Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi

Chương 4: Trên Vai Đứa Trẻ Là Vận Mệnh Gia Tộc


Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 4: Trên Vai Đứa Trẻ Là Vận Mệnh Gia Tộc


Vương Tuấn Dương ngồi trên xe lăn nhíu mày: “Các vú em đâu hết rồi? Họ không đủ sữa hay sao?”
“Dạ, đủ nhưng không hiểu sao cậu chủ cứ nhất định không chịu.


Lục Vĩnh Thành có chút bất lực nói.

Vương Tuấn Dương thì khuôn mặt vừa lo lắng vừa có chút bực bội: “Con trai của Vương Tuấn Dương tôi lại có thể khóc vì nhớ mẹ hay sao? Thôi, kệ đi.

Nó cần phải học mạnh mẽ từ trong trứng nước.


“Cậu chủ, nhưng tiểu bảo bối còn quá nhỏ, chưa thể nào hiểu chuyện được”
Vương Tuấn Dương nhìn thẳng vào khuôn mặt vị quản gia già, mi tâm nheo lại.

“Ông có biết vì sao khi ông vào trong trại trẻ mồ côi, cả phòng sơ sinh đều im phăng phäc hay không?”
Lục Vĩnh Thành chăm chú nhìn và Vương Tuấn Dương chờ giải thích vì ông không hiểu.

Anh nhếch mép nói: “Vi khóc nhiều rồi cũng tự nín thôi”
Vương Tuấn Dương lạnh lùng nói xong, khuôn mặt như tượng sáp không chút biểu cảm nào.

Anh tự điều khiển chiếc xe lăn đi vào bên trong tư phòng, chậm rãi cởi hàng cúc áo ra.

Lục Vĩnh Thành bất lực nhìn theo, không dám cãi.

Vương Tuấn Dương vốn là kẻ máu lạnh, đạp lên rất nhiều máu tanh của người khác mà bước đến ngày hôm nay.

Nhưng Lục Vĩnh Thành biết, anh vốn không phải người như vậy.

Khi còn là một đứa trẻ anh cũng rất hoạt bát, hòa đồng và có một trái tim ấm nắng.

Chỉ là từ khi, anh bị chính mẹ ruột ra tay biến thành kẻ tàn phế, anh mới trở nên chai sạn và cay nghiệt, thậm chí, chưa một lần tin vào thứ gọi là tình thân giữa những người cùng huyết thống trong đời.

Anh dùng cách không tự nhiên nhất để làm cha, đương nhiên, tình cảm dành cho đứa trẻ cũng không như những người cha khác.

Anh hà khắc hơn, tàn khốc hơn.

Dù cho đứa trẻ mới có ba tháng tuổi.

Cánh cửa đóng lại sau lưng Vương Tuấn Dương.


Lục Vĩnh Thành không dám tới làm phiền, để yên cho Vương Tuấn Dương nghỉ ngơi.

Trên hành lang, các vệ sĩ đã đứng thành hàng thẳng tắp, mặt ai nấy đều chỉ một vẻ nghiêm nghị.

Lục Vĩnh Thành thở dài, trở về chỗ cậu chủ nhỏ đang lạc cả tiếng đi vì thiếu hơi ấm người mẹ.

Ngày hôm sau, Vương Tuấn Dương tỉnh dậy từ sớm, qua khung cửa, anh nhìn vào chiếc nôi đang đung đưa.

Khuôn mặt tiểu bảo bối đang say giấc.

Đứa bé không giống anh.

Nó giống hệt người đã sinh ra nó.

Đôi môi hồng xinh, làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn, khi nhắm vào thấy rõ hàng mi dài cong vút và chiếc lông mày y như tranh vẽ.

Thỉnh thoảng, bàn tay bé xíu lại đưa lên dụi vào mặt, rồi khuôn mặt lại nhăn nhó vào y như ông cụ non.

Dường như chỉ duy lúc nhăn nhó này, tiểu bảo bối mới giống anh.

Lặng lẽ một lúc cuối cùng Vương Tuấn Dương mới rời đi.

Lục Vĩnh Thành đứng từ xa quan sát, một chút cũng không dám động, cũng không dám tới gần.

Có những chuyện, chỉ nên biết trong lòng là đủ.

Không nên quá nhiều chuyện, nhất là chuyện của chủ nhân.

“Chú Lục, gọi cho tôi Lăng Hạo Khiêm đến đây”
Vương Tuấn Dương cất tiếng ra lệnh sau khi dùng xong bữa sáng trong thư phòng.

Lục Vĩnh Thành nhanh chóng làm theo, không hề chậm trễ.

Chưa tới mười phút sau, một người đàn ông trẻ trung, đeo cặp kính đầy trí thức, bộ dạng hòa nhã tiến đến.

“Thưa cậu chủ, cậu cho gọi tôi?”
“Bà ta có động tĩnh gì không?”
Vương Tuấn Dương nhàn nhạt nói, không hề ngẩng đầu lên.

Lăng Hạo Khiêm cấn trọng đò xét thái độ của chủ nhân rồi mới dám lên tiếng: “Gần đây, mẹ cậu có liên lạc với ông chủ Lương.

Có lẽ bà ấy muốn thâu tóm thị trường phía nam”
“Lương Vấn Sinh?”
Vương Tuấn Dương ngẩng đầu lên nhìn đối phương mà hỏi.

“Dạ vâng ạ.

Chỉ là Lương Vấn Sinh này cũng là một kẻ xảo quyệt.

