Bạn đang đọc Vô Ảnh Thần Chiêu – Chương 4: Quỷ Môn Quan
Lã Tuyết Cừu đứng trước một vị lão nương tóc đã bạc như bông, nhưng gương mặt hồng hào như đương xuân. Lão nương đôi mắt lim dim. Hai vị cô nương Như Tuyết và Tiểu Kha đứng hầu hai bên. Hai cô gương mặt trở nên nghiêm lạnh, không dám thở mạnh.
Nữ nhân mắt vẫn khép, hỏi Lã Tuyết Cừu :
– Dĩ nhiên ngươi đến đây phải có việc gì quan trọng, nên mới nhảy xuống vực sâu ngàn trượng chứ?
Lã Tuyết Cừu nói :
– Tại hạ vốn không định nhảy, nhưng thấy cô nương áo đen mới đó mà mất hút, thì nghĩ rằng vị cô nương ấy nhảy xuống vực. Chính vì vậy tại hạ mới nhảy theo.
Bà hỏi gằn :
– Ngoài ra không có mục đích gì khác à?
Lã Tuyết Cừu đáp :
– Cách đây hai mươi năm, phu thê Huyết Thủ bị đám cao thủ giang hồ trên dưới hai trăm người đánh rớt xuống vực này. Tại hạ cho rằng họ có thể còn sống, vì võ công họ rất cao.
Vị lão nương nói :
– Hố sâu ngàn trượng không ai có thể sống được. Ngươi sống được là do một nguyên cớ khác. Một là ngươi nhảy chuyền, hai là ngươi mượn sức rơi của cây. Chỉ có con đường duy nhất trở lại nhân gian, ngươi muốn biết đường đó phải có điều kiện.
Lã Tuyết Cừu nghĩ thầm :
– “Điều kiện nào tất nhiên cũng lợi cho họ cả, thì ta cần chi nhận điều kiện”.
Chàng nói :
– Tại hạ muốn tự mình khám phá con đường ra. Cám ơn tiền bối đã có sự quan tâm đến.
Lão nương ạ một tiếng, nói :
– Được. Ta cho ngươi hết ngày hôm nay. Nếu ngươi không ra khỏi lòng suối, ta giết thì đừng oán.
Lã Tuyết Cừu cười nhạt :
– Tiền bối nói ngang quá! Đất ở đây đâu phải của riêng gì tiền bối mà bà muốn trục xuất tại hạ?
Lão nương trầm giọng :
– Trong thời kỳ lãnh địa, lãnh chúa, ai khai phá vùng nào để định cư, thì làm chủ vùng đó, ấy chính là công lệ.
Bà nói chắc như vậy, chính chàng cũng công nhận là đúng, vì hồi ở vùng Loạn Thạch, có khách giang hồ nào đến, vị nhũ mẫu cũng nói và làm y như thế.
Như Tuyết chợt nói lớn :
– Gã kia! Sư nương ta nói vậy là dễ dãi cho ngươi, sao ngươi không thức tỉnh? Chúng ta ở đây bao nhiêu năm tuyệt đối bí mật, chẳng lẽ để ngươi ra ngoài mách lẻo với giang hồ để bọn chúng kéo đến đây quấy rầy sao? Báo cho ngươi hay, không có cách nào ra được bên ngoài đâu.
Lã Tuyết Cừu đứng lặng yên suy nghĩ. Ánh sáng bên ngoài rọi vào, chàng thấy Tiểu Kha nước da hơi ngăm một chút, nhưng nét đẹp sắc sảo mặn mà không kém Như Tuyết. Đẹp hơn cả Mộc Thúy Hương, Nam Phương Mỹ Cơ… Nhưng nhìn qua nét mặt của vị lão nương lạnh lùng, sát khí, chàng cũng cảm thấy ớn ớn. Vì võ công của Như Tuyết còn cao hơn chàng, thì nói gì đến vị lão nương.
Tuyết Cừu hỏi :
– Tiền bối có điều kiện gì?
Lão nương nói :
– Bây giờ ta không còn hứng thú để nói điều kiện ấy nữa. Ngươi hãy đi đi!
Lã Tuyết Cừu toan quay lưng đi, nhưng Tiểu Kha nháy mắt rồi nói :
– Bẩm sư nương, hắn là người mới đến, lại có tính liều mạng, sống chết với hắn, hắn không quan tâm. Sư nương trách hắn làm gì. Sư nương hãy mở cho hắn một sinh lộ…
Bây giờ chàng mới chú ý đến Tiểu Kha, tuy ít nói nhưng nói rất có lý có tình.
Lão nương nói :
– Ta nể tình hai đệ tử ta mà dung ngươi một phen. Điều kiện ta ra là điều kiện kép.
Lại có điều kiện kép. Điều kiện kép là hai điều kiện đi liền với nhau. Những điều kiện này thường không đơn giản tí nào cả. Chàng hỏi :
– Xin tiền bối cho biết điều kiện kép đó?
Lão nương nói :
– Thứ nhất, nếu ngươi thắng một trong hai đệ tử ta, ta để ngươi đi. Nếu bại, ngươi sẽ bái ta làm sư phụ. Học đến khi nào thành tài rồi mới được đi.
Lã Tuyết Cừu than thầm :
– “Thật khổ! Dù ta chưa bái nhũ mẫu làm sư phụ, nhưng thật ra đó cũng là tình thầy trò rồi”.
Chàng khôn khéo nói :
– Thưa tiền bối! Tại hạ đã có sư phụ rồi. Vả lại tại hạ vốn chưa biết tiền bối là ai, môn phái nào, chánh hay tà… Nếu khinh suất mà bái sư, không hợp với bản ý, có phải là ân hận một đời chăng? Và tại hạ cũng đã đấu qua với vị cô nương áo trắng rồi. Tại hạ đấu không lại…
Lão nương nhướng mắt nói :
– Đấu không lại à? Ngươi đấu không lại Như Tuyết làm sao tự chủ được bản thân? Ta là Cốc chủ của môn phái Quỷ Vô Môn Quan.
Lã Tuyết Cừu chết lặng. Quỷ Vô Môn Quan là một quái phái, bị giang hồ lên án. Chính song thân chàng bị người ta vu là liên hệ với Quỷ Vô Môn Quan, nhưng đó là chuyện của ngoài hai mươi năm trước.
Chàng còn đang bàng hoàng, Cốc chủ bỗng hỏi :
– Sao, Quỷ Vô Môn Quan có gì khiến ngươi trầm tư, lo lắng?
Lã Tuyết Cừu vội đáp :
– Giang hồ có ác cảm với môn phái này. Võ Đang thì nói phu thê Huyết Thủ có liên hệ với Quỷ Vô Môn Quan, xin Cốc chủ hãy xác nhận điều đó.
Cốc chủ thản nhiên nói :
– Ngươi hãy xác nhận ngươi trước. Ngươi có liên quan gì với Huyết Thủ không? Ta sẽ xác nhận sau.
Lã Tuyết Cừu nói thật :
– Tại hạ là.. Con của Huyết Thủ, tên Lã Tuyết Cừu.
Ba người cùng á lên một lúc.
Chàng đã được Như Tuyết nhắc nhở rồi, đừng nói thật lai lịch của mình ra. Nhưng đã đến nước này không nói thật không được. Lã Tuyết Cừu chờ xem phản ứng của Cốc chủ…
Cốc chủ trợn mắt sáng quắc nhìn chàng. Bất ngờ bà đánh ra một chưởng, chưởng khí bay mù mịt.
Như Tuyết và Tiểu Kha nhanh mắt nhảy tránh, còn Lã Tuyết Cừu đang sững sờ nên không tránh né vào đâu được, đã hứng trọn một chưởng đó bay tạt vào vách động, máu me lai láng nằm bất động.
Hai thiếu nữ cả kinh. Tuy vốn sợ bà, nhưng Như Tuyết và Tiểu Kha vẫn chạy lại xem thương thế của chàng.
Cốc chủ gọi :
– Như Tuyết, Tiểu Kha! Cớ gì hai con có vẻ quan tâm đến hắn quá vậy?
Như Tuyết quỳ xuống thưa :
– Bạch sư phụ! Song thân hắn đã thảm tử, lẽ nào sư phụ giết hắn cho đành.
