Vô Ảnh Thần Chiêu

Chương 34: Bỉ Sắc Tư Phong


Bạn đang đọc Vô Ảnh Thần Chiêu – Chương 34: Bỉ Sắc Tư Phong

Vô Nhãn đã đi Quan ngoại rồi mà giang hồ võ lâm không hay. Lại còn một chuyện đáng phiền hơn nữa là Lã Tuyết Cừu đột nhiên bị mất tích.
Lã Tuyết Minh vội vàng triệu tập giang hồ võ lâm làm hai nhóm.
Một nhóm truy tầm Thiên Thủ Vô Nhãn, do Tuyết Minh cầm đầu.
Một nhóm đi tìm Lã Tuyết Cừu do Vệ Thạch Thần Nữ cầm đầu.
Đoàn người do Lã Tuyết Minh tiến về phía Bắc Trung Nguyên. Còn nhóm Vệ Thạch lần về phía Nam.
Trên đường đi có nhiều tin đồn :
– Tuyết Cừu và Vô Nhãn đánh nhau long trời lở đất. Nguyên do là Vô Nhãn ngộ được kỳ duyên, do hắn uống nước giếng tiên. Cả hai đánh nhau và đuổi nhau từ đầm Vân Mộng đến Thiên Trượng cốc.
Võ lâm không ai kiểm chứng được nguồn tin ấy, nhưng vẫn cứ đồn khan.
Vệ Thạch tuy bình tĩnh nhưng vẫn thấy lòng đau đớn.
Cả đoàn người gồm năm bảy chục cao thủ chia làm nhiều ngõ đi hết rừng này núi kia, thị trấn nọ, họ vẫn cứ nghe đồn :
– Hai đại cao thủ trẻ nhất trong võ lâm Trung Nguyên một đêm sống chết trên Thiên Trượng cốc.
Từ đó có người đồn :
– Dòng họ Lã có nghiệp chết hang.
Vệ Thạch dẫn đoàn người đi tìm Lã Tuyết Cừu tiến về Thiên Trượng cốc. Mộc Thúy Hương, Oanh Oanh, Hoa Như Tuyết, Phi Quỳnh… có mặt trong đám người này.
Hoa Như Tuyết tìm đến cửa hang để xuống đáy huyệt. Hang đã bị ai đó đổ đá lấp rồi.
Bỗng có một người ăn mặc theo lối ẩn sĩ từ dưới triền dốc đi lên.
Mộc Thúy Hương nhìn ra biết phụ thân mình, nàng vội chạy tới hỏi :
– Phụ thân đi đâu mà lạc tới chốn này?
Lão chính là Mộc Đăng, một trong những kẻ tử thù của Lã Tuyết Cừu trước đây lão thấy con gái lão nay đã trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp ra, lão vui mừng nhìn con lão với giọng đầy xúc động :
– Hương nhi! Hương nhi đi đâu mà biền biệt mấy năm trường?
Thúy Hương vừa khóc vừa nói :
– Hương nhi lăn lộn trên chốn giang hồ để học thêm.
Lão hỏi :
– Và đoàn người đây đi đâu mà đông thế?
Có người đáp thay cho Thúy Hương :
– Đi kiếm Tiểu Sát Tinh Lã Tuyết Cừu đó, tiền bối ạ.
Lúc bấy giờ tại bờ vực thẳm có nhiều người đứng nhìn xuống.
Mộc Đăng nói :
– Còn đâu nữa mà tìm? Chính mắt lão thấy hai Tiểu Sát Tinh đấu với nhau… Không ai nhượng ai, cuối cùng mỗi người đánh hụt một chưởng, cả hai cùng rơi xuống Thiên Trượng cốc. Dòng họ Lã có số chết trùng.
Vệ Thạch nghiêm sắc mặt hỏi :
– Quả tiên sinh có thấy đích thực như vậy không?
Mộc Thúy Hương, Hoa Như Tuyết, Lý Nhân Nhu, Lý Nhân Nhiên đều xúm lại hỏi mỗi người một câu.
Lại có tiếng nói oang oang từ dưới triền dốc vọng lên :
– Chính mắt lão phu cũng trông thấy.
Mọi người nhìn ra đó là Bát Tí Na Tra Lý Độc.
Cả Nhân Nhu và Nhân Nhiên cũng nhào tới ôm lão Bát Tí mà hô một cách thảng thốt :
– Phụ thân! Phụ thân nói sao?
Bát Tí nói :
– Họ Lã chết nhằm ngày trùng. Lã sát tinh và gã không có mắt đánh nhau rồi ôm nhau, vật nhau, cuối cùng rớt xuống Thiên Trượng cốc.
Có người cha nào nói dối con?
Ba tiếng thét thất thanh cùng một lúc, ba bóng hình từ trên miệng hố nhảy xuống hang sâu không thấy đáy cùng một lúc.
Đó là chị em họ Lý và Mộc Thúy Hương.
Hai lão đứng bàng hoàng, không ngờ mới gặp con mình không đầy nửa khắc, họ cứ tưởng con mình vì nể lòng giang hồ mà đi tìm. Hai lão thật không ngờ, chính họ giết con họ.
Mộc Đăng nằm lăn cách miệng hố xa xa mà khóc.
Bát Tí Na Tra thì bước tới miệng hố mà than :
– Nhu nhi, Nhiên nhi! Năm xưa phụ thân có truy sát Lã Huyết Thủ thật nhưng Tuyết Cừu đã đánh bại phụ thân. Phụ thân vì còn hận hắn và nghe thiên hạ đồn mà nói vậy. Người đồn tin này đầu tiên chính là Mộc Đăng. Không ngờ lời nói đơn giản ấy chính phụ thân đã giết hai con.
Lão khóc rồi nói tiếp :
– Mẫu thân hai con đã qua đời, rồi hai con cũng tuyệt mệnh, phụ thân sống với ai đây?
Lão nói xong vụt nhảy xuống Thiên Trượng cốc để đi theo hai con lão.
Vệ Thạch nhìn lại lão Mộc Đăng đã đi đâu rồi.
Có người lên tiếng nói :
– Mộc Đăng đã trốn rồi!
Hoa Như Tuyết từ dưới xa kéo Mộc Đăng lên, nói :
– Làm sao trốn được?
Nàng nhìn Mộc Đăng nói :
– Tiểu nữ và Thúy Hương là hai tỷ muội đã thề sống chết có nhau. Nay lão bá vô cớ làm việc xúc xiểm để hại con mình, tiền bối tính sao đây?
Lão không mở miệng nói một lời.
Vệ Thạch giá kiếm hỏi :
– Ai đã lấp hang Thiên Trượng cốc?
