Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng

Chương 6: Ở cùng nhau


Đọc truyện Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng – Chương 6: Ở cùng nhau

Cô muốn mắng chửi người, cô thật muốn mắng chửi người. Ai có thể nói cho cô biết, vì sao tên đàn ông này lại ngồi trong nhà cô?

“Làm sao anh có chìa khóa nhà tôi?” Anh chàng nghe xong nở nụ cười nhạt một bộ dáng đẹp trai khiến Nhan Nhuế Ninh sửng sốt.

“Lần trước anh đã lấy rồi, là muốn cho em một kinh hỉ.”

Nhan Nhuế Ninh nghe vậy liền cười lạnh.

“Kinh hỉ? Là kinh hách mới đúng? Anh không có sự cho phép của tôi đã lấy chìa khóa nhà tôi????” Nhan Nhuế Ninh nheo mắt, nếu có người cao cấp trong
“Luyện ngục thiên sứ” ở đây, nhất định sẽ nói một khi tiểu thư tức giận, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

“Bé ngoan à, anh thật sự không có
chỗ ở mà, em hãy thu lưu anh đi.” Nhan Nhuế Ninh tựa tiếu phi tiếu nhìn
anh chàng vẻ mặt tội nghiệp, nhíu mày.

“Không có chỗ ở à? Vậy
trước kia anh ở đâu? Hiện tại còn nói với tôi là anh không có chỗ ở à?”
Chàng trai sửng sốt, lại tiếp tục giở trò lưu manh.

“Bé ngoan, anh thật không có chỗ ở, mẹ anh ném anh ra khỏi nhà, anh thật đáng thương! Bé ngoan hảo tâm thu lưu anh đi!”

“Kỳ thật cũng không phải không được, anh có thể ở chỗ tôi.” Trên khuôn mặt
nhỏ nhắn thanh tú ngấm ngầm mưu tính, mười phần tà ác.

Cố Hạo
Minh không phải không thấy nhưng bị người mình yêu tính kế, hắn cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Cũng bởi vì tật xấu này mà về sau không thiếu những
ngày bị Nhan Nhuế Ninh mắng xối xả.

“Anh ở đây, tôi coi như cho
anh thuê phòng, một ngày 500 tệ, chỉ lấy tiền mặt không quét thẻ. Chỉ

lấy tiền nhân dân tệ không lấy ngoại hối. Cân nhắc đến tính chất công
việc của anh, năm ngày một lần trả, từ chối kéo dài. Còn có, nếu anh
muốn ở lại đây thì toàn bộ việc vặt trong nhà liền giao cho anh, một
ngày ba bữa của tôi đành làm phiền anh. Cuối cùng là việc quan trọng
nhất, tuyệt đối không cho phép anh đi vào phòng ngủ của tôi, anh ngủ ở
phòng khách. Như thế nào? Cố tiên sinh có cần cân nhắc không?”

Nhan Nhuế Ninh thề, thật sự cô chỉ muốn người đàn ông này biết khó mà lui,
thật không nghĩ tới Cố Hạo Minh cười rạng rỡ, không hề nghĩ ngợi liền
đáp ứng. Tựa như không có gì thắc mắc, hắn thật sự mang danh Thái tử đấy chứ?

“Nếu để tôi phát hiện anh không làm việc nhà, cứ chờ bị tôi đuổi ra khỏi nhà đi, cố lên.”

“Chỉ cần bé ngoan thu lưu anh, cái gì anh cũng đều nguyện ý làm.” Tay lớn xoa nhẹ mái tóc dài mượt tựa tảo biển của cô.

Hôm sau

Nhìn ca bệnh trong tay, kỳ thật Nhan Nhuế Ninh đang thầm mắng mình không có
tiền đồ, vừa thấy trai đẹp lưu manh nên cái gì cũng quên sạch.

“Bác sĩ Nhan, đã đến giờ kiểm tra phòng.” Tiểu hộ sĩ nhắc nhở Nhan Nhuế Ninh rồi khẽ khẽ thở dài, mọi người đều đi vào phòng bệnh, hiện tại khuyên
nhủ thế nào cũng không có tác dụng.

Khi bị thương nhập viện, anh
bộ đội đặc chủng chuyển đến phòng bệnh nhân của cô, anh chàng trẻ tuổi
khôi phục rất nhanh, mới nằm bệnh viện hai ngày đã nghĩ muốn về bộ đội,
ai nói cũng không nghe.

“Bác sĩ, cầu cô để tôi xuất viện đi, cô
xem tôi thật sự khỏi rồi, miệng vết thương cũng không đau, bác sĩ, cô để tôi về bộ đội đi.” Nhìn bộ sáng sinh khí dồi dào của anh lính, Nhan
Nhuế Ninh lại nghĩ đến tên Cố Hạo Minh đáng xấu hổ kia.

“Thật sự
tốt chứ?” Một cái đập lên miệng vết thương anh chàng, nhìn hắn hít một
hơi lạnh lộ ra gân xanh trên cổ. Nhan Nhuế Ninh mới cười cười hài lòng.

“Ngoan nào, không nháo, vết thương của cậu chưa tốt, ở lại bệnh viện thêm 2
ngày đi.” Mỉm cười gian, sức nặng trên tay lại tăng thêm vài phần, mặt
anh chàng vốn tối đen biến thành trắng bệch.

“Bé ngoan đang làm
gì thế?” Nhìn tay vợ hắn đang đặt trên vai binh lính của hắn, một ánh
mắt sắc như dao chém tới, anh lính nhỏ sợ tới mức lập tức trở nên thành
thật.

