giết tôi, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày tôi tận tay giết anh.”

Cố Chi nghe đến đây, giật mình sợ hãi lùi về phía sau một bước, Trần Thiệu Hoàn dường như cũng chú ý tới có người, hơi quay đầu lại.

Hoắc Đình Sâm lập tức bảo vệ Cố Chi sau lưng, nhíu mày, đối mặt với Trần Thiệu Hoàn một giây.

Vị tiểu thư bị Trần Thiệu Hoàn vây trước người thấy thế, lập tức dùng sức đẩy anh ấy lùi về sau một bước, sau đó bước nhanh qua đây.

Cố Chi nhìn thấy vị tiểu thư kia, vị tiểu thư kia cũng nhìn thấy cô, nhận ra Cố Chi, đau thương cười một tiếng về phía cô, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta chính là một tên biến thái.”

Tiểu thư trẻ tuổi biến mất trong màn đêm.

Trần Thiệu Hoàn chậm rãi đi về phía hai người, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, thậm chí còn nở nụ cười với hai người, sau đó bỏ đi.

Cố Chi đứng tại chỗ, kéo tay Hoắc Đình Sâm.

Hoắc Đình Sâm ôm lấy bả vai cô, tỏ ý không có chuyện gì.

Cố Chi cảm thấy hình như mình hiểu biết quá ít về người anh trai này, có vẻ như Trần Thiêm Hoằng cũng không hoàn toàn hiểu rõ về đứa con trai này.

Hoắc Đình Sâm: “Không sao, đi thôi.”

Cố Chi: “A.”

Cô lại hỏi: “Cần nói cho ba không?”

Hoắc Đình Sâm nghĩ, hơi nhíu mày: “Tạm thời không cần.”

Cố Chi: “Được.”

Cố Chi không quên được lời vị tiểu thư kia nói, nhớ tới thiếu chút nữa mình bị Trần Thiêm Hoằng gả cho Trần Thiệu Hoàn, không nhịn được run rẩy.

Nếu như anh ấy thật sự là người biến thái thì phải làm sao?

Vậy vẫn là Hoắc Đình Sâm tốt.

Cố Chi nuốt nước miếng một cái, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Đình Sâm, đột nhiên nói: “Hoắc Đình Sâm, nếu không thì hay là anh gả cho em đi.”

“Dù sao bây giờ trong mắt mọi người anh là một người đàn ông nhỏ bé* không muốn nỗ lực chỉ muốn “ăn bám” người giàu có.”

*Hán Việt là tiểu nam nhân, chỉ những người sợ vợ, không có chính kiến.

Hoắc Đình Sâm: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.