Mộc Đăng cúi đầu nói :
– Lão phu!
Vệ Thạch suy nghĩ một hồi rồi nói lớn cho quần hùng nghe :
– Thưa các vị bằng hữu giạng hồ! Tin đồn Lã Tuyết Cừu cùng Vô Nhãn đấu nhau từ Vân Mộng về Thiên Trượng cốc là do lão Mộc Đăng bịa đặt. Lấp đường hang xuống đáy cốc cũng do Mộc Đăng. Sở dĩ lão làm việc đó là muốn giang hồ có kẻ nhẹ dạ nhưng nặng tình với Lã Tuyết Cừu thì phải nhảy xuống hang mà chết. Nếu sau này Lã Tuyết Cừu biết có người thân của mình nhảy xuống hang thì Tuyết Cừu cũng nhảy theo.
Nàng lại lấy giọng cao lên :
– Không ngờ hai lão lại giết con mình. Xin quần hùng hãy cho một đề nghị…
Mộc Đăng nói :
– Khỏi ai ban bố điều gì cả, ta tự xử lấy.
Lão nói xong hét lên mấy tiếng rồi phóng mình xuống. Hoa Như Tuyết đờ đẫn nhìn theo.
Nàng khóc và than nho nhỏ :
– Lã đại ca chưa biết sống chết ra sao, còn Mộc Thúy Hương đã hóa ra người thiên cổ, ta sống làm gì?
Nàng nói xong phóng vút người lên, nhưng Vệ Thạch đã chớp người theo, níu áo ném Như Tuyết trở lại, còn nàng hụt chân, rơi tăm tắp xuống hang.
Đang trên đà rơi, Vệ Thạch cố vận dụng Phiêu ảnh và Ảo thân pháp để người nhẹ hắn đi. Thân vừa mới nhẹ thì mắt nàng tối sầm lại, đáy cốc đã hiện ra trước mắt.
Cũng may thân cây do Lã Tuyết Cừu đổ xuống trước đây mấy năm còn trở lại mấy cành đủ làm sức nhún cho Vệ Thạch rớt xuống, nhờ vậy mà nàng thoát chết.
Nhìn lại những người nhảy xuống trước đây, ai cũng tan xương nát thịt.
Bất ngờ trên trời cao một bóng người nhảy theo…
Vệ Thạch dùng Phiêu ảnh nhảy lên để đón giữa chừng, nhờ đà cản này mà người kia giảm đi sức nặng. Cả hai người rơi xuống bình yên.
Xem lại là Hoa Như Tuyết.
Như Tuyết qua hết cơn kinh hoàng rồi nói :
– Tỷ tỷ vì cứu tiểu muội mà chết, thì tiểu muội sống làm gì?
Vệ Thạch thở dài nói :
– Thật là oan nghiệt! Mộc Đăng và Lý Độc là những kẻ đã gây nên thảm họa này. Lã đại ca làm sao mà chết được? Bây giờ chúng ta đào hai huyệt, một huyệt chôn ba cô, một huyệt chôn hai lão…
Không bao lâu, họ làm xong.
Như Tuyết đưa Vệ Thạch về Quỷ Vô Môn Quan.
Đến nơi, Như Tuyết giảng giải cho Vệ Thạch từng điểm một.
Vệ Thạch ngậm ngùi than :
– Bạch cốt chủ quả là một người kiên trinh. Lã Tuyết Cừu là một bậc hiếu nghĩa.
Như Tuyết nói :
– Nơi đây không có lối ra, chỉ có một người duy nhất biết lối ra khác là Lý Di Niên. Nhưng lão tiền bối đã dưa Lý Yến Phi đi Tây Vực rồi.
Vệ Thạch nói :
– Hiền muội yên tâm! Chừng vài ngày đổ lại sẽ có Lã Tuyết Cừu ở đây.
Như Tuyết nói :
– Tiểu muội cũng đoán chừng như vậy. Vì Thần nữ rơi xuống Thiên Trượng cốc là một tin làm chấn động cả hoàn vũ. Nếu Tuyết Cừu còn sống làm sao lại không đến đây mà tìm?
Những ngã ngách nơi đây Như Tuyết rất thành thạo, nên cuộc sống hai nàng không có gì vất vả cả.
Tối lại, hai cô đốt lửa ngồi nói chuyện.
Vệ Thạch hỏi :
– Nếu Tuyết Cừu đến đây, chúng ta nên giữ chàng lại hay để chàng trở về với nhân gian?
Như Tuyết nói :
– Châu Tuyết Minh cũng rất yêu chàng. Và sự nghiệp của chàng là ở trên mặt đất chứ không phải dưới này.
Vệ Thạch sung sướng ôm Như Tuyết vào lòng nói :
– Hiền muội quả là bậc đại hiền. Có một… tình địch thế này thật là… Hoa Như… Tuyết.

Trong lúc rảnh, Như Tuyết thuật lại hồi Tuyết Cừu rơi xuống đây, không bỏ sót một chi tiết nào. Nghe xong, Vệ Thạch thở dài não nuột.
Nàng nói :
– Dĩ nhiên những bậc như Tuyết Cừu phải có một tương lai rạng rỡ. Nếu tỷ tỷ đoán không lầm thì chàng đã ngộ một kỳ duyên gì nữa rồi. Cái ngộ lần sau cùng khiến võ công thành tựu một cách đặc biệt ngoài sức tưởng tượng của con người. Chính vì vậy mà chàng không trở lại nhân gian.
Bỗng Như Tuyết hỏi :
– Sư phụ của tỷ tỷ là ai mà dạy tỷ tỷ võ công uyên thâm như vậy?
Vệ Thạch nói :
– Hồi xuất môn, sư phụ bắt tỷ tỷ hứa một lời. Đừng bao giờ tiết lộ tên tuổi, môn phái, quê quán của sư phụ. Hiền muội thứ cho, tỷ tỷ không dám phản ngôn.
Như Tuyết không dám hỏi nữa.
Sáng hôm sau, hai cô đưa nhau vào rẫy.
Rẫy ở đây tươi tốt quanh năm. Vệ Thạch thở ra nhè nhẹ.
Như Tuyết lấy làm lạ hỏi :
– Rẫy tươi tốt thế này, đáng lý tỷ tỷ vui, cớ sao lại buồn?
Vệ Thạch nói :
– Nhớ quê hương.
Hai nàng vượt qua một ngọn đồi vách đứng cao ngút đi sâu vào trong, bỏ lại con suối và nương rẫy sau lưng.
Như Tuyết lấy làm lạ lùng cho phong cảnh phía trước. Nàng nói :
– Hồi tiểu muội còn ở đây, võ công không đủ sức vượt qua ngọn đồi này. Đi một thời gian, trở lại mới hay võ công của mình vượt rất xa.