Bà nói :
– Hắn chỉ bất tỉnh một chút thôi, chưa chết đâu. Thúc chân lực làm cho hắn tỉnh lại!
Hai cô cả mừng, cô bên tả, cô bên hữu truyền công lực vào..
Cốc chủ lại nhắm mắt. Bỗng bà hô lên thất thanh :
– Nguy rồi!
Nhưng trong lúc truyền chân lực, hai cô đã đi vào trọng điểm, nên không dám phân tâm. Họ vẫn tiếp tục tiến hành.
Không bao lâu, Tuyết Cừu hồi tỉnh. Chàng chỉ á, một tiếng rồi lại ngất lịm.
Hai cô thu hồi chân lực đứng lên. Như Tuyết nói :
– Quái lạ! Sao hắn lại thế này?
Cốc chủ nói :
– Bình thường Như Tuyết luyện về âm nhu, Tiểu Kha luyện về dương cương. Nếu chân khí của Như Tuyết thuộc hàn, còn của Tiểu Kha thuộc nhiệt. Hai luồng chân khí này gặp nhau, nạn nhân không đủ sức để điều hòa, tất sẽ sinh ra sự xung kích. Có thể lục phủ ngũ tạng của hắn nát bét hết rồi.
Bà vẫn ngồi yên tại chỗ.
Như Tuyết sợ hết hồn, ngồi xuống bắt mạch. Nàng lim dim mắt một hồi rồi đứng lên run giọng nói :
– Mạch không bắt được. Nguy quá…
Nàng nói như muốn khóc.
Tiểu Kha ngồi xuống kiểm tra lại lần nứa, rồi cũng lắc đầu, thở dài thốt :
– Hết cứu!
Cốc chủ nói :
– Cho hằn ngậm một viên Dẫn Lực hoàn. Điểm vào huyệt Thụy Túc của hắn.
Hai cô làm xong rồi chờ kết quả.
Không bao lâu, Lã Tuyết Cừu cựa mình, mửa ra mấy búng máu đen… Chàng lăn lộn quằn quại, những khớp xương kêu rắc rắc… Hồi lâu mê man trở lại.
Cốc chủ nói :
– Hắn sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Tiểu Kha nói :
– Thà giết hắn chết chứ để đau đớn một đời thì nỗi hận không ai hóa giải được.
Nàng nói xong tung chưởng nhắm vào huyệt Thiên linh cái của Lã Tuyết Cừu mà đánh xuống.
Như Tuyết thất kinh tung chưởng ra đỡ, hét :
– Tiểu Kha! Sư muội điên rồi ư?
Tiểu Kha đỏ mắt, đáp :
– Tiểu muội nghĩ kỹ rồi. Hắn tỉnh lại hắn cũng sẽ tự sát thôi.
Như Tuyết nói :
– Trong võ học trăm đường ngàn nẻo. Còn sống là còn hy vọng chữa được. Sư phụ thần thông quảng đại, người đã nói tiếng gì đâu. Đừng hành động lỗ mãng nữa.
Việc xảy ra như vậy mà Cốc chủ vẫn tọa thị điềm nhiên.
Hồi lâu, bà đuổi Như Tuyết ra ngoài, rồi gọi Tiểu Kha tới nói nhỏ. Bà hỏi :
– Đệ tử có muốn cứu sống Lã Tuyết Cừu không?
Tiểu Kha nói :
– Đệ tử với hắn không thù oán, và hắn cũng không phải là người bại hoại. Cứu hắn sống lại là điều rất nên.
Cốc chủ nói :
– Vậy con phải hy sinh.
Tiểu Kha giật mình hỏi :
– Sư phụ hãy nói rõ, đệ tử phải hy sinh cách nào?
Bà thì thầm vào tai Tiểu Kha mấy câu…
Tiểu Kha đỏ mặt, lắc đầu nói :
– Nếu để đệ tử chết mà cho hắn sống thì đệ tử dám lãnh. Còn làm như vậy, đệ tử… Không dám vâng lời. Thôi, cứ để hắn tật nguyền, hay để hắn chết đi cho rảnh.
Cốc chủ nói :
– Cái mạng không tiếc, còn cái đó lại tiếc. Thật mâu thuẫn! Đệ tử cứu hắn, tất nhiên sau này hắn vì mối thâm ân mà chu đáo với con.
Tiểu Kha vẫn lắc đầu, nói :
– Đệ tử nghe sư phụ thuật lại cớ sự của người rồi. Sư phụ cứu phụ thân hắn cũng bằng phương pháp đó, sau này Lã Đạo Nghi đã không cảm ơn lại còn đi hận sư phụ. Quả là một việc ngược đời. Mãi đến giờ này, sư phụ vẫn thủ tiết mà không chịu kiếm một đức lang quân.
Cốc chủ bóp trán suy nghĩ. Hồi lâu, bà hỏi :
– Có thể nào đệ tử thuyết phục Như Tuyết được chăng?
Tiểu Kha trầm ngâm thật lâu…
Bỗng Như Tuyết hối hả chạy vào nói :
– Đệ tử có cách cứu Tiểu Huyết Thủ được.
Cố chủ lẫn Tiểu Kha cùng hỏi :
– Cách gì?
– Thượng tả, hạ bổ. – Như Tuyết nói.
Bà vờ giật mình, nói :
– Ta đang nghĩ đến điều đó, nhưng không dám nói cho các đệ tử. Trong hai con có ai tự nguyện không?
Hai cô nhìn nhau đỏ mặt…
Cốc chủ nói :
– Cả hai đều sẵn lòng cứu người, nhưng cả hai còn… Tiếc sự trinh bạch. Vậy ta làm phép rút thăm là công bằng.
Như Tuyết nói :
– Đệ tử biết sư phụ còn có một cách khác.
Bà lắc đầu, nói :
– Ta hết cách rồi. Nhưng nếu dùng cách này thì võ công hắn rất khó phát triển, nhất là về phần công lực. Hắn sẽ không thuần nguyên, nên không thể nào đả thông được Sinh tử huyền quan.
Bà bắt đầu làm một cuộc rút thăm…
Kết quả, Như Tuyết bắt phần được. Không biết nàng vui hay buồn, nhưng đôi mắt nàng có vẻ u hoài lắm.
Còn Tiểu Kha cũng giương đôi mắt đen lay lấy nhìn Như Tuyết, chắc chắn là cô bé không được vui.
Cốc chủ nói :
– Như Tuyết! Hãy mang xác hắn ra ngoài, lựa nơi nào thích hợp tiến hành đi, kẻo trễ mất.
Như Tuyết vác xác Lã Tuyết Cừu lên vai mà lòng dạ rối như tơ vò. Nàng vừa đi vừa nghĩ biện pháp để thay thế cho cách thượng tả, hạ bổ.
Nguyên tắc của nó là dĩ âm bổ dương để điều hòa hai nguồn chân lực.
Nàng đưa Lã Tuyết Cừu đến một nơi bằng phẳng và kín đáo. Thấy chàng không khác gì một xác chết quằn quại, mềm nhũn, thì làm sao mà bổ được đây?
Công việc đầu tiên, nàng điểm vào mấy kích huyệt để cơ thể của chàng phấn hoạt trở lại.
Nhưng Lã Tuyết Cừu vẫn bất tỉnh.
Nàng bối rối, nên cứ lựa mấy trọng huyệt mà kích, cũng không thấy tăm dạng gì.
Như Tuyết giậm chân khóc :
– Lã Tuyết Cừu ơi! Phụ thân ngươi gây oán với Cốc chủ, bà làm cho ngươi thế này. Ta cố tình cứu chữa, nhưng ngươi không tỉnh lại, ta biết làm sao.
Nàng cầm mũi thoa chích vào mấy huyệt hồi dương, và nghe lại nhịp tim đập của chàng khá hơn một chút.
Như Tuyết mừng như chính mình sống lại. Nàng điểm thêm vài huyệt đạo nữa để chàng có tĩnh lại cũng giảm bớt đau đớn.
Như Tuyết bắt đầu cởi y phục của chàng ra, đến bộ đồ cuối cùng, nàng ngập ngừng…
Như Tuyết thốt thành nói :
– Như Tuyết ơi! Ngươi không nhớ một giai đoạn giữa phụ thân chàng với Cốc chủ sao? Đời ta còn gì, làm sao mà nhìn mặt ai nữa?
