Đọc truyện Vợ Bác Sĩ Bướng Bỉnh Của Thủ Trưởng – Chương 13: Cùng Hạ Tuấn Kiệt chấm dứt
Thủ đô, trong tòa biệt thự bình thường.
“Cậu nói đây là tiểu thư phân phó?” Ông cụ tóc hoa râm kinh ngạc hỏi chàng trai mặc đồ đen.
“Vâng, cấp dưới truyền đến tin tức, đây là tiểu thư tự phân phó, hơn nữa còn yêu cầu phải tận mắt nhìn thấy Hạ Tuấn Kiệt và Nhan Sở Lan làm xong chuyện mới được rời khỏi.” Chàng trai áo đen cung kính hồi đáp.
“Ai ôi, không sai… lão Hoa, cháu ngoại ông thật sự là một chủ nhân dám yêu dám hận, tôi thích.” Vẫy lui cậu áo đen, Hoa Viêm hung hăng trừng mắt nhìn ông bạn.
“Ông thích,ông thích tôi cũng thích, nghĩ muốn cậy góc tường nhà tôi à, không có lối thoát đâu, có bản lĩnh thì bảo con trai ông sinh một đứa đi.”
“Nếu quay trở lại quá khứ tôi đã bảo nó sinh rồi, hay là để tiểu Ninh làm cháu dâu tôi được không? Vừa hay thẳng cả, thằng hai và thằng ba cũng chưa có con dâu! Để tiểu Ninh chọn, nhìn trúng đứa nào, tôi cho đứa ấy!!”
“Đã một bó tuổi rồi ông còn nói lung tung gì thế? Có muốn tôi cũng không cho!” Hoa Viêm thở phì phì cự tuyệt ông bạn, xoay người rời khỏi.
Thành phố A
“Bảo bảo,em có mệt không?” Khuya về nhà, Nhan Nhuế Ninh liền thấy bộ dáng lấy lòng của Cố Hạo Minh.
“Tàm tạm, mà anh biết không? Hạ Tuấn Kiệt muốn kết hôn đấy.” Nhan Nhuế Ninh nói vô cùng vui vẻ. Một lúc lâu vẫn không thấy Cố Hạo Minh có động tĩnh.
“Anh làm sao vậy?” Cố Hạo Minh vẻ mặt nhìn không ra sắc mặt, nét mặt hết sức âm trầm.
“Anh làm sao cơ?” Cố Hạo Minh nhíu mày, một tay keo Nhan Nhuế Ninh vào trong lòng.
“Anh đột nhiên như bị động kinh thế, ưm???” Xúc cảm nóng bỏng trên môi làm Nhan Nhuế Ninh mở to hai mắt nhìn. Nụ hôn thô lỗ bá đạo khiến Nhan Nhuế Ninh mơ hồ cảm thấy hai chân như nhũn ra.
“Bảo nhi, gọi anh yêu đi, anh thương em.” Bất tri bất giác đã bị Cố Hạo Minh đè trên ghế sofa, hôn đến mất đi ý thức.
“Anh yêu.”
“Bảo nhi ngoan, Bảo nhi ngoan. Đêm này chúng ta liền đem danh phận vợ chồng làm thật đi.” Cố Hạo Minh nhìn Nhan Nhuế Ninh động tình, không tự chủ nói đến.
“Không, không được.” Nghe thấy vậy, ý thức Nhan Nhuế NInh đột nhiên trở về, dùng lực đẩy Cố Hạo Minh ra.
“Bảo nhi, anh khó chịu.” Cố Hạo Minh tội nghiệp nói.
“Vậy dùng cô gái năm ngón của anh đi.” Cô nhanh chóng chỉnh lại quần áo bị anh chàng làm loạn.
“Bảo bảo, để anh ôm ôm có được hay không?” Tiếp nhận ánh mắt không tín nhiệm của Nhan Nhuế NInh, hắn cười khổ nói. “Bảo bảo, dù sao thì anh cũng là quân nhân, đừng như vậy.”
“Không cho phép anh xằng bậy.” Cố Hạo Minh vẫn được như nguyện ôm ấp Nhan Nhuế Ninh, ngửi mùi thơm quen thuộc trên cơ thể cô.
“Bảo bảo, về sau không cho phép ở trước mặt anh nhắc tới người đàn ông khác, nghe chưa?”
“Bình dấm chua.”
Một đêm không nói chuyện.
Cố Hạo Minh vẫn đi, tuy bản thân hắn không tình nguyện nhưng quân lệnh không thể không tuân theo, dù không nỡ đi nhưng lại là vạn bất đắc dĩ.
“Không cho phép quyến rũ người khác, cho dù là nam nữ già trẻ. Anh sẽ kiểm tra liên tục đấy. “ Trước khi đi, Cố Hạo Minh dùng ngôn từ chính nghĩa dặn dò.
Bệnh viện.
“Tôi sắp kết hôn rồi.” Nhan Sở Lan kéo cánh tay Hạ Tuấn Kiệt, nét mặt thẹn thùng.
“Chúc mừng hai người.” Nhan Nhuế Ninh vùi đầu viết ca bệnh, mấy ngày nay Cố Hạo Minh ầm ĩ làm cô không thể làm tốt việc, cô cần phải bổ sung lại.
“Cô… đó là bạn trai trước của cô đấy!” Nhan Sở Lan hổn hển nói.
“Cô đã biết là bạn trai trước của tôi, làm gì mà lại không đi quyến rũ bạn trai đương nhiệm của tôi?” Nhan Nhuế Ninh thật sự không có hứng thú để ý tới hai kẻ điên này. “Còn có việc gì à? Tôi còn có người bệnh phải kiểm tra. Không có việc gì, phiền đi khỏi đây.”