Nhìn bình nguyên trước mắt tít mù, chẳng lẽ một dải đất phì nhiêu ấy lại không có dân cư?
Vệ Thạch đề nghị :
– Ta nên viết mấy chữ để lại cho Lã đại ca, rồi làm tín hiệu bên đường cho đại ca biết mà tìm ta.
Hai cô liền trở lại cốc làm việc đó.
Xong, họ trở lại ngọn đồi đó đi sâu về hướng Tây.
Nơi đây chừng như là bãi phù sa của một con sông nào trong mùa mưa lớn.
Họ đi mãi đến trưa, họ thấy về mé phía phải dưới gốc cây cổ thụ lớn đến bốn người ôm, tàng lá sum sê, một vị thiền sư đang ngồi nhập định.
Cả hai nhẹ nhàng đi tới…
Họ tới nơi, vị thiền sư ấy vẫn không hay.
Thiền sư nước da trắng, mũi cao, có vẻ khắc khổ, nhưng có tướng rất Phật. Tuổi tác không biết bao nhiêu mà đếm. Trên đầu ông dường như có vài cây cỏ bám vào đó tìm đất sống.
Hai nàng không dám gây tiếng động, bèn nhẹ nhàng ngồi xuống điều tức.
Lâu thật là lâu, cả hai cùng mở mắt ra, nhưng nhà sư vẫn nhập định.
Như Tuyết nghĩ :
– “Nhà sư này đã chết khô rồi chăng?”
Nhưng nàng nhìn rất kỹ, nhà sư nước da còn tươi lắm.
Nàng tự hỏi :
– “Trông có vẻ tươi lắm sao lại không thấy hơi thở?”
Tính tò mò, Như Tuyết đưa tay sờ mạch, mạch nhà sư nhảy rất đều.
Nàng nhìn Vệ Thạch gật đầu mỉm cười và không cô nào gây nên tiếng động.
Mặt trời đã qua xế, vị thiền sư mở mắt ra nhìn hai nàng, rồi đưa tay lên ngực. Ngài nói :
– A di đà Phật! Thiện tai! Thiện tai! Lão tăng nay vừa đúng bách tuế. Nhân sinh bách tuế vi kỳ. Lão tăng chính là A Tì thiền sư. Hai vị thí chủ thật có cơ duyên.
Hai nàng chắp tay đảnh lễ.
Vệ Thạch hỏi :
– Thần tăng ngụ dưới gốc cây này bao lâu rồi?
Lão nói :
– Cây đại thọ này hai mươi hai lần thay lá. Và năm nay là năm ra quả lần thứ mười của cây.
Như Tuyết hỏi :
– Tiểu nữ không biết cây đại thụ này tên gì? Và mấy năm mới ra quả một lần?
Ông đáp :
– Cây này có tên là Thảo hoàn đơn. Trổ hoa ba mươi năm. Ai hít được mùi hương đầu tiên của nó, công lực sẽ tăng thêm. Kết trái ba mươi năm. Từ gìa đến chín thơm là ba mươi năm nữa. Ba ngày nữa là đúng ngày Tuất, tháng Tuất, năm Tuất. Số của Tuất là chín. Thảo hoàn đơn sẽ chín và phát ra mùi thơm. Bông có hàng triệu, hàng tỷ bông, nhưng trái nhiều nhất là chín quả. Ai ăn vào một quả thấy mình nhẹ như muốn bay, tăng thêm một trăm năm công lực. Công lực ấy trong mười năm không giảm, nếu ai biết gìn giữ nó. Và có thể nhịn ăn trong mười năm.
Vệ Thạch nói :
– Bạch thánh tăng! Việc có thể huyền hoặc, có thể nào tin được chăng?
Ông nói :
– Con người sống được là nhờ chất đất mà có. Cây và quả chẳng qua là nhờ môi giới trung gian. Có bao giờ người ta ăn mây, ăn không khí mà sống? Mỗi một loại cây hấp thụ một chất riêng của đất. Thảo hoàn đơn hấp thụ được linh khí của trời, tinh hoa của đất. Một cây lớn như núi thế này chỉ nuôi được chín trái, vì thế mỗi trái có biết bao nhiêu là chất bổ.
Thấy vị tăng nói có lý, Như Tuyết hỏi :
– Hình dạng của nó như thế nào?
Ông nói :
– Nhị vị thí chủ đừng ngó trên đầu. Ánh mắt của con nhà võ nhiều khi có lực chiêu e bất tiện. Trái của nó có hình tượng như một hài đồng, sức giống của nó khoảng một nửa. Nhưng sức nặng của nó gấp chín lần sức nặng của người lớn. Do đó nó chỉ sinh từ các cội lớn. Người có sức mạnh ôm nổi mấy phần của nó thì ăn nổi mấy phần.
Như Tuyết nói :
– Vậy thì ai mà ăn hết một trái? Phải chăng thần tăng ngồi ở đây mà đợi trái Thảo hoàn đơn này?
Lão nói :
– Việc đó lão tăng cũng không biết phải hay không.
Vệ Thạch hỏi :
– Trong mùa chín của nó, nó dừng lại trên cây bao lâu?
Ông nói :
– Để cho kịp với mùa sau, trái chín đậu tối đa là chín ngày. Thôi, nhị vị thí chủ cứ tự nhiên nhảy nhót, nhưng đừng cố ý tìm trái. Ta nhập định một chút.
Tăng nhân nói xong ngồi im như pho tượng.
Hai cô nghe ngài dặn cứ tự nhiên nhảy nhót, có nghĩa đại sư không sợ gây tiếng động.
Vệ Thạch đưa tay bắt mạch ngài. Thấy mạch không còn nhảy nữa.
Vệ Thạch nắm tay Như Tuyết đi dạo.
Nàng nói :
– Đại sư bây giờ nhập định như đã Tịch.
Hai cô kiếm gì đó ăn lót dạ xong rồi trở lại gốc cây mà ngồi chơi.
Vệ Thạch nói :
– Ngài A Tì có nhiều kinh huyền nhiệm, riêng đạo hiệu của ngài đủ cho ta thấy thiện tâm và thiện chí.
Như Tuyết nói :
– Ngài đã trăm tuổi rồi đâu màng đến linh quả. Điều ngài cần có lẽ là một đấu thủ. Hai cô nói chuyện một hồi trời tối. Họ cũng ngồi tham thiền nhập định.
* * * * *
Ngày thứ ba…
Ba người cùng mở mắt ra một lượt lúc trời vừa rạng mai. Ai cũng nghe sực nức mùi hương ngọt ngào.