Lã Tuyết Cừu bỗng cựa mình tỉnh lại. Chàng đau đớn lăn lộn, rồi bò quanh mấy tảng đá, miệng nói :
– Nhũ mẫu ơi! Cừu nhi đau đớn đến chết được.
Nhìn Như Tuyết chàng nói :
– Hoa cô nương! Sao tại hạ lại… Thế này! Trước mặt cô nương?
Như Tuyết lộ vẻ khổ sở nói :
– Ta không còn cách nào khác để cứu công tử.
Tuyết Cừu động tâm, chàng vịn đá đứng lên hỏi :
– Cô nương định cứu tại hạ bằng cách nào?
Như Tuyết buông tiếng thở dài, nghiêm giọng :
– Thượng tả, hạ bổ!
Tuyết Cừu quỳ xuống nói :
– Một lời như vậy cũng là đại ân đại đức rồi. Đừng! Hãy giúp cho tại hạ một chưởng đi.
Như Tuyết khóc, nói :
– Không được. Cả ngươi lẫn ta hợp tác để tìm biện pháp. Hiện giờ trong người ngươi thấy thế nào?
Tuyết Cừu ngồi xếp bằng nhắm mắt vận công. Chàng nói :
– Đỡ hơn hồi nãy một chút. Có thể cô nương làm ơn nướng cho tại hạ một miếng thịt sấu, không chừng thịt này giúp tại hạ điều giải được hai nguồn xung lực…
Như Tuyết không hiểu, hỏi :
– Thịt sấu đâu có dược dụng gì?
Tuyết Cừu phải dẫn giải thêm một hồi.
Nàng bán tín bán nghi. Nàng nói :
– Để ta nói Tiểu Kha đi làm việc đó. Ta có nhiệm vụ chăm sóc công tử. Ta đi, rủi công tử có việc gì thì nguy lắm.
Nàng nói xong đứng trên gộp đá hú một tiếng lanh lảnh.
Lát sau, Tiểu Kha xuất hiện.
Hai nàng gặp nhau, không hiểu sao Như Tuyết đỏ mặt.
Tiểu Kha hỏi một câu :
– Tốt đẹp chứ?
Như Tuyết nói :
– Hắn đã tỉnh và bớt đau hơn lúc trước.
Nàng biết Tiểu Kha hiểu lầm, nhưng nàng không cần đính chính, nói :
– Sư muội chạy lên phía trên vài dặm, về phía trái dòng suối, nhặt một mớ thịt sấu nướng lại và mang xuống đây cho hắn.
Tiểu Kha nhướng mắt :
– Sao sư tỷ không đi?
Như Tuyết gắt :
– Tiểu quỷ! Có đi hay đứng ngây người ra đó?
Tiểu Kha vừa chạy vừa nói :
– Sao không bổ bằng sâm nhung quy thực, mà lại lấy thịt sấu bổ?
Như Tuyết vào bên trong, thấy Tuyết Cừu ngồi tựa lưng vào vách đá, nét mặt đầy vẻ đau đớn. Dường như chàng đang hôn mê.
Như Tuyết không dám truyền công lực vào nữa. Nàng lại điểm thêm mấy huyệt đạo trấn thống để chàng giảm bớt cơn đau.
Tiểu Kha đi một hồi đem thịt lại nói :
– Thịt đây! Hắn sao rồi?
Như Tuyết nói :
– Hắn lại hôn mê.
Tiểu Kha hỏi :
– Tiểu muội vào đó một chút được không?
Như Tuyết đáp :
– Cứ vào!
Tiểu Kha bước vào, thấy Tuyết Cừu chỉ mặt một chiếc quần cộc, liền đỏ mặt nói :
– Sao tỷ tỷ không mặc y phục cho hắn lại?
Như Tuyết nói :
– Đừng bận tâm cái lốt bên ngoài đó. Người hắn đang nóng cực độ. Cứ để cho hắn mát.
Tiểu Kha hỏi :
– Dường như sư tỷ chưa bổ hắn, phải không?
Như Tuyết hét :
– Nếu hắn được bổ đâu còn tình trạng này. Ta nghĩ ra cách rồi!
Tiểu Kha sáng mắt hỏi nhanh :
– Cách gì?
Như Tuyết nói :
– Hai nguồn chân lực ấy không hợp nhau, nên mới sinh tình trạng xung kích. Khi nãy sư muội đi nhâm, ta đi đốc. Bây giờ sư muội đi đốc, ta đi nhâm.
Tiểu Kha gật đầu :
– Có lý! Nhưng mạo hiểm. Không còn cách nào khác đành phải làm vậy.
Hai cô bắt tay làm liền…
Không bao lâu, Lã Tuyết Cừu tỉnh lại, rên ư ư.
Hai cô thôi hành công.
Bây giờ màu da của chàng hồng hào hơn trước, nhưng sau đó lại hôn mê.
Như Tuyết ngồi xuống thăm mạch, nói :
– Mạch xung không còn nữa nhưng chân khí chia làm hai luồng chạy ngược đường. Nếu không biết cách cho ổn định các luồng chân khí này, cũng khó tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma. Thôi, cứ giao hết sự rủi may ấy cho cơ duyên.
Tiểu Kha nói :
– Tỷ tỷ nói có lý? Nếu sư phụ đừng hận Lã tiền bối, thì sư phụ có thể dùng nguồn chân lực thượng thừa của bà để điều giải hai luồng chân lực thuận nghịch này.
Hai cô bàn tán nhau một hồi.
Tuyết Cừu mở mắt ra, ụa thêm vài búng máu đen nữa.
Chàng nói với giọng thật yếu :
– Tạ ơn nhị vị tiểu thư đã cứu mạng. Trong mình tại hạ bây giờ như có hai con rắn đang bò ngược đường, làm đau đớn cả tạng phủ, khó sống lắm!
Tiểu Kha nói :
– Công tử luyện võ đến chỗ thượng thừa rồi, nên dùng cái tâm mà chế ngự, điều khiển luồng dương kình chực chuyển sang tay trái, chân phải. Luồng âm kình cho chuyển sang tay phải, chân trái. Tất nhiên phải ổn thỏa.
Trước khi chàng tiếp tục vận công, Như Tuyết đưa thịt sấu ra, nói :
– Người dùng đi! Ăn không có muối nhạt lắm. Tiểu Kha mới tạo ra một ít hôi diêm (tro muối) ấy.
Lã Tuyết Cừu vừa ăn vừa nói :
– Bây giờ nhị vị nên trở lại với Cốc chủ đi. Tại hạ sẽ ở đây ngồi luyện công.
Tiểu Kha nói :
– Mình ta về đủ rồi. Như Tuyết tỷ tỷ sẽ ở đây giúp công tử. Chỉ sợ công tử lên cơn từng hồi.
Tuyết Cừu nói :
– Trong người tại hạ dường như có thêm được năm mươi năm công lực. Tuy vậy, nó vẫn nóng như lửa. Tại hạ mang ơn nhị vị, không biết làm gì để đền đáp lại mối thâm ân này. Xin cứ yên tâm, tại hạ sẽ không chạy trốn đâu.
Như Tuyết nói :
– Vậy cũng được. Còn ơn nghĩa thì đừng nghĩ đến. Muốn trả nó, hãy nghĩ và làm những điều hợp với chánh đạo là được.
Hai cô an ủi chàng vài lời rồi nắm tay ra về.
Tuyết Cừu ngồi một mình suy nghĩ về mọi việc đã xảy ra. Chàng thấy Như Tuyết lẫn Tiểu Kha đều có thiện cảm với chàng. Việc ấy cũng dễ hiểu. Bao lâu rồi họ không tiếp xúc với xã hội loài người, nhất là ở tuổi lứa đôi. Việc cân bằng sinh lý và tình cảm là điều cần thiết.
Còn Cốc chủ, Cốc chủ tuy đánh chàng một chưởng, kết quả thừa chết thiếu sống như vậy, nhưng xem ra bà không có vẻ ác ý. Bằng chứng là Cốc chủ vẫn để hai đệ tử mang chàng đi chữa thương. Và cả hai thiếu nữ đều muốn hy sinh cho chàng nữa.
Lã Tuyết Cừu còn đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng có tiếng lộp cộp trên đá, một người xuất hiện…
Lã Tuyết Cừu không bao giờ quên được gương mặt đó. Lão Lý… Độc cước.
