Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi

Chương 70


Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 70


Lần đầu tiên gặp mặt thật lòng tình huống có phần dở khóc dở cười nhưng cô không thể phủ nhận rằng bản thân rất thích Tiểu Trương.

“Anh tên gì?”
Diệp Tịnh Nhi cất tiếng nói.

‘Tiểu Trương đột nhiên bị hỏi thì cũng lúng túng.

Thân phận của anh không thể tiết lộ được, cuối cùng anh bèn nói: “Tôi là Mộ Phàm.

Họ Trương! Đúng là Trương Mộ Phàm!”
Chẳng qua là đúng lúc này anh liếc thấy cái dòng chữ Mộ Phàm liền ghép vào cái tên Trương của mình, biến tên thành họ.

Diệp Tịnh Nhi hơi nheo mắt, làm gì có ai giới thiệu tên mà còn phải khẳng định “đúng là Trương Mộ Phàm” cơ chứ.

Nhưng cô lại không đào sâu thêm, chỉ bật cười.

“Cô tên gì?”
Tiểu Trương giả vờ không hề biết đến Diệp Tịnh Nhi nên cất tiếng hỏi.

“Tôi họ Diệp, tên Tịnh Nhi.

Đúng là Diệp Tịnh Nhi!”
Cô gân như lặp lại câu trả lời của anh.

Từ ghế lái xe phía sau Tiểu Trương nhận ra mẫu câu của mình liền bật cười.

Đúng lúc này thì điện thoại của anh vang lên.


Tiểu Trương đưa tay vào túi quần, bấm điện thoại, liếc nhìn tin nhắn rồi mỉm cười, ánh mắt có chút thể hiện mọi việc đã trong dự liệu.

Hạ Cẩn Mai thấp thỏm nguyên một ngày ở nhà vì không nhận được bất kỳ cuộc gọi nào của Diệp Tịnh Nhi.

Mãi đến tối muộn cô mới thấy bạn thân nhắn cho một cái tin từ Messenger.

Động bát quái: “Đã ship hàng cho cậu rồi đó.

Nhớ hậu tạ mình”
Hạ Cẩn Mai bật cười.

Diệp Tịnh Nhi bữa nay lại còn biết đưa ra ám hiệu.

Cô bạn này cẩn thận hơn trước rất nhiều rồi.

Quốc có quốc pháp: “Hôm nay cậu đi đâu đấy? Gọi cả ngày không được?”
Động bát quái: “Gặp chân tình.

Hôm nào gặp sẽ kể cho cậu”
Quốc có quốc pháp: “Nhìn người cho cẩn thận.

Đừng vội vàng đây nhé!”
Hạ Cẩn Mai không nhịn được dặn dò bạn thân một câu.

Bài học của cô là một bài học xương máu, cô không có muốn bạn thân mình lại gặp phải một tên cặn bã.

Động bát quái: “Cẩn Mai, sao cậu lại đổi tên messenger?”

Hạ Cẩn Mai nhíu mày một cái, nhìn chằm chäm vào cái tên tài khoản mới của mình.

Có một cảm giác khá tuyệt vọng khi thấy nó.

Hẳn là “Quốc có quốc pháp”, nhưng mà vế sau “gia có gia quy”, cô đang trong nhà họ Vương, đương nhiên hiểu cái cay đắng ở vế sau.

Quốc có quốc pháp: “Chẳng qua là tùy tiện đổi thôi, sau đó không có đổi lại được.

Mình thấy cũng thú vị mà”
Động bát quái: “? Phải không?”
Kèm theo đó là một loại icon khó hiểu.

Hạ Cẩn Mai hơi nhếch môi cười.

Cô trả lời qua quýt mấy câu nữa rồi tắt điện thoại đi ngủ.

Bên cạnh, cậu chủ nhỏ đang nằm trong nôi, hơi thở đều đều.

Nhưng cô chợp mắt chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng động trong phòng.

Từ ngoài cửa, tiếng Lục Vĩnh Thành vang lên: “Cậu chủ, cậu bị tên đó xịt thuốc.

Nếu khó chịu quá tôi có thể tìm phụ nữ…
Hạ Cẩn Mai vừa nghe xong suýt chút kêu lên, đưa tay bịt chặt lấy miệng.

Trong bóng tối, ánh mắt của Vương Tuấn Dương liếc một cái, dường như bắt gặp ánh mắt hoảng sợ của cô, anh hơi nhếch môi: “Không cần! Chú ra ngoài đi.

Nhớ đóng cửa lại”
Lục Vĩnh Thành lấn cấn: “Vậy có ổn không cậu chủ? Thứ thuốc đó rất mạnh”
“Không sao.

Chú thích dây dưa hai lời từ bao giờ thế?”
Thanh âm trầm thấp vang lên, mặc dù không hề lớn tiếng nhưng lại có cảm giác rất lạnh, đầy ý đe dọa.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.