Lão tăng nói :
– Hai vị cứ nhìn lên xem thử mấy quả?
Hai nàng đi quanh cây nhìn lên trên mấy cành lớn, đếm trước sau lui tới gì cũng chỉ có ba quả mà thôi.
Hai nàng nói :
– Chỉ có ba quả.
Lão tăng nói :
– Ý trời.
Có lẽ hai nàng hiểu, ba quả là chia cho ba người.
Vệ Thạch hỏi :
– Làm sao đem những quả ấy xuống đây?
Lão nói :
– Khó mà hái được chúng. Nếu để chúng rơi xuống đất, với sức nặng và đầu nhọn, nó sẽ lún trong lòng đất. Ở đây đâu có dây gì chắc mà giữ nó.
Hoa Như Tuyết nói :
– Nếu có Tuyết Cừu ở đây là xong.
Ngừng một lát, Như Tuyết lại nói :
– Lã công tử có kiếm kinh, lại có mấy sợi tơ của Khủng tri thù. Loại dây đó treo mấy ngàn cân cũng không đứt.
A Tì lão tăng gật đầu.
Vệ Thạch nói :
– Bạch lão tăng! Tiểu nữ có linh cảm là Lã công tử sắp đến đây.
Lão nói :
– Cơ duyên sắp đến rồi đó.
Mãi đến gần ngọ, hai cô thấy một bóng người còn ở xa hút phi thân hướng về đây.
Lão tăng vẫn nhắm mắt, nhưng vẫn nói :

– Tiểu Sát Tinh đến đó…
Không bao lâu, Lã Tuyết Cừu hiện ra trước mặt hai cô.
Tuyết Cừu chắp tay xá một cái rồi ngồi im mà nhập định.
Hai cô đều nghĩ có lẽ chàng không dám làm kinh động nhà sư.
Nhưng không lâu, nhà sư lại mở mắt ra, và Tuyết Cừu cũng xả công.
Đại sư nhìn Tuyết Cừu nói :
– Tiểu thí chủ là nhân vật của võ lâm, võ công đến mức có một không hai trên đời này. Thí chủ là con của Vô Tận Tàng cao thủ Lã Đạo Nghi thí chủ có biết không?
Đây là cái tin sét đánh cho ba người.
Lã Tuyết Cừu chấn động tâm thần, quỳ xuống hỏi :
– Bạch lão tăng! Vì đâu mà lão tăng nói vậy? Song thân của vãn bối đã qua đời hai mươi hai năm trước đây.
Lão tăng cười thật lành :
– Lã Đạo Nghi và Phù Dung rơi xuống vực thẳm, một trong hai người ta chỉ cứu được một. Lã Đạo Nghi gần ta hơn nên ta cứu được. Sau đó còn nhiều người rơi nữa, nhưng cái duyên chỉ đến đó mà thôi.
Ba người còn đang kinh dị, nhất là Hoa Như Tuyết. Nàng nghe sư phụ nàng là Bạch La Phiến nói hai hài cốt kia chắc chắn là của vợ chồng Huyết Thủ. Giờ này nàng nghe lão tăng nói như vậy bảo sao nàng không kinh ngạc?
Lão sư nói :
– Chính ta truyền thụ võ công cho Lã Đạo Nghi trong vòng ba năm, nhờ vậy lão mới có một thân thủ như hôm nay.
Lã Tuyết Cừu quỳ xuống lạy tạ.
Hai nàng kia thấy vậy vội quỳ theo.
Lão phất tay áo đỡ ba người ngồi dậy rồi nói :
– Sở dĩ võ công của thí chủ cái thế là nhờ tấm lòng thuần thành và đôn hậu. Hôm nay ta gặp nhau đây là ý trời.
Lão chỉ lên cây rồi nói với Lã Tuyết Cừu :
– Thí chủ có dây cương ti, hãy leo lên mà buộc trái Thảo hoàn đơn kia, rồi rứt bảo kiếm chặt thật mạnh vào cuống quả. Thòng từ từ xuống ngang tầm người ngồi rồi cột lại ở đó.
Tuyết Cừu nghe lão tăng dặn dò kỹ lưỡng, chàng đâm hoảng. Ngó lên thấy trái chỉ dài chừng gang tay, bề ngang chừng nửa gang thì nặng có là bao.
Thấy Tuyết Cừu còn đang ngẩn ngơ, lão nói tiếp :
– Nếu là người bình thường thì cần đến mười người mới khiêng nổi quả này. Nếu quả này lớn bằng con người ta thì đến mười con voi mới chở nổi.
Tuyết Cừu leo lên cột, ràng qua thật chắc chắn, một tay chàng cầm đầu dây, một tay đưa kiếm ra, vận thần lực chặt xuống một nhát quả rơi, cây rung rinh.
Tuyết Cừu vịn thật kỹ thế mà nó muốn kéo luôn cả chàng.
Quả xuống vừa ngang tầm người ngồi, chàng cho dừng lại và buộc đầu dây.
Mùi thơm của hai quả chín còn trên cây khiến chàng phải ngây ngất.
Tuyết Cừu nhìn cuống quả tiết ra nước màu đỏ hồng tươi. Chàng nếm thử, có vị thơm ngát.
Chàng phi thân xuống.
Lão tăng hỏi Như Tuyết :
– Thí chủ bợ hổng quả này lên chăng?
Như Tuyết đứng lên dùng thế Thiên cân trụy, hai tay bợ quả lên cao được vài thốn.
Quay sang Tuyết Cừu, lão tăng hỏi :
– Thí chủ dùng hai ngón tay kẹp cuống giở lên.
Tuyết Cừu vận thần công, hai ngón tay kẹp cuống quả kéo lên một cách nặng nhọc, và chỉ lên được vài thốn.
Vệ Thạch một tay bợ quả lên cao được nửa thước.
Đến lượt lão sư, lão nằm xuống đất thổi phù lên một hơi, quả bị đẩy đứng lên chừng một gang tay, và giữ vị trí đó dài bằng một hơi thở.
Mọi người thất kinh cho thần lực của lão tăng.
Lão cắt chừng một phần tư quả chia đều cho mỗi người.
Chỉ một miếng bằng quả lê mà Như Tuyết cầm muốn trĩu tay.
Miếng đầu tiên ai cũng cảm thấy có vị thơm ngon ngọt và mát lịm cả người.
Ăn hết phần đó. Thân nhiệt tăng lên một cách dữ dội. Hoa Như Tuyết mặt đỏ bừng bừng. Nàng vội vận công để điều hòa thân nhiệt. Còn ba người kia hòa hoãn hơn.
Ngày hôm đó, bốn người ăn, hết một trái.