Độc cước là cái tật rồi, chàng tạm thời lấy đó làm tên.
Lã Tuyết Cừu không đứng lên được, nên chàng vòng tay nói :
– Lý tiền bối cũng có mặt ở đây nữa sao? Vãn bối biết tiền bối là bậc dị nhân.
Lý độc cước nghiêm giọng :
– Ngươi bị thương hỏa xung kích. Điều này có thể dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, và đó là nhẹ. Ngươi đừng nói gì cả. Để ta xem có thể cứu được không?
Ông vứt cây gậy bên ngoài, rồi nhảy vào ngồi bên Tuyết Cừu, đưa tay sờ mạch.
Ông nói :
– Hai nguồn chân lưc này khá dồi dào, do hai đệ tử của Cốc chủ Quỷ Vô Môn Quan nạp vào. Cũng may cho ngươi, hai nguồn chân lực ấy do chánh tâm điều khiển, nên nó mới chịu khép nép trong cơ thể ngươi, nếu không ngươi đã vong mạng rồi.
Bây giờ cơn mê của chàng sắp sửa kéo đến…
Tuyết Cừu nói :
– Vãn bối sắp sửa tới cơn hành hạ…
Lý độc cước điểm trên đốc mạch chàng vài huyệt rồi nói :
– Ta sẽ giúp ngươi trong nửa khắc.
Ông đưa hai tay đặt vào hai huyệt nhâm đốc, thúc một luồng dị kình vào…
Đầu tiên thân nhiệt của chàng tăng lên ghê gớm, và trên đầu hai người bốc hơi. Sau đó, nhiệt độ trong người chàng giảm xuống và cảm thấy dễ chịu. Chàng thiếp đi từ bao giờ không hay.
Khi chàng tỉnh dậy, lão ăn mày Lý độc cước đi đâu mất, chỉ thấy Như Tuyết đứng bên cạnh chàng.
Như Tuyết nói :
– Thật là lạ! Nội lực của công tử sung mãn ghê lắm, và hai nguồn chân lực ngược chiều kia đã hòa hợp với nhau. Thuận nghịch tùy theo ý muốn của mình. Ta không tin rằng thịt sấu có diệu dụng như vậy.
Chàng nghĩ thầm :
– “Như vậy là Như Tuyết không phát hiện ra Lý tiền bối”.
Tuyết Cừu đáp hồ đồ :
– Biết đâu hai nguồn chân lực ấy cùng cư ngụ trong một cơ thể, nên chúng đã làm quen với nhau.
Như Tuyết nói :
– Công tử thử đứng lên làm những động tác bình thường..
Tuyết Cừu múa may một hồi, không có gì trở ngại, chàng nói :
– Tại hạ bây giờ thấy rất khỏe. Hoa cô nương! Tại hạ có nên vào gặp Cốc chủ không?
Nàng đáp :
– Dĩ nhiên là nên. Nhưng khi nào thật khỏe đã.
Lã Tuyết Cừu nói :
– Tại hạ khỏe lắm. Vào từ tạ Cốc chủ một lời.
Hai người cùng vào phòng Cốc chủ. Công việc xảy ra trong hơn nửa ngày, Cốc chủ vẫn ngồi tại chỗ.
Lã Tuyết Cừu vẫn đứng nguyên để chờ bà mở mắt.
Thời gian và dòng suối cùng trôi. Tuyết Cừu đứng mỏi rồi lại ngồi vận công.
Nhiều lần chàng xả công, vẫn thấy Cốc chủ nhập định.
Lã Tuyết Cừu toan lên tiếng, đã thấy Tiểu Kha ra hiệu cho chàng ra ngoài.
Ra đến nơi, Tuyết Cừu hỏi :
– Cô nương có việc gì?
– Ngươi hãy ở đây, khi nào nghe tiếng bà thì vào.
Lã Tuyết Cừu thấy vắng Như Tuyết, liền hỏi :
– Hoa cô nương đâu?
Tiểu Kha nói :
– Dường như có người lạ đột nhập vào suối này. Sư tỷ bận theo dõi.
Lã Tuyết Cừu nghĩ ngay đến Lý độc cước.
Nhưng nếu là Lý độc cước thì Hoa Như Tuyết không phải là đối thủ của ông.
Chàng lại liên tưởng tới việc một mình chàng hạ không biết bao nhiêu cao thủ nổi danh của Thiếu Lâm, kể cả Chưởng môn Không Động và Côn Luân, có phải vì võ công của chàng cao hay là võ công của họ thấp? Và nếu võ công của chàng vào bậc thượng thừa thì Tiểu Kha, Như Tuyết vào hạng gì? Cốc chủ, Lý độc cước vào hạng gì?
Rõ là đám giang hồ hữu danh kia như Thất Bộ Sát Nhất Nhân Bàng Tục, Kiến Nghĩa Hữu Vi Lỗ Đình Trí, Nam Mã Nguyện, Độ Ách, Quãng Pháp… Chẳng qua chỉ là những kẻ hư danh.
Hai thiếu nữ bên suối không tên tuổi, xuân xanh vừa tròn đôi mươi thế mà võ công đáng bậc thầy của họ.
Chàng lại suy nghĩ tới thân phận mình, tứ cố vô thân, về sở học ngoài sự dẫn dắt của nhũ mẫu, chàng còn tự luyện lấy. Giờ đây chàng lại nhận thêm đến bảy mươi năm công lực, thì hiện nay toàn cõi Trung Nguyên được mấy người như chăng?
Tiểu Kha thấy chàng mãi trầm tư, nàng cũng không dám làm phiền. Nghĩ đến cái việc suýt… Nằm cùng chàng sao mà lòng dạ cứ bâng khuâng mãi.
Bỗng nhiên mặt nàng đỏ hây hây.
Có tiếng của Cốc chủ gọi Tiểu Kha. Hai người cùng bước vào.
Cốc chủ nghe bước chân liền mở mắt ra nhìn Lã Tuyết Cừu. Chàng nhìn lại bà mà lòng hồi hộp. Không biết bà có chuyện gì nữa đây?
Cốc chủ nói :
– Công lực của ngươi nay đã tăng lên hơn nửa trăm năm, và đã ổn định được với phần gốc trong người ngươi. Lã Tuyết Cừu! Ai đã trợ giúp phần điều hòa công lực ấy cho ngươi?
Lã Tuyết Cừu rất phục nhận xét của bà.
Chàng thản nhiên đáp :
– Mỗi lần hôn mê tỉnh lại là mỗi lần thấy nhị vị cô nương bên cạnh và lại thấy công lực mình càng khác hơn trước. Phần công đức ấy có ai ngoài Như Tuyết và Tiểu Kha.
Bà nói :
– Ngươi lại đây!
Lã Tuyết Cừu ung dung bước lại.
Bà nắm tay sờ mạch chàng, rồi nói :
– Ngươi cũng có cái tật ngoa ngôn giống phụ thân ngươi. Số công lực nhận thêm ngoài hai đệ tử ta, còn có người thứ ba nữa. Thế sao ngươi không chịu nói thật?
Kinh nghiệm cho biết, đã trót giấu rồi cũng nên giấu luôn. Chàng nói :
– Vãn bối hôn mê nhiều hơn tỉnh. Nếu có ai hoặc việc gì, thì nhị vị tiểu thư phải biết rõ hơn tại hạ.
Cốc chủ mặt có sắc giận. Bà trừng mắt hỏi Tiểu Kha :
– Như Tuyết đâu?
Tiểu Kha vội nói :
– Bạch sư phụ! Hôm nay đến lượt Như Tuyết ra ngoài.
Lã Tuyết Cừu hỏi :
– Thưa Cốc chủ! Vãn bối không hiểu vì lý do gì, khi nghe vãn bối là con của Huyết Thủ thì tiền bối lại đánh vãn bối chết đi sống lại?
Cốc chủ nói :
– Ta không giết ngươi đó là vạn phúc cho ngươi rồi. Rất tiếc, con ma nữ Phù Dung đã chết rồi, nếu không ả không tránh được tay ta đâu. Và bây giờ ta không nhận ngươi làm đệ tử nữa. Ngươi hãy tự tìm lấy con đường ra. Nếu còn quanh quẩn nơi đây thì đừng trách ta. Ngoài ra, nếu ngươi thuật lại việc này cho bất kỳ ai, thì cũng không tránh khỏi tội chết.
