Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 208
Diệp Tịnh Nhi nhớ lại tất cả tả những hành động cử chỉ và những chuyện đã xảy ra giữa cô và Thịnh Đăng Tuấn nhưng không cảm thấy có bất cứ chuyện gì gây hiểu lầm cả.
“Cậu có chắc hay không?”
Hạ Cẩn Mai lần nữa hỏi lại.
Nhưng Diệp Tịnh Nhi vẫn lắc đầu xua tay: “Không có đâu! Kể từ ngày anh ta về nước đến giờ ngoại trừ cái lần gặp mà mình nhờ việc của cậu ấy, thì mình và Thịnh Đăng Tuấn chỉ gặp nhau đúng một lần nữa.
Ngoài ra thì cũng chẳng có liên lạc gì cả.
Quan hệ như thế thì làm sao mà có gì với nhau được mà cô ta ghen với chả không ghen.
”
Hạ Cẩn Mai chăm chú nghe từng lời Diệp Tịnh Nhi nói và suy nghĩ về nó.
Cuối cùng cô nói: “Vậy thì cũng lạ nhỉ? Lúc nào đó cậu thử gặp cô ta và nói chuyện trực tiếp xem sao.
Chứ thấy kiểu đuổi hình bắt bóng thế này mệt lắm”
“Ừ chắc là phải vậy thôi! Còn cậu thì sao mà thời gian này mình không thể nào liên lạc với cậu được thế? Lại mất tích y như một năm trước vậy.
Cậu làm mình lo lắng lắm đó cậu biết không?”
Diệp Tịnh Nhi nói một hồi, ánh mắt không rời khuôn mặt cô bạn như cố tìm cho ra lý do.
“Mình cũng chẳng biết phải nói thế nào cả! Bây giờ mình cũng đã ở trước mặt cậu rồi đấy thôi.
Mà đợt này chỗ bác gái của mình cậu có nghe thấy tin tức gì không?”
“Bác gái của cậu ổn định rồi! Nhưng mà Lưu Bối Na thì không ốn.
Nghe nói, An Lâm Khánh có quan hệ ngoài luồng thì phải”
Diệp Tịnh Nhi nói với một giọng mỉa mai.
Hạ Cẩn Mai không lấy làm bất ngờ lắm Khi nghe thấy tin của An Lâm Khánh.
Bởi vì một gã đàn ông đã từng phản bội một người phụ nữ được một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai.
Huống chỉ, nhân phẩm của An Lâm Khánh thì không còn gì để nói nữa.
“Mình thấy bây giờ khi nhắc đến An Lâm Khánh cậu có vẻ bình thản lắm! Chắc là bởi vì có tình yêu mới rồi nên đoạn tình cảm này cuối cùng cũng đã bỏ xuống được phải không?”
Diệp Tịnh Nhi cất tiếng nói.
Khuôn mặt có phần láu cá.
Hạ Cẩn Mai nhíu mày một cái rồi lại bật cười: “Tình yêu mới gì chứ! Chẳng qua là một kẻ hãm tài như hẳn ta thì không có gì mà phải luyến tiếc nữa cả.
Lúc đầu mình hận lắm chứ, nhưng giờ bù lại cũng thấy rất tốt.
Ít ra là nhận ra được bộ mặt của hắn sớm, Không có gì ràng buộc với An Lâm Khánh nữa cả”
Diệp Tịnh Nhi dò xét toàn bộ thái độ của cô bạn thân.
Ánh mắt cô ánh lên vẻ tin tưởng đối phương.
“Cậu nói như thể là mình yên tâm rồi! Đúng là một kẻ như An Lâm Khánh không đáng để bận tâm.
Lưu Bối Na thì lại càng không đáng để nhắc tới”
Hạ Cẩn Mai cũng đồng tình với những lời mà Diệp Tịnh Nhi vừa mới nói.
Đã từ khá lâu rồi cô chẳng buồn nhắc đến hai cái tên đó nữa.
Cuộc sống của cô có những mối bận tâm khác.
Mà trong lúc này thì cô lại rất mong chờ tìm được tung tích của mẹ mình.
“Lần trước có nghe cậu nói nói về một người đàn ông cậu mới gặp qua.
Thế tình hình bây giờ ra sao rồi? Hai người có tiến triển gì hay không?”
Hạ Cẩn Mai chuyển chủ đề.
Diệp Tịnh Nhi nghe xong thì thở dài: “Ôi cậu đừng nhắc đến nữa mài Cái tên đó sau lần xuất hiện ấy biến mất không sủi tăm luôn.
Mình cũng quên rồi!”
Mặc dù Diệp Tịnh Nhi nói quên nhưng có thể thấy ngữ khí của cô vô cùng thất vọng khi nhắc tới chuyện này.
Xem ra, Cô không hẳn buông xuống được.
“Xem ra cậu cũng rất để ý đến người đó đấy chứ.
Thử chủ động một lần xem sao”
Hạ Cẩn Mai đưa ra lời khuyên.
Thời gian này diễn biến tâm lý của Hạ Cẩn Mai có sự chuyển biến lớn.
Cô cởi mở hơn trước rất nhiều, không khư khư với những thứ cố hữu nữa.
Cô cảm thấy việc yêu thích một ai đó, không cần giữ trong lòng, cứ mạnh dạn đón lấy, thử sức.
Vì cuộc sống này không ai biết trước được cái gì.
Biết đâu đó ngay ngày mai chúng ta lại phải sống ở một nơi khác, cuộc đời khác.
Như cô bây giờ vậy.
Hạ Cẩn Mai từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ rất bình lặng, đó là ở bên cạnh An Lâm Khánh, hàng ngày chăm lo gia đình, trợ giúp đối phương trong công việc.
Nhưng rồi ngã rẽ đến, mọi thứ đâu có còn như trước? Vậy nên ai cũng chỉ sống một lần mà thôi.
.