Qua ngày thứ hai, lão tăng không dùng, chỉ ba người ăn.
Qua ngày thứ ba, mới có rạng ngày, lão sư nói :
– Chúng ta hết nhân duyên với trái này rồi.
Đột ngột Như Tuyết hỏi :
– Hạt của nó đâu?
Lão cười :
– Trời đất nghĩ cũng lạ. Một mùa trái như vậy chỉ có một hạt mà thôi. Lúc này hạt nằm ở trái thứ ba.
Như Tuyết thấy công lực của mình tiến rất nhanh. Trái lại, Tuyết Cừu thấy công lực mình không tiến tới đâu cả. Chỉ có trong mình nghe khoẻ mà thôi.
Vệ Thạch thấy tiến rất chậm về công lực, nhưng tinh thần sảng khoái vui hòa.
Lão tăng nói :
– Hôm nay là ngày quyết đấu của ta. Một trăm tuổi luân hồi cũng rất là nhiều lần. Nhưng ta không được cái kiếp luân hồi đó. Một trăm tuổi vẫn còn nặng nghiệp võ lâm.
Vào buổi chiều đã thấy hai người từ phía Tây thong thả đi lại. Dáng đi của họ ung dung lắm, nhưng thoáng chốc đã tới nơi.
Hai người này có tướng mạo quái lạ. Một người có số tuổi đếm cũng không hết, mặt dài như mặt ngựa, trước ngực đeo lòng thòng một… Thập tự giá, đó là tín vật của Đại Tần giáo, y phục đen có thắt đai.
Một người nữa tuổi ngoài hai mươi, miệng nằm ngay tại… cằm, mặc y phục trắng, không đeo thứ gì cả.
Cả hai người đều thuộc dạng mũi cao, mắt nâu, da sậm.
A Tì lão tăng chắp tay niệm Phật hiệu rồi nói :
– Bần tăng đợi hai đạo hữu đã hai mươi năm. Hôm nay quả đại lê đã chín, có tới ba quả tất cả. Bọn bần tăng bốn người dùng hai quả, còn một quả nhường lại cho hai vị.
Vị Đại Tần giáo đưa một tay lên ngực, tay kia làm dấu bốn chấm, nói :
– Thánh tăng có tấm lòng cao cả thay! Nhưng đây là linh quả, ai gặp được là có duyên, bần sở được duyên phúc gì mà hưởng linh quả?
Lão tăng quay sang Lã Tuyết Cừu :
– Phiền thí chủ đưa quả xuống.
Tuyết Cừu đứng lên toan đi. Gã không cằm đưa tay ngăn lại, nói :
– Không dám phiền công tử, để ta!
Vị Đại Tần giáo nói :
– Giáo hữu! Quả nhỏ như vậy nhưng nặng bằng mười người. Giáo hữu làm cách nào đem xuống?
Hắn nói :
– Cứ bẻ rồi ôm nó nhảy xuống.
Vệ Thạch nói :
– Bất ổn!
Hắn không nói không rằng, phi thân lên cây ôm trái mà lắc một cái, trái vẫn trơ trơ.
Nhiều lần như vậy, không kết quả gì.
Hắn tức quá, một tay ôm trái, một tay rút kiếm ra. Chặt vào trái vẫn không suy suyển gì.
Hắn vừa tức vừa thẹn hỏi :
– Xin quý vị dạy lại cách hái!
Vì miệng hắn nằm phía dưới cằm, nên ai cũng thấy tướng hắn có vẻ dị dạng làm sao đó.
Tuyết Cừu nói :
– Công tử hãy xuống, để tại hạ hái cho!
Hắn nhảy xuống.
Vị Đại Tần giáo nói :
– Không có kinh nghiệm, không hái được quả này.
Tuyết Cừu nhảy lên làm cung cách như cũ…
Hai vị ngoại giáo kia phục lắm.
Tuyết Cừu cắt quả cho họ dùng.
Đến tối, Tuyết Cừu hỏi người không cằm :
– Có thể nào các hạ cho bọn tại hạ biết tên được chăng?
Hắn nói :
– Tên tại hạ là Tu Liệp Tây.
Tuyết Cừu rất có thành kiến với họ Tu, nên chàng vụt hỏi :
– Có bà con gì với… Tu Kim Thọ không?
Hắn nói :
– Tại hạ chưa hề nghe Tu Kim Thọ. Tên ta dịch theo tiếng Trung Nguyên là Hoa Uất Kim Hương.

Bây giờ, cái quan trọng của hai vị khách là ăn và vận công.
Vị Đại Tần giáo chỉ ăn một phần nhỏ rồi không ăn nữa, giao lại cho đệ tử của mình.
Mặt trời gần lặn, vị Đại Tần giáo nói :
– Bản sở có tên là Phá Lộ, chỉ vì cuộc hẹn ngoài hai mươi năm trước, cho dù đường xa vạn dặm cũng cố gắng đến đây chứ không dám trễ. Cứ nhìn sắc thái của thánh tăng, bản sở nghĩ rằng ta không nên đấu nữa.
A Tì lão tăng chỉ nói :
– Mô Phật!
Phá Lộ lão nhân nói tiếp :
– Đã trăm tuổi rồi mà chịu chi phối những sự không đâu. Vả lại, lần này bản sở nhìn thánh tăng có Phật khí rất nhiều, nên tuy chưa đấu nhưng cũng biết được mình thất bại.
A Tì lão tăng nói :
– Mô Phật!
Tu Liệp Tây lướt mắt nhìn sang hai cô rồi nói :
– Bản sư có ý khiêm tốn. Nhưng sự quyết định có đấu hay không còn tùy thánh tăng nữa.
– Mô Phật!
Vệ Thạch nói :
– Những cao thủ tuyệt vời chỉ cần liếc qua sắc diện, âm thanh, cử chỉ có thể đoán được thắng bại như thế nào. Nếu không phải là cừu thù, không phải vì danh dự thì thiết tưởng hai vị lão đại gia không nên giao đấu.
Tu Liệp Tây hỏi gằn :
– Không giao đấu thì ngàn dặm chúng ta tới đây làm gì chứ?
Vệ Thạch mỉm cười :
– Cứ xem như đi thăm cố nhân.
Vị Đại Tần giáo nói :
– Ý tưởng đó hay lắm!
Ông nói xong cũng ngồi tham thiền.
Tu Liệp Tây lộ vẻ nóng nảy nói :
– Hai vị lão đại gia có ý khước từ. Vậy tại hạ xin mời một trong ba vị vui lòng chỉ giáo cho tại hạ để được học hỏi thêm.