Lã Tuyết Cừu thấy Cốc chủ xúc phạm đến mẫu thân mình, lòng có ý bất bình, nhưng chàng biết đây chỉ là sự tranh chấp về tình yêu. Tuy vậy chàng vẫn nói :
– Cốc chủ! Cốc chủ là bậc cao nhân mà có tâm địa hẹp hòi. Phù Dung Tiên Tử là gia mẫu đã qua đời trong trường hợp thê thảm, lý ra Cốc chủ phải có tấm lòng hào hiệp mà bênh vực người mới phải. Lúc thân mẫu còn sinh thời thì Cốc chủ không dám đối diện, đến khi thân mẫu qua đời thì Cốc chủ nói xấu người. Tại hạ không phục.
Nghe Tuyết Cừu nói, bà nổi giận hét lên lanh lảnh, hai tay bà đánh không biết bao nhiêu chưởng độc, nhưng bà vẫn ngồi một chỗ.
Tuyết Cừu không hoàn thủ, chàng nhân sức chưởng mà bay ra ngoài. Chàng vừa dừng chân lại đã thấy bà ngồi trên Phi long ỷ trước mặt chàng.
Lã Tuyết Cừu cả kinh. Phi long ỷ mường tượng như chiếc ghế dài hình rồng bằng đá cẩm thạch, gấp đôi sức nặng con người, thế mà bà bay với Phi long ỷ ra trước chàng, đủ biết khinh công và nội lực của bà như thế nào.
Đã vậy, chàng không hiểu Quỷ Vô Môn Quan là sao? Vô môn quan (cửa không mở) là một thuyết bao hàm một ý nghĩa triết học cao siêu.
Lý ra chàng phải bình tĩnh ở lại tìm hiểu môn phái này kỹ hơn.
Cốc chủ hỏi :
– Sao ngươi dám mắng ta?
Tuyết Cừu hỏi lại :
– Sao Cốc chủ dám xúc phạm đến gia mẫu?
Bà không trả lời, song chưởng đưa lên, tung ra một chưởng có sức thôi sơn bạt hải. Muốn biết công lực mình tới mức nào, nên chàng cũng phải đem chưởng ra để đối chứng võ học.
Chàng vận hết tám thành công lực…
Hai chưởng gặp nhau làm chấn động cả một vùng núi trước động, làm sỏi đá từ trên cao rơi xuống ào ào…
Lã Tuyết Cừu loạng choạng thối lui, còn Cốc chủ tuy bị chấn động nhưng vẫn ngồi yên một chỗ.
Cốc chủ nhìn sững chàng. Trong ánh mắt ấy có phần ngạc nhiên lẫn xúc động. Nhưng bất thần bà nhấc bổng người lên cao đánh ra hai thứ chưởng theo thế Song phủ khai sơn, Lã Tuyết Cừu đứng theo tấn Thiên Cân Trụy, đưa chưởng ra đỡ.
Cốc chủ bay về lại Phi long ỷ, còn Lã Tuyết Cừu lún chân xuống đất.
Còn lâu lắm, Tuyết Cừu mới là đối thủ của bà.
Sau chiêu “Song Phủ Khai Sơn”, Tuyết Cừu từ từ trào máu ra… Chàng cảm thấy mắt tối lại.
Lã Tuyết Cừu là người có tính khí cao ngạo lạnh lùng. Chết thì chịu, dứt khoát không tỏ ra là kẻ chiến bại.
Thay vì rút kiếm ra để quyết đấu với bà, nhưng chàng dừng lại, bởi vì theo thái độ của bà, giữa phụ thân và bà cũng có một sự liên hệ nào đó.
Lã Tuyết Cừu lảo đảo bước đi, máu miệng vẫn thổ ra lai láng. Không ai nhìn cảnh đó mà không đau lòng.
Tiểu Kha chạy theo điểm huyệt cầm máu cho chàng, nhưng không thuyên giảm gì mấy.
Như Tuyết xuất hiện. Nàng thấy cảnh như vậy lòng rất bất bình. Như Tuyết lấy trong người ra viên thuốc màu đỏ nhét vào miệng chàng rồi dìu chàng đi.
Cốc chủ nhìn theo không nói một lời.
Tuyết Cừu đi một hồi đến một hòn đá bằng ngồi xuống vận công.
Như Tuyết và Tiểu Kha đứng hai bên, cả hai không dám truyền chân lực cho chàng nữa.
Tuyết Cừu nói đứt quãng :
– Tới đây là đủ rồi… Nhị vị nên quay về đi.
Dĩ nhiên là họ phải trở lại. Bởi vì hai cô đều biết sư phụ của mình rất khó tính, lại còn quái gở nữa là khác.
Tiểu Kha nói :
– Công tử có công lực thượng thừa, chỉ vì vừa trải qua một trận nội thương, khí huyết mới bắt đầu ổn định, kế đó lại bị mấy chưởng hết sức mạnh. Công tử không chết là may mắn lắm rồi.
Hai đệ tử Quỷ Vô Môn Quan vẫn còn đứng đó, nhưng Lã Tuyết Cừu đã đi vào nhập định.
Khi chàng mở mắt ra thì trời đã tối.
Hai nàng đã đi từ bao giờ.
Sức khỏe của chàng phục hồi gần nguyên vẹn.
Lã Tuyết Cừu vươn vai đứng lên với nhiều suy nghĩ :
– Lão ăn mày họ Lý là ai? Hành tung hết sức bí mật, võ công cao thâm lại có ý giúp đỡ chàng. Ông đối với Cốc chủ là bạn hay thù? Cốc chủ Quỷ Vô Môn Quan là ai? Chắc chân bà bị tê liệt nên không đi đứng được nhưng chưởng lực và khinh công của bà vào hạng quán thế tuyệt luân. Thân thế của Hoa Như Tuyết và Dương Tiểu Kha như thế nào?
Lý độc cước vào đây bằng lối nào? Nếu lão vào theo lối mạo hiểm như chàng thì hết cách ra. Nhưng dù sao nếu còn gặp lão, thì còn có điều kiện ra được.
Giang hồ đồn Huyết Thủ có liên hệ với Quỷ Vô Môn Quan, Huyết Ảnh Thần và Mê Hồn cốc. Vậy còn hai nơi nữa. Trường hợp Quỷ Vô Môn Quan tuy chưa rõ ràng lắm, nhưng không phải là không đúng. Do đó hai nơi kia chắc cũng liên quan ít nhiều. Nhưng tại sao phụ thân hay mẫu thân chàng lại đi quan hệ với các môn phái tà đạo như vậy?
Và sau cùng Lã Tuyết Cừu kiểm điểm lại chuyến đi xuống vực của chàng được mấy điều lợi :
– Kiến thức, võ công và bảo vật. Dĩ nhiên chàng phải đổi lại một chút thiệt thòi nào đó.
Trước khi định hướng, chàng dùng trí tuệ phân biệt nên đi về hướng nào để tìm lối thoát thân. Tuyết Cừu đi theo chiều xuôi của dòng suối.
Đêm trong suối tối như mực, thỉnh thoảng có những con đom đóm chớp lòe, cảnh vắng vẻ thê lương lại như có phần hăm dọa. Chàng không sợ Quỷ Vô Môn Quan nữa, nhưng nhiều sự thắc mắc vẫn lẩn quẩn bên chàng.
Mục lực của chàng bây giờ hơn hẳn vài ngày trước đây.
Chàng đi cách động của Cốc chủ chừng vài dặm rồi ngồi lại dưỡng thần.
Khi chàng mở mắt ra thì trời vừa sáng.
Lã Tuyết Cừu lắng nghe như có tiếng gầm thét phía sau lưng chàng, tức là phía động của Cốc chủ.
Trong vực, âm thanh đi theo một luồng nên rất dễ nghe.
Lã Tuyết Cừu kín đáo phi thân về hướng đó. Trước mặt chàng hiện ra một trận đánh long trời lỡ đất.
Cốc chủ ngồi trên Phi long ỷ đang chong kiếm hướng về đối phương là một lão cao lớn, có gương mặt dữ tợn độc ác.
Như Tuyết và Tiểu Kha đấu với hai gã thanh niên, tuổi của họ chừng hăm sáu, hăm bảy.