Nhan Sở Lan không đạt được hiệu quả như dự định, vừa quay đầu lại thấy ánh mắt đắm đuối đưa tình của Hạ Tuấn Kiệt, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Con ranh, đi chết đi!” Nhan Sở Lan tiện tay quơ lấy cốc nước trên bàn, dùng lực ném về phía Nhan Nhuế Ninh. Hạ Tuấn Kiệt trơ mắt nhìn chuyện xảy ra trước mặt mà không cách nào ngăn cản, trái tim như bị người nắm chặt, khó thở.
“Cô nháo đủ chưa?” Nhan Nhuế Ninh đầu không nâng, tay không tiếp được cốc nước ném tới. “Còn không cút, tôi gọi điện báo công an, tội danh cố ý gây thương tổn, nói không chừng cô không những không làm được thiếu phu nhân Hạ gia, ngược lại còn biến thành phạm nhân.” Ngữ khí Nhan Nhuế Ninh thập phần bình tĩnh nhưng uy hiếp.
Nhan Sở Lan nghe vậy liền chạy mất dép, Hạ Tuấn Kiệt trước khi đi thâm sâu nhìn cô một cái, phát hiện bộ dáng thập phần ỷ lại vào hắn của cô gái nhỏ năm đó sớm đã không còn.
Tin tức tổng giám đốc tập đoàn Tuấn Kiệt muốn kết hôn được truyền rất nhanh, rất nhiều người đều biết đây sẽ là một hôn lễ thịnh thế.
Áo cưới trắng bao lấy dáng người nhỏ bé cô gái, trên mặt đẹp ngọt ngào tươi cười, trong mắt tràn đầy ái mộ chứng minh mình là cô gái hạnh phúc nhất. Chú rể toàn thân tây trang đen được may thủ công, vẻ mặt nghiêm túc, không có chút vui sướng vì kết hôn.
Khách nhân chung quanh an tĩnh nhìn cô gái mỹ lệ nâng tay phụ thân đi vào lễ đường, không ngừng nhao nhao hâm mộ.
Tiếng cha sứ trang nghiêm vang vọng trong giáo đường, nam nữ trao đổi nhẫn, hôn môi. Tâm Hạ Tuấn Kiệt càng đắm chìm sâu tới đáy cốc. Nhan Nhuế Ninh không tới. Hắn có bao nhiêu hy vọng người trong lòng mình có thể tới. Đáng tiếc, giờ phút này người trong lòng hắn còn đang ở bệnh viện làm phẫu thuật.
“Bác sĩ, vợ tôi thế nào rồi?” Người đàn ông chật vật khóc rồi bổ nhào tới trước mặt Nhan Nhuế Ninh.
“Yên tâm, ca phẫu thuật thành công, qua 72 giờ nữa vợ anh có thể tỉnh lại.” Nhan Nhuế Ninh gần như là một bác sĩ hoàn mỹ. Tươi cười ôn nhu nhưng không xa cách, y thuật tỉ mỉ, khiến Cố Hạo Minh trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Đợi em, em đi thay quần áo là có thể tan tầm rồi.” Cố Hạo Minh mỉm cười gật đầu, cùng Nhan Nhuế Ninh trở về phòng.
“Hôm nay anh làm sao thế? Là lạ.” Đã sớm phát hiện khác thường, Nhan Nhuế Ninh vừa thay quần áo vừa hỏi.
“Không có việc gì.” Giọng nói Cố Hạo Minh bình tĩnh, bình tĩnh làm tim người ta dường như đập nhanh hơn. “Diễn tập hai ngày trước, có một vị chiến hữu của anh, hy sinh rồi,”
Nhan Nhuế Ninh thở dài, mặc áo khoác xoay người ôm chặt anh.
“Ừ, em biết. Trong lòng anh không thoải mái, có em ở đây.”
“Bảo bảo, em quen cậu ấy, là Hổ Tử, người trước em đã cứu.” Thân thể Nhan Nhuế Ninh cứng đờ, cô còn nhớ rõ hình ảnh cậu chiến sĩ trẻ tuổi ngại ngùng tươi cười kia.
“Bảo bảo, ngày mai xin phép nghỉ có được hay không? Theo giúp anh cùng đi thăm cha mẹ Hổ Tử.” Cô mỉm cười gật đầu. Cô biết, trong lòng hắn rất khổ sở.
“Có điều, hôm nay chúng ta phải đi một chuyến đến siêu thị, trong nhà không còn đồ ăn.” Cô nhẹ nhàng hôn lên khóe môi chàng trai. Nắm chặt tay hắn đi ra cửa bệnh viện.
Trên đường náo nhiệt.
“Hôm nay là ngày mấy?? Tại sao lại náo nhiệt như vậy?” Nhan Nhuế Ninh cười nói.
“Hôn lễ của Hạ Tuấn Kiệt.”
Nhan Nhuế Ninh trừng to mắt nhìn về phía Cố Hạo Minh, anh chàng gật đầu.
“Ninh nhi.” Nhan Nhuế Ninh nhìn người đàn ông mặc tây trang toàn thân suất khí đi tới, rồi nhìn chàng trai bên cạnh.
“Có chuyện gì sao? Hạ tiên sinh.” Hạ Tuấn Kiệt cười khổ.
“Ninh nhi, em chưa từng gọi anh là Hạ tiên sinh.”
“Không, tôi nghĩ tôi và anh phải là chưa bao giờ quen thân mới đúng. Thật có lỗi, chúng tôi muốn đi dạo siêu thị.” Hạ Tuấn Kiệt đau lòng nhìn về phía cô gái càng lúc càng xa, mới cảm thấy được thời gian một đi liền không trở lại.