Tuyết Cừu chỉ mỉm cười, nhân nghĩ đến việc cái giếng một tay đại ma dầu như Vô Nhãn mà còn phải cải tà quy chánh, huống gì quả Thảo hoàn đơn này. Nhưng gã Tu Liệp Tây lại cứ nằn nằn quyết đấu, nghĩa là sao?
Hoa Như Tuyết nói :
– Hai người bạn của tiểu nữ võ công tầm thường, không phải là đối thủ của công tử. Tiểu nữ xin đấu!
A Tì lão tăng mở mắt ra nói :
– A Di Đà Phật! Nếu Hoa thí chủ mà đấu trận này, e… kẻ chết người sống Bởi hai vị tương đương nhau.
Như Tuyết nói :
– Vì công tử quá hăng hái nên tiểu nữ đành phải thù tiếp vậy thôi.
Tu Liệp Tây lặng lẽ bước ra sân đứng chờ.
Như Tuyết cũng theo ra, nhưng Vệ Thạch nói :
– Hiền muội để ta!
Như Tuyết ngần ngừ, Vệ Thạch đứng án trước mặt nàng nói :
– Ta xin hầu với công tử vài chiêu.
Nhìn sắc đẹp của Vệ Thạch dẫu cho cỏ cây cũng còn rúng động, huống gì gã diện mạo dị dạng này.
Vị Đại Tần giáo nói :
– Tu Liệp Tây! Đệ tử thích đi về Đông để học hỏi, nên nhân cơ hội này ta muốn đưa đệ tử đi mà thôi. Chứ còn ra lực quyết đấu, đệ tử chỉ có sức mạnh chứ chưa có công phu.
Tu Liệp Tây lễ phép nói :
– Bạch sư phụ! Mũi tên đã giương rồi.
Vệ Thạch chìa tay mời. Hắn mời lại.
Vệ Thạch bèn đánh ra một chưởng rất nhẹ nhàng, thế chưởng thong thả, không sát phạt.
Tu Liệp Tây đứng vững bộ, chùn người xuống đưa ra bảy thành công lực…
Hai chưởng gặp nhau, Vệ Thạch nhẹ nhàng lui lại một bước.
Tu Liệp Tây đứng vững một chỗ khen :
– Xứng đáng lắm!
Vệ Thạch mỉm miệng cười, chờ hắn xuất chiêu.
Tu Liệp Tây thủ bộ. Hai chân đứng theo tấn chữ đinh, tay trái đưa về phía trước, thấp xuống một chút, lòng bàn tay ngửa, năm ngón hơi cong, một dạng của Cầm nã pháp, tay phải đưa lên cao chồm ra phía trước, lòng bàn tay sấp. Với thế đứng ấy, người ta biết hắn sắp đánh chiêu gì.
Hắn vận chín thành công lực và xuất chưởng.
Trung Nguyên gọi chiêu thức đó là Thiền Tung chiết quế, người Tây Dương gọi chiêu đó là Món quà dành cho người yêu. Nhưng đối với ba cao thủ tại đây, thì cách xuất chiêu, xuất chưởng như vậy gọi là… nhập môn.
Chưởng lực hắn đánh ra mạnh như biển gầm sông chảy.
Rõ ràng Tu Liệp Tây cố hạ cho bằng được Vệ Thạch để lấy cái uy.
Nàng loáng mình lên một cái, chưởng tung ra, và sức mạnh nơi đó tuôn dồi dào như nước sông Hoàng Hà.
Tu Liệp Tây bị trôi bừa. Mới hay, hắn muốn bẻ cành quế nhưng với chưa tới.
Tu Liệp Tây xuống tấn trụ lại.
Vệ Thạch nói :
– Tu Liệp công tử quả có một sức mạnh phi thường!
Tu Liệp Tây tưởng nàng mai mỉa liền nói :
– Có sá gì cái chết mà cô nương lại khi dể.
Phá Lộ lão nhân nói :
– Vị tiểu thư ấy nói đúng. Với chưởng lực vừa rồi, Trung Nguyên không tới năm người. Đủ rồi! Hai đấu thủ lui về.
Thế là mới qua hai chiêu chưa bị thương tích, nhưng Tu Liệp Tây vẫn nhận bại trước người đẹp.
Hoa Như Tuyết phục A Tì thiền sư lắm.
Nàng nói thầm :
– Với hắn, nhiều lắm chừng mươi hiệp ta có thể hạ sát ngay!
Có tiếng bước chân dồn dập một cách liên tục từ phía Tây. Mọi người trông ra. Dưới ánh trăng thượng huyền, người ta thấy kẻ mới đến là một vị công tử, ăn mặc kiểu Trung Nguyên, nhưng gương một thì có vẻ là người Tây Vực, Thổ Phồn gì đó.
Đến nơi, hắn quỳ một gối làm dấu bốn chấm, rồi nói :
– Đệ tử ra mắt sư phụ. Đệ tử đến hơi trễ vì có việc rắc rối học đường.
Hắn đứng lên quay về phía lão tăng nói :
– Vãn bối là Đạc Đà, người Qui Tư, xin ra mắt đại sư.
Hắn quay sang ba người bạn võ lâm Trung Nguyên nói :
– Tại hạ xin chào ba vị!
Hắn nói tiếng Hán rất rành, tính tình bặt thiệp vui hòa.
Mọi người đáp lễ lại.
Phá Lộ lão nhân nói :
– Bản sở có hai đệ tử, Đạc Đà là một, còn một trò nữa mai mới tới kịp.
Hoa Như Tuyết nhìn hơn một nửa quả Thảo hoàn đơn còn treo lủng lẳng trước mặt, biết rằng ông nhường cho đệ tử.
Thì ra vị Đại Tần giáo này, mặt bên ngoài rất xấu nhưng lòng chân chất thanh cao.
Ba người bạn trẻ Trung Nguyên rất phục ông.
Phá Lộ lão nhân nói :
– Đạc Đà! Đây là loại linh quả mà thánh tăng đã nhường cho chúng ta. Võ lâm Trung Nguyên không biết nơi này, nếu biết có lẽ nơi đây phải đổ máu. Chỉ ăn một miếng, công lực tăng lên không biết bao nhiêu mà kể. Đệ tử hãy thưởng thức!
Tuyết Cừu rút bảo kiếm cắt đưa cho hắn một miếng rồi dặn :
– Nhân huynh cầm cho vững, nặng lắm đó.
Đạc Đà không tưởng nổi cái nặng ra sao.
Hắn đưa hai tay hứng lấy, vì bất phòng nên vẫn trĩu nặng. Hắn vội nâng lên, lòng thất kinh. Ăn xong, hắn ngồi vận công.
Chừng một khắc sau, hắn mở mắt hỏi :
– Sư phụ và lão tăng đã thử qua chưa?