Bên ngoài còn một lão mặt y phục xanh, mặt mày đanh ác như muốn ăn tươi nuốt sống người.
Xét về kiếm pháp thì Như Tuyết và Tiểu Kha có thể trội hơn hai tên mặt lạnh kia, nhưng họ là phận nữ nhi lại bị uy khí bên ngoài bức hiếp nên hai nàng mau xuống sức hơn.
Kịp lúc Lã Tuyết Cừu xuất hiện, bỗng đường kiếm của hai nàng như có thần. Không phải chỉ riêng hai cô gái chịu ảnh hưởng mà còn Cốc chủ nữa.
Cốc chủ vỗ vào Phi long ỷ một cái, người của bà bay vút như cánh diều, nhưng với tốc độ rất nhanh, và đối phương cũng nhanh không kém.
Cả hai trao đổi trên không không biết mấy chiêu, nhưng dưới con mắt của Lã Tuyết Cừu thì đường kiếm của Cốc chủ điêu luyện hơn nhiều. Chỉ tiếc một điều bà bị bán thân bất toại, nên đối phương mới hò hét làm hung làm dữ để cướp lấy khí thế chiến đấu.
Họ trao đổi trên không năm, bảy chiêu cực kỳ thần tốc rồi trở lại vị trí cũ. Hai bên lại ngưng thần để chuẩn bị tái chiến.
Lã Tuyết Cừu nghiễm nhiên đặt mình về phe Cốc chủ, chàng đứng bên Phi long ỷ của bà, tay sờ đốc kiếm như chuẩn bị xuất thủ.
Lão áo xanh bước tới trầm giọng :
– Tặc tử! Ngươi quen biết gì với đám này?
Lã Tuyết Cừu lạnh lùng nói gằn :
– Các hạ báo danh đi!
Lão ngửa mặt cười ré một tràng, nói :
– Các đám giang hồ lóc nhóc này, ta có coi vào đâu. Ta là Giáo chủ Thanh U cung Từ Nam Phủ.
Lã Tuyết Cừu biết nhân vật này không có tên trong Huyết Cừu bản. Chàng hỏi tiếp :
– Ba nhân vật kia là thủ hạ của ngài?
Từ Nam Phủ nói :
– Có thể nói như vậy.
Bây giờ chàng mới quan sát kỹ lão áo xanh. Cặp mắt lão chói ngời, tóc búi theo lối đạo sĩ, lưng thắt dây đai đỏ. Hông bên trái cài hơn năm đoản đao, mỗi chiếc dài khoảng một gang tay, vai mang trường kiếm, mũi hếch, răng lồi miệng rộng.
Lã Tuyết Cừu hỏi ướm một câu để phân biệt bạn thù :
– Năm xưa, trên hai trăm cao thủ giang hồ đã tróc tử vợ chồng Huyết Thủ ở Thiên Trượng cốc này, sao các hạ lại không có mặt?
Lão hỏi lại :
– Tại sao ta phải có mặt chứ? Hai trăm tên đó chỉ là một lũ xôi thịt, ta cần chi phải a dua theo bọn chúng. Hơn nữa, Lã Đạo Nghi nào có thù oán gì với ta.
Lã Tuyết Cừu bắt bí :
– Vậy Cốc chủ Quỷ Vô Môn Quan có thù oán gì với ngài? Và nếu có thù oán thì cũng chỉ Cốc chủ và giáo chủ mà thôi, sao ngài đem những người không liên can cho họ nhập cuộc?
Từ Nam Phủ nói :
– Té ra ngươi không liên can gì với Quỷ Vô Môn Quan cả. Mụ Bạch La Phiến này với ta cùng là môn hạ của Quỷ Vô Môn Quan, nhưng mụ mê gã Lã Đạo Nghi, lén lấy bảo bối của bản môn đưa cho hắn, lại dâng hiến thân xác cho hắn nữa. Giáo chủ không trị tội mụ là may rồi. Sau đó Giáo chủ qua đời, mụ lén lấy bảo vật trấn môn của bản môn mà xa bản đàn, đi thành lập riêng một phái. Ta tìm mụ khắp chân trời góc biển, hôm nay mới gặp…
Lã Tuyết Cừu nghe qua chấn động tâm thần. Cả Cốc chủ lẫn Từ Nam Phủ đều là những nhân vật đáng trọng, đáng thương cả.
Trong lúc hai bên nói chuyện với nhau, hai cặp đệ tử đấu nhau bất phân thắng bại. Còn Cốc chủ đấu với lão gìa có gương mặt hung dữ kia, bà có phần thắng thế.
Tuyết Cừu nghĩ đến một chuyện hơi lạ. Tại sao Lý độc cước có mặt ở đây hôm qua, thì hôm nay có thêm người Thanh U cung xuất hiện.
Lã Tuyết Cừu đổi giọng xưng hô :
– Tiền bối cho ngưng cuộc đấu này đi. Vì bên nào bại cũng là người Quỷ Vô Môn Quan bại cả. Hiện nay võ lâm đang thành hình một lực lượng chống Quỷ Vô Môn Quan.
Trong lúc hai tuyệt đỉnh cao thủ xuất kiếm trên không, chàng phóng vút người lên đưa thanh Long Tuyền kiếm ra chen vào giữa với Ma chiêu thứ tư, mỗi người phải trở lại vị trí của mình.
Lã Tuyết Cừu gầm lên :
– Dừng tay!
Hai tên đệ tử Thanh U cung được dịp nhảy ra ngoài.
Cốc chủ Bạch La Phiến trầm giọng hỏi Lã Tuyết Cừu :
– Việc của ta, ai mượn ngươi xía vào?
Tuyết Cừu nói :
– Bẩm Cốc chủ! Từ tiền bối và Cốc chủ vốn là người nhà. Hai vị là những bậc chân chính tài hoa, thì phải có cách giải quyết tế nhị hơn để các đệ tử khỏi thiệt thòi.
Lão to lớn đấu với Cốc chủ khi nãy nói xen vào :
– Làm sao ngươi biết được nơi này mà đến. Hơn nữa, ngươi dám can thiệp vào việc người khác, ít ra phải có bản lãnh. Xuất chiêu đi!
Lã Tuyết Cừu cười nhạt, nói :
– Tỷ đấu không phải là chuyện khó. Nhưng phải có ý nghĩa mới được. Xin ngài cho biết quý danh.
Lão nói :
– Tên ta không cao quý gì, nhưng chẳng phải ai muốn biết cũng được. Ngươi đỡ được ba chiêu của ta, ta nói tên tuổi cho ngươi biết.
Cốc chủ Bạch La Phiến nói :
– Lão là Hàn Kiên Thọ, là kẻ bại hoại của võ lâm.
Lã Tuyết Cừu mắt lộ hung quang. Chàng nhìn chòng chọc vào lão nói :
– Ngày hôm nay lão gặp Tiểu Sát Tinh rồi.
Chàng quay sang nói với Từ Nam Phủ :
– Tại hạ dù có nể Giáo chủ tới đâu, cũng không thể tha thứ cho lão Hàn Kiên Thọ. Ngài hết người để chọn làm thuộc hạ sao, lại chọn nhằm một tên bất lương như vậy?
Hàn Kiên Thọ nghe nói nửa giận nửa sợ.
Lão gằn giọng :
– Ngươi lớn lối quá! Ta là Hàn Kiên Thọ đây nào có coi giang hồ thiên hạ ra gì. Cho tới ma nữ Bạch La Phiến, ta còn chẳng úy kỵ, huống chi là ngươi. Ngươi là gì của Huyết Thủ?
Trước mặt Từ Nam Phủ, chàng phải cân nhắc kỹ lưỡng, vì ngại thân phận của chàng có thể làm ảnh hưởng đến tình môn phái của họ không?
Nhưng suy đi nghĩ lại, nếu không nói đúng sự thật, e không đủ tư cách để trả thù. Suy nghĩ kỹ xong, chàng đáp :
– Ta là truyền nhân của Huyết Thủ.
Chàng chụp tay vào đốc kiếm thi triển Long Phi tam thức. Thân ảnh của chàng mất hút.
Có tiếng vũ khí khua leng keng trên không, khi hai bóng người hạ xuống, mọi người mới thấy chàng là một kiếm thủ tuyệt luân.