“Vết thương lính của anh chưa lành, lại nháo xuất viện, ai
nói cũng không được, tôi phải tự mình đến xem.” Thu tay, Cố Hạo Minh mới thu lại ánh mắt đặt trên vai anh lính kia.

“Như vậy sao có thể đi được chứ? Vương Tiểu Hổ!”

“Vâng.”


“Tôi lệnh cho cậu khỏe hơn rồi mới trở về bộ đội.” Nhan Nhuế Ninh lần đầu
tiên trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn nên nán lại trong phòng bệnh
một lát.

“Vâng, đội trưởng???” Vương Tiểu Hổ còn định nói gì đó, Nhan Nhuế Ninh ngay lập tức phát huy bản lĩnh độc miệng.

“Không dưỡng thương cho tốt, cậu định tính toán lên chiến trường liên lụy đến chiến hữu của cậu sao? Có phải cố ý không đấy…”

“Tôi, tôi không có, đội trưởng, tôi.” Anh lính vừa thấy đã biết là người
thành thật, lại đụng tới Nhan Nhuế Ninh không phân rõ phải trái.

“Đợi khỏe hơn rồi về bộ đội.” Cố Hạo Minh trong mắt tràn đầy ôn nhu, khiến Vương Tiểu Hổ sợ ngây người.

“Bé ngoan, đợi anh với.” Nhìn thấy người trong lòng đã đi ra ngoài, hắn vội vàng đuổi theo.

“Anh còn có chuyện gì à?” Không có không kiên nhẫn, không có cự tuyệt, Cố
Hạo Minh cảm thấy lúc này Nhan Nhuế Ninh là hiền lành nhất.

“Anh
chỉ muốn hỏi một chút, buổi trưa và tối hôm nay em muốn ăn gì, bữa ăn
của em đều là anh làm, không phải sao? Nhưng anh không biết em thích ăn
gì?” Nhìn Cố Hạo Minh, cô đột nhiên có chút xấu hổ.

“Tùy tiện đi, anh làm cái gì đều được, tôi không kiêng ăn.” Cố Hạo Minh cười gật đầu lại khiến Nhan Nhuế Ninh sửng sốt.

“Yêu nghiệt nhà anh, có thể không cần cười có được không?” Cố Hạo Minh lớn
như vậy mới lần đầu cảm thấy bộ dáng đẹp trai của mình thật sự hữu dụng.

Có cái thừa nhận này, mỗ yêu nghiệt ngây ngất tự mình về nhà nấu cơm.

“Yêu nghiệt.” Mới vừa mắng anh chàng, tâm tình vừa tốt, điện thoại liền vang tiếng.

“A lô.” Nghe tiếng đối phương, vẻ tươi cười trên mặt Nhan Nhuế Ninh ngưng kết.

“Ninh Nhi, là anh. Anh đã trở về.” Giọng nam khàn khàn kia từng là người cô yêu nhất, nhiều năm như vậy cô vẫn nhớ rõ.


“Phải không, trở lại thì thế nào?” Trên khuôn mặt thanh thú nhỏ nhắn nồng đậm ý tứ châm chọc.

“Sáu năm, em, em còn nhớ anh không?” Sau khi đối phương nói ra những lời này, Nhan Nhuế Ninh nở nụ cười.

“Anh nghĩ anh là ai? Lại cần tôi nhớ đến 6 năm không quên. Hạ Tuấn Kiệt, anh quá tự tin rồi. Chúng ta tốt nhất đừng nên gặp nhau.” Không đợi đối
phương nói tiếp, cô cúp điện thoại.

“Bảo nhi ngoan, ăn cơm thôi!”

Nhan Nhuế Ninh nghe tiếng kêu đầy hưng phấn của Cố Hạo Minh, mới nâng mắt hừ một tiếng.

“Ai ôi, làm sao thế? Người nào ức hiếp Bảo nhi ngoan nhà ta hả?” Cố Hạo
minh lại bắt đầu nũng nịu nhõng nhẽo đùa Nhan Nhuế Ninh vui vẻ.

“Tôi không sao, được rồi, khách trọ thân ái hôm nay làm món ngon gì vậy?” Từ trên bàn làm việc đứng lên, cô cười tít mắt nhìn Cố Hạo Minh.

“Bảo nhi ngoan, em đừng cười như vậy, trông thật khủng bố.” Cô chưa từng
cười với hắn như vậy, nụ cười đó khiến trong lòng hắn khó chịu.

“Bác sĩ.” Ngoài cửa vang lên tiếng ôn nhu nho nhã lại làm đôi đũa trong tay Nhan Nhuế Ninh rơi trên mặt đất.

“Bác sĩ, tôi cần đơn thuốc. Là thuốc đau bao tử.” Cố Hạo Minh nhìn bóng dáng tuấn mỹ phía ngoài cửa, bên môi gợi lên nụ cười khinh thường.

“A, đây không phải nhà khoa học lớn của chúng ta sao? Tại sao lại trở về
thế này? Bé ngoan, mau kê đơn nha, nhất định phải kê đơn tốt nhất, để
nhà khoa học lớn có nhiều cống hiến cho tổ quốc của chúng ta.”

Dưới bàn, Cố Hạo Minh gắt gao nắm chặt tay Nhan Nhuế Ninh, tựa hồ muốn đem
tất cả nhiệt độ cơ thể truyền sang cô, tăng thêm dũng khí cho cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.