Phá Lộ lão nhân nói :
– Trận đấu của hai chúng ta không cần thiết. Ta chưa đấu nhưng đã biết bại rồi chỉ trông cậy vào các đệ tử. Tu Liệp Tây cũng đã bại bởi Vệ tiểu thư. Con tính sao?
Đạc Đà xét qua những người nơi này thì Lã Tuyết Cừu tuy đẹp nhưng cặp mắt hắn có vẻ lờ đờ không sắc sảo linh hoạt.
Đạc Đà nói :
– Công tử có thể chỉ giáo cho tại hạ mấy chiêu không?
Tuyết Cừu nói :
– E làm cho Đạc Đà huynh bị thất vọng.
Đạc Đà nói :
– Đừng khách sáo! Ta thích học hỏi.
Phá Lộ lão nhân nói :
– Không, không. Với người này, sư phụ đánh cũng chưa chắc thủ thắng!
Đạc Đà vừa ngạc nhiên lại vừa tự ái. Hắn có vẻ không tin, nói :
– Đệ tử vượt qua không biết bao nhiêu xứ sở vẫn chưa gặp ai là địch thủ, mới được võ lâm Ngoại Trung Nguyên đúc ấn mà phong chức vô địch. Có lẽ nào như vậy, sư phụ?
Phá Lộ lão nhân nhắm mắt làm thinh.
Hắn bước ra ngoài.
Tuyết Cừu cũng đứng lên bước ra.
Đạc Đà nói :
– Tại hạ không có tham vọng làm bá chủ, nhưng nếu công tử thắng tại hạ, tại hạ sẽ giao ấn này lại cho công tử. Giá trị của ấn này, khi công tử cầm nó đi đến bất kỳ nước nào, cũng được người của xứ đó đón tiếp, bất chấp vua quan tướng sĩ.
Tuyết Cừu lấy ấn Minh chủ của mình ra nói :
– Nhân huynh đã có lòng ngưỡng mộ như vậy thì tại hạ cũng có điều kiện tương tự về chiếc ấn này.
Qua mấy phút sơ giao, họ bắt đầu vào cuộc.
Đạc Đà tung chưởng đánh như mưa bấc.
Chưởng lực của Đạc Đà vừa mạnh vừa nhanh, và Lã Tuyết Cừu để hắn đánh cho bằng thích.
Bên ngoài, chỉ có Tu Liệp Tây mới thấy rằng Lã Tuyết Cừu bị Đạc Đà đánh cho tơi tả.
Đạc Đà đánh nhẹ thì chàng văng ít, đánh mạnh thì chàng văng nhiều hơn. Những chiêu chưởng nào nguy hiểm lắm thì chàng tránh né hoặc đỡ nhẹ.
Thấy Tuyết Cừu dễ đánh như vậy, Đạc Đà rất ham đánh.
Chừng hơn một khắc hắn bắt đầu thở mạnh, lơi đánh, rồi cuối cùng không muốn đánh nữa, đứng nhìn sững chàng.
Gã Tu Liệp Tây tức quá, nhảy vào hất Đạc Đà ra nói :

– Để tiểu đệ cho hắn mấy chưởng!
Đạc Đà nghiêm mặt hỏi :
– Ai cho phép sư đệ đánh kiểu đó?
Tu Liệp Tây nói :
– Miễn hắn đồng ý là được.
Cách lì lợm của hắn, ai cũng thấy khó chịu.
Nhưng Tuyết Cừu nói :
– Nếu Đạc Đà huynh hết muốn đánh nữa thì cứ giao cho Tu Liệp huynh đây vậy.
Đó là câu nói nửa mềm nửa cứng, tuy nhẹ nhàng nhưng rất khó xử.
Đạc Đà nói :
– Sư đệ chờ chút!
Qua chút ít thời gian nghỉ ngơi, bây giờ hắn vận dụng tất cả tuyệt học và mưu trí, chiêu chưởng hấn tấn công vào người Tuyết Cừu dày như mác cửi.
Tuyết Cừu chỉ dùng phiêu ảnh hoặc phương pháp Tá lực pha chút Vô ảnh… Người chàng bây giờ như mây như khói, khi thì văng xa, khi thì văng gần, khi thì lăn tròn nhưng không hề hấn gì.
Đạc Đà cũng không bị thương.
Đạc Đà miệng thở hồng hộc… nhảy ra ngoài chắp tay nói :
– Tại hạ nhận bại.
Tuyết Cừu cười, không nói.
Tu Liệp Tây tức quá, nói :
– Tại hạ không phục.
Hoa Như Tuyết nổi giận nói :
– Mắt thịt! Thấy người ta dễ đánh quá mà ham. Sao không tự hỏi mình nếu chịu đựng như vậy có được không? Và nếu người ta chịu khó đánh ra vài chưởng, liệu có đỡ nổi không?
Mặc cho nàng nói, hắn bước tới hỏi Tuyết Cừu :
– Các hạ chấp nhận cho tại hạ giao đấu?
– Tự nhiên! Tuyết Cừu nói.
Tu Liệp Tây không khách sáo, vận hết công lực thập thành, đánh ra một chưởng, bên ngoài ai cũng thấy ngán cho công lực của hắn.
Tuyết Cừu bị hất tung lên rồi rớt xuống từ từ…
Hắn nhào tới tấn công tiếp…
Chừng vài ba chục chiêu với công lực thập thành như vậy, Tu Liệp Tây bắt đầu thở như trường hợp Đạc Đà trước đây. Trong người hắn không còn chút khí lực nào.
Hắn vừa thở vừa nói :
– Các hạ thử đánh ta một chưởng xem sao?
Tuyết Cừu mỉm cười đưa tay lên…
Tu Liệp Tây vận công hượm sẵn. Tuyết Cừu phất tay áo một cái, chưởng lực tuôn ra ào ào.
Tu Liệp Tây bị gió đập, ngã lăn ra dậy không nổi.
Tuyết Cừu khoanh tay đứng nhìn.
Lát sau, Tu Liệp Tây ngồi dậy.
Hắn chắp tay nói :
– Công tử chẳng những là cao nhân mà còn là quái nhân, tiểu đệ bội phục.
Hắn nói xong về chỗ.
Đạc Đà bước tới hai tay dâng ấn cho Tuyết Cừu. Chàng lắc đầu nói :
– Tiểu đệ còn cái này mà chưa biết làm gì, huống gì mấy cái đó. Công tử cất đi!
Phá Lộ lão nhân nói :
– Vậy là các đệ tử khỏi ức lòng rồi chứ? Thôi, không đấm đá gì nữa!
Tu Liệp Tây nói :
– Nhưng còn Kiết Ba sư tỷ khuya này đến thì sao?