Hàn Kiên Thọ mặt tái xám lại.
Lần lượt đệ nhị, đệ tam thức được chàng thi triển trong cuộc đấu này. Hai bên tỏ ra công lực tương đương, tương đương cả kiếm pháp.
Lã Tuyết Cừu không chần chờ, chàng phóng vút người lên không sử dụng ma chiêu đệ nhứt tuyệt.
Không ai thấy thân ảnh của hai đấu thủ, chỉ thấy một vùng mờ mịt trên không với tiếng gió tiếng khua…
Và Lã Tuyết Cừu đáp xuống đất trước.
Chờ Hàn Kiên Thọ rớt xuống, chàng không để lão có thời giờ vận công, phóng tới xuất chiêu liên tiếp. Ma chiêu đệ nhị, đệ tam, đệ tứ tuyệt, chàng tuôn ra như gió như mưa.
Chiêu linh gặp kiếm kinh, với công lực gần như tuyệt đỉnh, khiến mọi người ở đây ngợp thở. Trải qua ba chiêu, lão họ Hàn tuy mệt ngất nhưng vẫn giữ được tịnh khí.
Lã Tuyết Cừu hơi động tâm. Chàng nghe nhũ mẫu nói nhiều về người này :
– Trong lúc gần tuyệt mệnh, lão có một chiêu tối nguy gọi là Ảo Ly chiêu. Sự tịnh khí của lão là mục đích đó.
Lã Tuyết Cừu gầm lên một tiếng để cướp uy, cả người lẫn kiếm mất hút, bóng dáng Hàn Kiên Thọ cũng không còn.
Một vùng mờ trước mặt mọi người lấp lánh có ánh sáng, không khí lắng động, tiếng khua của kim loại quý đổ liên hồi giòn giã…
Lã Tuyết Cừu đã sử dụng Ma chiêu đệ ngũ, đệ lục đến chỗ tuyệt luân…
Hai bóng người dạt ra, chàng bị một vết kiếm bên tay trái, máu chảy thành dòng, hai bên khóe miệng của chàng cũng rỉ máu.
Nhìn sang Hàn Kiên Thọ thấy mặt mày lão lộ nét hung ác lẫn sợ sệt. Da mặt lão trổ màu xanh, điềm khí không còn tụ quanh lão nữa.
Lã Tuyết Cừu lại chớp người lên…
Âm thanh của kiếm phát ra những tiếng hú thê thảm…Và khi chàng dừng lại, chỉ còn kịp nghe tiếng oái, của Hàn Kiên Thọ với cây thịt đổ xuống…
Hàn Kiên Thọ vĩnh viễn ra đi…
Cốc chủ Bạch La Phiến chép miệng :
– Một đại ma đầu đã chết… Lã Tuyết Cừu! Ngươi cũng xứng đáng là truyền nhân của Huyết Thủ lắm.
Từ Nam Phủ hỏi :
– Ngươi là con của Lã Đạo Nghi à?
Cánh tay của chàng bị một vết kiếm khá sâu.
Như Tuyết điểm huyệt cầm máu, Tiểu Kha xoa thuốc vào vết thương.
Lã Tuyết Cừu nói :
– Đêm song thân bị truy sát, tại hạ được nhũ mẫu họ Từ bế chạy trốn trong hốc đá. Sau đó bà đem tại hạ về nuôi dưỡng tại Loạn Thạch cổ trận vùng Nam Thị.
Từ Nam Phủ nói :
– Ta có một sư muội tên Từ Phi Hương, bình sinh rất quý vợ chồng Lã Đạo Nghi và Phù Dung. Có lẽ giờ phút cuối cùng Từ Phi Hương xuất hiện cứu ngươi đó. Thảo nào hai mươi năm nay ta không gặp… Hiện giờ Phi Hương…
Lã Tuyết Cừu rơi nước mắt đáp :
– Nhũ mẫu qua đời hơn nửa năm rồi.
Lã Tuyết Cừu hỏi thăm vài chi tiết để xác nhận thân thế của hai nhân vật họ Từ… Và kết quả Phi Hương là bào muội của Từ Nam Phủ.
Họ Lã và họ Từ tuy không bà con, bây giờ cũng hóa ra người nhà.
Bạch La Phiến thở dài thuật lại một đoạn tình đã qua giữa bà và Lã Đạo Nghi, và chính chàng suýt nữa cũng bước lên vết xe của thân phụ.
Câu chuyện này khiến ai cũng thương tâm.
Qua một hồi ngổn ngang tâm sự, hai vị Giáo chủ đề nghị sát nhập hai môn phái lại với nhau.
Lấy lòng suối làm cứ địa. Bạch La Phiến nhường quyền Giáo chủ cho Từ Nam Phủ. Số đệ tử của Thanh U cung trên dưới ba mươi người, cũng chỉ có hai nữ đệ tử. Họ lập lại tôn chỉ và môn quy cho thích hợp.
Lã Tuyết Cừu lưu lại đó chơi vài hôm…
Trong thời gian lưu lại, chàng tìm được không khí của gia đình.
Bạch La phiến xem chàng như con đẻ. Bà truyền thụ và bổ sung thêm kinh nghiệm giang hồ cho chàng.
Từ Nam Phủ tuy gương mặt hung dữ, nhưng tính tình ôn hòa đằm thắm. Về võ công, ông còn có phần hơn hẳn Bạch cốc chủ. Bởi Cốc chủ bị bán thân bất toại, nên không sử dụng hết mức tuyệt học của bà.
Hai vị Giáo chủ có ý định truyền chức Giáo chủ lại cho Lã Tuyết Cừu, nhưng chàng từ chối, nói :
– Vãn bối vì mối thù của song thân, không biết bao giờ mới xong, nên không lòng dạ nào nghĩ đến việc này. Hơn nữa trong Quỷ Vô Môn Quan còn nhiều huynh đệ vừa có công cao lại vừa có tài, để tránh sự tỵ hiềm, nhị vị tiền bối nên giao lại cho người trong môn phái. Vãn bối nên đóng vai một hộ pháp là tốt nhất.
Trong thời gian này, Như Tuyết và Tiểu Kha cũng tỏ ra thân thiết với chàng, dĩ nhiên đôi bên cũng giữ chừng mực với tình huynh muội.
Các đệ tử Thanh U cung chuyển qua Quỷ Vô Môn Quan thoạt đầu hơi bỡ ngỡ, về sau dần họ cũng quen đi.
Duy hai thiếu nữ nọ có mặc cảm về nhan sắc của mình. Cô lớn hăm lăm tuổi có tên Ngũ Liễu Nhi, tính tình trầm lặng khó hiểu, cũng không ai biết võ công của nàng tới đâu.
Từ Nam Phủ thường nói :
– Trong hàng đệ tử, Ngũ Liễu Nhi là thông minh hơn hết. Về võ học nàng cũng vào hạng xuất sắc trong giới nữ lưu.
Cô thứ hai mươi sáu tuổi, tên Tô Tố Vân cũng trầm lặng không kém Liễu Nhi.
Thật ra, hai cô này đều có nhan sắc, nhưng một cô tuổi khá lớn, còn một cô tuổi vừa cặp kê, nên đám huynh đệ đồng môn ít đẩy đưa tình cảm với họ.
Riêng Như Tuyết và Tiểu Kha vẫn hoạt bát hồn nhiên. Nhiều người cũng tỏ mối thiện cảm với hai nàng này, nhưng hai nàng chỉ đáp lại bằng lịch sự chứ không thân thiết lắm.
Từ khi Thanh U cung dọn về đây, dòng suối không còn vắng vẻ nữa. Lã Tuyết Cừu vào thưa với Bạch cốc chủ :
– Ngày mai vãn bối phải lên đường. Xin tiền bối dặn dò những điều cần thiết.
Bà âu yếm nhìn chàng nói :
– Sao công tử vẫn một mực khách sáo, cho tới giờ phút này, vẫn không xem ta là người thân?
Tuyết Cừu nói :
– Trong thâm tâm vãn bối lúc nào cũng tôn kính tiền bối như đấng sinh thành, nhưng ngại tiền bối…
Bà rơi nước mắt nói :
– Được Cừu nhi nhận ta là người thân, ta có chết cũng vui rồi. Cừu nhi đi lần này, ta sẽ cắt một trong hai đứa nhỏ đi theo.