Nếu như mẹ cậu muốn hợp tác với lão ta, thật không khác nào cõng rắn cắn gà nhà”
Lăng Hạo Khiêm suy tính nói.

Từng lời đều chậm rãi, cẩn thận, sợ sơ sót gì.

“Đối với bà ta, tôi không phải gà nhà.

Cậu lui đi”
“Dạ”
Lăng Hạo Khiêm từ từ đóng cửa thư phòng của Vương Tuấn Dương lại, nhẹ đến nỗi không phát ra cả tiếng động.

Trong thư phòng, Vương Tuấn Dương xoay xoay chiếc xe lăn, ánh mắt thâm trâm ưu tư.

Anh liếc nhìn bức ảnh gia đình ở đó, đây đủ ba mẹ và cả anh trai đã sớm không còn trên đời của mình mà nhếch môi cười rồi khẽ cong môi nói: “Mẹ! Mẹ có vẻ sốt ruột quá rồi đấy!”
Vương Tuấn Dương nói xong thì chầm chậm cởi bỏ bộ trang phục trên người, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi xe lăn, tự mình thay một bộ quần áo mới.

Thật ra anh đã đứng lên được từ mấy năm trước, vận động về cơ bản ổn định nhưng vẫn phải diễn kịch tàn phế vì mẹ anh luôn muốn thâu tóm quyền lực về mình.

Chưa phải hồi kết anh nhất định không dám khinh suất đại địch này.

Bởi vì người sinh ra anh, lại là người muốn lấy mạng anh hơn ai hết.


Lý do là gì, thì chính Vương Tuấn Dương cũng không hiểu.

Vương Tuấn Dương rời khỏi căn biệt thự cùng với thư ký Lâm.

Chiếc xe Maybach lao vun vút trên đường.

Từ trên xe, Vương Tuấn Dương chỉ thấy những dãy nhà lướt nhanh qua mặt mình, rồi bị bỏ lại ở phía sau.

“Kít”
Chiếc xe bất ngờ phanh gấp.

“Chuyện gì?”
“Chỉ là một đứa bé chạy ra nhặt quả bóng thôi ạ”
“Vậy đi thôi!”
Vương Tuấn Dương vừa cất tiếng nói xong thì một tiếng “Đoàng”
vang lên.

Ngay sau đó, xe vệ sĩ phía sau anh lật bánh rồi nổ tung trước mặt.

Thư ký Lâm hét lớn: “Bảo vệ cậu chủ, cẩn thận”
Chiếc Maybach lao đi.

Nhưng bị bốn chiếc mô tô lao tới truy đuổi.

Vương Tuấn Dương vẫn khuôn mặt lạnh tanh, từ phía ghế ngồi rút ra hai khẩu súng trường, mắt quét một lượt.

“Đoàng đoàng…
đoàng!…
đoàng!”
Bốn phát đạn được truyền đi.

Trong đó có cả tiếng đạn của thư ký Lâm bản ra.

Trên đường, chiếc mô tô đi đầu mất lái tông thẳng vào rào chắn, bắn cả sang làn đường bên kia.

“Một tên “
Vương Tuấn Dương lạnh nhạt nói.

Rồi chầm chậm lắp thêm một bằng đạn mới.

Khuôn mặt anh vẫn không hề có một chút biểu cảm lo lắng nào.

Dường như việc bị tập kích thế này là việc như cơm bữa vậy.

“Uỳnh uỳnh…
roẹt…
Một chiếc mô tô phi thẳng lên kẹp vào một bên của chiếc xe Maybach, ma sát vào nhau đến tóe lửa.


Tên lái mô tô cầm súng trên tay nhằm hướng bắn vào trong nhưng làn đạn lại bị chệch trong đường tơ kế tóc.

“Lần này tiến bộ hơn rồi.

Tiểu Trương, chúng ta cùng chơi đi!”
Vương Tuấn Dương nói với lái xe của mình.

Dứt lời, từ cái hộc trên xe, Vương Tuấn Dương lấy ra một quả lựu đạn, anh rút chốt, nhằm theo gương xe ném về chiếc mô tô còn lại đang áp sát mình.

“Bùm!”
Chiếc moto quay một vòng rồi kéo lê trên đường tạo thành một làn khói lửa ác liệt.

Đây là đoạn đường vắng, không có xe cộ vãng lai.

Chỉ còn lại hai chiếc mô tô bám sát lấy.

Bông nghe âm thanh huyên náo phía trên nóc xe, tiếng vù vù.

“Cậu chủ, không ổn rồi, chúng đu trực thăng xuống”
“Hừm…
Phía trước không phải là rừng sao?”
Vương Tuấn Dương hừ một tiếng rồi nói.

Ánh mắt vẫn lạnh giá, sâu hút, nhìn mãi không thấy đáy.

Tiểu Trương theo lời Vương Tuấn Dương tăng tốc, bẻ lái tông vào rào chắn đường phi vào đường rừng.

Cua bất ngờ khiến cho chiếc mô tô không theo kịp, ma sát tóe khói dưới làn đường.

Hắn bối rồi một phen nhưng rồi vẫn hướng xe đuổi theo sát nút.

Chiếc trực thăng thả thang xuống.

Một gã lính bản tỉa đu mình trên đó, xả vũ khí hạng nặng xuống cánh rừng.

Những tiếng định tai vang lên “bùm bùm’“
cùng với đó là tiếng cánh quạt thổi tạt những tán cây ù ù.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.