Phá Lộ lão nhân mệt mỏi nói :
– Thì cũng như các đệ tử thôi!
Tu Liệp Tây nói :
– Sư phụ đừng chán nản. Còn nước còn tát.
Bây giờ đã quá canh ba. Mùi thơm của Thảo hoàn đơn tiết ra, ai cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Trăng lặn. Người ta nghe có tiếng vạt áo bay phần phật… Một thiếu nữ người Tây Dương xuất hiện.
Thiếu nữ đến nơi chào hết tất cả mọi người rồi hỏi :
– Các trận đấu ra sao rồi?
Không ai trả lời.
Hoa Như Tuyết lấy bảo kiếm của Tuyết Cừu cắt trái cây mời cô ăn.
Kiết Ba thấy cách ăn trái quái gở như vậy, liền nói :
– Cảm ơn! Ta không quen ăn theo lối này.
Phá Lộ lão nhân giải thích cho cô nghe về tính chất của trái. Hai tay Kiết Ba nâng trái lên…
Kiết Ba thất kinh nói :
– Nếu như một khối bạch kim ngang vậy thì sức nặng chưa đầy một nửa. Thật là một nơi văn vật.
Cuối cùng rồi nàng cũng chịu ăn. Ăn xong, nàng thấy trong người nóng như lửa, nàng phải ngồi điều tức. Tám người ngồi dưỡng thần cho đến sáng.
Kiết Ba nhìn những người Trung Nguyên rồi nhìn lại các bạn đồng môn, nàng chợt xa vắng.
Dường như không khí phe nàng có cái gì thê lương đốn tỏa, chỉ trừ có vị Phá Lộ lão nhân là bình thản.
Phá Lộ lão nhân nói :
– Thánh tăng kỳ này phải xuất hiện, xuống núi một chuyến để chỉ thị cho võ lâm Trung Nguyên. Công tử Lã thiếu hiệp làm võ lâm Đại minh chủ. Bên cạnh đó có bản sở ủng hộ một tay.
Trời sáng, ai cũng thấy Kiết Ba đẹp. Ba nàng tiên ở đây, mỗi nàng đẹp một vẻ. Nhưng vẻ nào thì vẻ, đối với bây giờ, Tuyết Cừu chỉ thích đào giếng làm cầu.
Kiết Ba nói :
– Bạch sư phụ! Bất kỳ ai lên làm Minh chủ, nếu đệ tử chưa đấu với người đó thì chưa công nhận.
Như Tuyết hứ một tiếng, nói :
– Người ta làm Minh chủ Trung Nguyên chứ ai làm Minh chủ xứ cô?
Kiết Ba trừng mắt nói :
– Võ lâm không biên giới, vì vậy mà có cuộc gặp gỡ hôm nay.
Như Tuyết toan nói, nhưng Vệ Thạch đã nói trước :
– Cô nương! Vị sư đệ và sư huynh của cô nương đã thử qua rồi. Cô nương còn rắc rối làm gì?
Kiết Ba lạnh lùng :
– Ta chỉ có sư đệ chứ không có sư huynh.
Vệ Thạch nói :
– Thì ra là vậy! Nhưng ý cô nương muốn đấu với ai?
Kiết Ba nói :
– Người nào sắp làm Minh chủ hãy đấu với ta.
Như Tuyết và Vệ Thạch cùng nói :
– Ta làm Minh chủ đây!
Cả hai nói một rập như đã có sắp đặt trước.
Kiết Ba ngạc nhiên hỏi :
– Võ lâm Minh chủ ở Trung Nguyên là hai người sao? Ta nghe nói là Lã công tử gì đó cơ mà?
Vệ Thạch nói :
– Hắn nhường cho ta rồi. Xin mời!
Kiết Ba là cô gái da trắng, tính tình phóng khoáng, tư cách đoan trang, lại là người có tính khẳng khái. Nghe Vệ Thạch mời, nàng bước ra ngay.
Tuyết Cừu nói :
– Với chức vị, quyền lợi, công danh đã làm cho người ta quên đi cái nghĩa làm người.
Vệ Thạch hiểu ý nói :
– Sau việc này, tiểu muội về xứ. Mời Kiết Ba cô nương.
Kiết Ba vận công, gương mặt của nàng từ trắng đổi sang hồng rồi sang đỏ. Còn Vệ Thạch bất chước kiểu của Tuyết Cừu dùng phiêu ảnh và ảo thân pháp cứ chập chờn cho Kiết Ba tha hồ nện.
Vệ Thạch biến mình thành bao tập, Kiết Ba đánh đủ mọi loại quyền cước. Trong người nàng dường như tập trung mọi thứ võ công trong hoàn vũ.
Còn Vệ Thạch chỉ “nhá” cầm chừng theo kiểu hư chiêu.
Tên không có cằm nói :
– Võ công của Trung Nguyên là… đưa lưng cho người ta đấm, kẻ đấm một hồi bị mất sức, người chịu đấm còn sức, cuối cùng bị chúng đấm một chưởng là văng ngay. Đừng đấm nữa!
Kiết Ba thấm mệt, nàng nhảy ra ngoài thủ thế hỏi :
– Sao cô nương không xuất chiêu?
Vệ Thạch cười mát :
– Nếu ta xuất chiêu là cô nương hết sống!
Kiết Ba nổi giận nói :
– Thật là không biết trời rộng đất dài.
Nàng vận công và đánh theo quyền chưởng Thiếu Lâm.
Chờ cho Kiết Ba xuất chiêu, Vệ Thạch đánh thốc từ dưới lên một chưởng. Kiết Ba thân hình bay hổng lên cao. Khi rớt xuống, thì Vệ Thạch dùng phiêu ảnh hứng bắt. Nàng để Kiết Ba xuống rồi nói :
– Về chưởng lực và chiêu thức đối với võ lâm Trung Nguyên cô vào hạng thượng thừa. Lý ra cô phải thành một tuyệt đại cao thủ, nhưng bởi cô học nhiều môn phái quá, nên thời gian bị chia rất nhiều. Bây giờ chúng ta là người nhà nhau cả.
Tuyết Cừu thu dây trở lại, rồi lom khom tìm một vật.
Như Tuyết thấy vậy nói :
– Tiểu muội cất rồi.
Không ai hiểu Tuyết Cừu tìm gì, và Như Tuyết cất gì.
Tuyết Cừu mỉm cười không tìm nữa.
Phá Lộ lão nhân và A Tì lão tăng đứng lên.
Hai vị cùng nói :
– Công tử cứ lên Linh Nham, điện Võ lâm Minh chủ ta đã cho người xây dựng ở đó rồi.
Tám người cùng đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.