Tuyết Cừu lắc đầu :
– Để Cừu nhi tự lo liệu một mình cho có ý nghĩa. Cừu nhi không thích làm phiền ai. Thỉnh thoảng, Cừu nhi ghé về thăm…
Chàng không biết dùng từ ngữ nào cho thích hợp.
Bạch La Phiến biết ý nói :
– Có thể gọi ta là di mẫu, trưởng mẫu…
Tuyết Cừu xá một cái nói :
– Vậy từ nay, Cừu nhi có được… Di mẫu.
Chàng xin phép bà được đi dạo chơi những nơi chàng chưa đến, để rồi ngày mai lại tái nhập giang hồ.
* * * * *
Lã Tuyết Cừu một mình đi đến một ngã ba suối. Chàng rẽ phải đi theo con suối phụ, một nhánh từ ngọn núi bên kia đổ ra. Con suối này rộng vài sải tay, hai bên vách lõm vào. Càng đi sâu, lòng suối càng hẹp và tối âm u.
Lã Tuyết Cừu dừng lại nghĩ thầm :
– “Ta đến nơi này làm chi chứ?”
Nhưng chàng thoáng nghe trong lòng suối có mùi hương của nữ nhân vừa trang điểm đâu đây. Để đề phòng, chàng bế một phần hô hấp, rồi dùng khinh công thoăn thoắt vượt lên…
Con suối uốn qua một khúc quanh, chàng nghe phía trước có tiếng nói :
– Ngũ tỷ tỷ! Gã nọ đã biết báo cừu cho song thân hắn, chẳng lẽ ta không biết báo cừu cho sư thúc sao?
Có tiếng của một thiếu nữ khác :
– Sư muội! Ta thấy hai vị Giáo chủ rất thương yêu hắn. Hơn nữa, chư huynh đệ không đồng lòng. Nếu việc này mà để lộ ra cho ai biết thì nguy hiểm lắm. Nhất là Bạch giáo chủ sẽ không tha ta.
Thì ra hai thiếu nữ đệ tử Thanh U cung, Tô Tố Vân và Ngũ Liễu Nhi.
Tô Tố Vân nói tiếp :
– Theo tỷ tỷ, Như Tuyết và Tiểu Kha thì sao?
Liễu Nhi suy nghĩ một hồi, nói :
– Ta thấy hai con bé đó tính tình không tệ, mà võ công cũng vào hạng xuất sắc. Tuy vậy, ta không thể sống chung với hai thị được.
Tố Vân nói :
– Tiểu muội cũng thấy như vậy. Nhưng tỷ tỷ đưa tiểu muội vào đây chỉ nói một vài lời vậy sao?
Liễu Nhi nói :
– Ta biết hai con nhỏ thường vào đây lắm, nên ta phải lập Thanh U độc trận ở đây. Chúng nó vào đây thì hết ra được.
Không nghe hai nàng nói gì nữa, chỉ nghe tiếng di chuyển đá lộp bộp.
Lã Tuyết Cừu không biết có nên xuất hiện không. Cuối cùng, chàng quyết định không lộ diện.
Chàng quay về gặp Như Tuyết và Tiểu Kha thuật lại mọi việc…
Như Tuyết nói :
– Nếu cho hai vị Giáo chủ biết thì hai nàng kia hết sống. Nhưng như vậy thì Quỷ Vô Môn Quan sẽ xảy ra cảnh huynh đệ tương tàn.
Tiểu Kha nói :
– Hai nàng đó thật rắc rối. Không lý ta phải lặng thinh? Hay là chúng ta đi phá trận?
Như Tuyết nói :
– Thanh U độc trận phối hợp với Quỷ môn, thế nào các cô ấy cũng rải độc, ta không nên vào đó là xong.
Lã Tuyết Cừu nói :
– Nhị vị không vào là được rồi, nhưng hai cô ấy lại bày ra một cách hại khác, có thể còn nguy hiểm hơn nữa chỉ có cách chúng ta gặp riêng hai cô ấy giải quyết trắng đen cho ra lẽ là tiện nhất.
Hai cô đồng ý. Cả ba người tiến đến ngã ba suối.
Vừa lúc ấy, Tố Vân và Liễu Nhi từ trong suối nhỏ đi ra.
Hai bên gặp nhau, Tố Vân và Liễu Nhi hơi ngỡ ngàng một chút.
Như Tuyết chào hỏi họ xong, rồi lạnh lùng nói :
– Tiểu muội đi vào Thanh U độc trận của Ngũ tỷ tỷ đây.
Tố Vân và Liễu Nhi đều sững sờ.
Tiểu Kha tiếp nói :
– Ngũ tỷ tỷ! Trong một phái, nên lấy tình ruột thịt mà đối nhau. Bọn tiểu muội có thể làm hai vị phật ý, hai vị nên nói để bọn tiểu muội sửa sai, chứ không nên tìm cách hại nhau như vậy. Nếu việc này mà bọn tiểu muội bẩm lại với Từ, Bạch giáo chủ thì tai hại biết dường nào? Đó là chưa kể trong phe phái bênh vực lẫn nhau, rồi sinh ra cốt nhục tương tàn không?
Tố Vân nói :
– Nhị vị tỷ tỷ có thể hiểu lầm chăng? Bọn tiểu muội đi dạo suối chơi thôi mà.
Như Tuyết nói :
– Tố Vân hiền muội! Bình sinh ta không vu khống cho ai việc gì bao giờ. Qua khỏi khúc quẹo là hai vị đã lập trận ấy rồi. Nếu hiền muội không cải hối thì sự việc nghiêm trọng lắm.
Ngũ Liễu Nhi thở ra, nói :
– Thật tình ta rất muốn giết Lã Tuyết Cừu, chứ ta không thù oán gì với nhị vị cô nương cả. Nhưng ta lại ghét lây. Bây giờ sự việc thế này, ta lấy làm tự thẹn và không ăn nói với ai được.
Lã Tuyết Cừu nói :
– Hàn Kiên Thọ có mối đại thù với tại hạ. Tại hạ đường đường chính chính công bố việc ấy ra, đồng thời cả hai bên đều đem tài ra để tranh sống. Giả sử tại hạ chết, có phải họ Lã bị tuyệt tự chăng? Và ai vì tại hạ mà báo cừu? Hơn nữa, Hàn Kiên Thọ vào Thanh U cung là có mục đích khác, không phải là người Thanh U cung thuần túy. Từ đây, nếu chúng ta không coi nhau là người thân được, thì cũng đừng coi nhau là kẻ thù. Và việc lập trận này không ai nhắc đến nữa. Tại hạ sẽ đi phá nó, để khỏi ai bị vướng.
Ngũ Liễu Nhi vội nói :
– Đừng. Trận đó chính tay ta lập ra, nguy hiểm dị thường. Để ta đi phá. Mọi người đừng đến đó. Chất độc nơi ấy đã bay phảng phất cả dòng suối. Chỉ cần hít thở là dính ngay.
Tuyết Cừu nói :
– Quý hóa thay tấm lòng của Ngũ cô nương. Đó mới là tâm của bậc nữ kiệt. Bây giờ tại hạ bế hô hấp, vào gỡ mấy viên đá là xong. Chỉ sợ mưa xuống, chất độc ấy trôi ra làm tôm cá điểu thú bị ảnh hưởng, rồi làm lây đến con người cũng là chuyện bận tâm không ít.
Ngũ Liễu Nhi nói :
– Ta đã có thuốc giải.
Nàng nói rồi xoay người đi liền. Bốn người kia đi theo. Mãi đến chiều tối, họ mới trở lại Tổng đàn.
Ngay đêm đó, Liễu Nhi và Tố Vân lấy cớ trở về thăm Tổng đàn Thanh U cung cũ, rồi đi luôn.
Tiểu Kha, Như Tuyết, Tuyết Cừu biết hai cô vì tự thẹn hành động của mình mà bỏ đi, nhưng họ vẫn không tiết lộ việc đáng tiếc vừa qua.
Sáng hôm sau, Lã Tuyết Cừu từ biệt mọi người lên đường.
Bạch La Phiến rơi nước mắt nói :
– Nhớ là ta trông Cừu nhi từng giây từng phút đó.
Như Tuyết và Tiểu Kha tiễn chàng một đoạn đường. Hai cô gạt lệ chia tay…