Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 192
“Tôi đã hiểu vì sao em kỹ lạ như vậy rồi”
Hạ Cẩn Mai xoay người lại, nhìn anh tỏ vẻ khó hiểu.
Vương Tuấn Dương đưa xe lăn tiến đến rồi cười nói: “Là em cảm thấy bị uy hiếp.
Em sợ nếu như không khẳng định được vị trí trong lòng tôi thì Lệ Hoa sẽ chèn ép em.
Em muốn rời đi cũng là không muốn rắc rối.
Tôi nói đúng không?”
Hạ Gẩn Mai thấy đối phương biết nội tình một cách rõ ràng như vậy thì cũng chỉ biết cười.
Đúng là anh nói đúng.
Cuộc chạm trán sáng hôm qua đã cho cô thấy nguy cơ tới từ Vương Lệ Hoa.
Lại thêm nhắc nhở của Tô Mạn Lâm nên cô muốn tính bài chuồn.
Nhưng rồi khi đề cập đến chuyện này với Vương Tuấn Dương thì mọi việc lại đi xa hơn dự kiến một chút.
Nhưng mà cũng không đến mức khiến cô hối hận.
“Vậy tôi có thể rời đi không? Trên đời này thứ tôi ngán ngấm nhất là trà xanh.
Đời tôi dính một lần là đã quá đủ rồi”
Hạ Cẩn Mai thành thật nói.
Vương Tuấn Dương bật cười.
Việc Vương Lệ Hoa trở về năm ngoài dự liệu của anh, nhưng nằm ngoài dự liệu thể này cũng thật thú vị.
“Nhanh thay đồ đi, tôi dẫn em đi ra ngoài ăn sáng”
Đột nhiên Vương Tuấn Dương đề cập.
Hạ Cẩn Mai tròn mắt.
Cô đã không ra khỏi Châu Giang Đế Cảnh mấy tháng rồi đương nhiên rất mong chờ.
Ánh mắt lấp lánh, cô hỏi: “Anh nói thật hay đùa vậy?”
“Thật”
Vương Tuấn Dương cũng không nỡ lòng nào khiến cô không vui, thậm chí anh còn cảm thấy thật sự thú vị khi nhìn cô vui vẻ thể này.
Hạ Cẩn Mai không chờ thêm một giây, chạy tuột vào trong phòng mình mở tủ quần áo tìm đồ.
Miệng còn khẽ lẩm nhẩm hát nữa.
Vương Tuấn Dương không hề rời đi chậm rãi ngồi nhìn cô yêu đời nhí nhảnh.
Có lẽ lâu lắm rồi trong căn nhà xa hoa và lạnh lẽo này mới có thể nghe thấy tiếng cười, tiếng hát hay là nhìn thấy ánh sáng ban mai lấp lánh như vậy.
“Có thể vui đến thế sao?”
Vương Tuấn Dương cất tiếng hỏi.
Hạ Cẩn Mai không quay lại, chọn một bộ đồ rồi nhanh chóng đáp: “Anh có thấy ai bị giam lỏng được thả ra mà không vui không? Sớm biết thế này tôi đã dỗ.
.
”
Hạ Cẩn Mai nói đến đây đột ngột dừng lại, cô biết bản thân đã lỡ lời vội vàng bịt miệng mình lại quay ra nhìn Vương Tuấn Dương.
Nhưng mà anh đã tới ngay phía sau, không nhanh không chậm ôm lấy cô kéo xuống đùi mình lưu manh nói: “Sớm biết thế này em đã đỗ anh sớm hơn thì sẽ không phải chịu giam lỏng lâu như thế đúng không?”
Hạ Cẩn Mai bị nói trúng phóc thì nghẹn họng.
Vương Tuấn Dương vẫn trong tư thế ngẩng cao đầu ngạo mạn nói: “Em nghĩ em có thể dỗ bằng mấy lời ngon ngọt à? Sai rồi.
Nếu như em không chứng minh sự vô tội của mình thì có ngọt hơn nữa tôi cũng sẽ vẫn thanh trừng em.
Ở chỗ của Vương Tuấn Dương tôi không có chỗ cho sự dung túng đến mù con mắt”
Lời của Vương Tuấn Dương không phải chỉ là lời đe dọa suông.
Đây là sự thật.
Hạ Cẩn Mai hiểu hơn ai hết.
Nếu như là cô, kẻ khác hại con cô cô cũng sẽ không tha.
Chỉ là cô hận khi cô rõ ràng oan mà kêu anh anh lại vô tình tàn nhẫn không chịu lắng nghe.
Hạ Cẩn Mai rất muốn phản bác vài điểm, nhưng đang trong lúc nhận “phúc lợi”
thế này cô nghĩ ngậm miệng mới là thông minh, vì vậy cô không nói nữa, nhẹ nhàng rời khỏi lòng Vương Tuấn Dương mà đi thay đồ.
“Chờ tôi thay đồ.
Sẽ xong ngay thôi.
Thời gian đó anh cũng nên đi thay đồ đi”
Trên người Vương Tuấn Dương quả nhiên còn mặc nguyên bộ đồ tùy tiện ở nhà.
Một người luôn đòi hỏi mọi thứ ở chủ nghĩa hoàn mỹ như anh chắc chắn sẽ không xuất hiện ở bên ngoài với cái bộ dạng này.
“Cậu chủ! Có một chút chuyện cần thông báo”.