Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 181
Vương Tuấn Dương định nói gì đó thì bên ngoài truyên đến tiếng gõ cửa: “Cậu chủ! Bên ngoài có cậu chủ họ Kiều đến xin gặp.
”
Vương Tuấn Dương lập tức nhíu mày, anh ngồi lại trên xe lăn rồi nói: “Kiêu Chính Minh sao?”
Phía bên ngoài, vệ sĩ nói: “Vâng ạ! Cậu ấy nói có chuyện gấp cần gặp để làm rõ.
”
“Được.
Vậy để anh ta vào phòng khách đi “
Vương Tuấn Dương ngồi vào xe lăn.
Anh chầm chậm theo Lục Vĩnh Thành ra ngoài phòng khách gặp Kiêu Chính Minh.
Trong lòng anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
Kiêu Chính Minh không có lý do gì mà gặp gỡ anh cả.
Riêng điểm này cũng rất kỳ lạ rôi.
Vương Tuấn Dương cũng rất muốn biết đối phương vì sao lại tới đây.
“Xin chào! Ngọn gió nào đưa cậu chủ Kiều tới đây vậy?”
Kiêu Chính Minh đang ngồi trên ghế, thấy bóng Vương Tuấn Dương đi ra thì không hê đứng lên, ánh mắt nhìn đối phương rất không thiện cảm.
“Vương tổng! Khách sáo rồi.
”
Vương Tuấn Dương ngồi trên xe lăn phía đối diện Kiêu Chính Minh, chờ cho đối phương nhận được trà từ người làm nhà mình mới nói tiếp: “Chắc không phải tình cờ mà cậu chủ Kiều tới đây.
Có việc gì thì cậu nói thẳng đi.
”
Kiêu Chính Minh cũng không vòng vo, ánh mắt kiên định nhìn Vương Tuấn Dương mà nói: “Tôi tới đây đòi người.
”
Vương Tuấn Dương bật cười nhìn đối phương cực kỳ trào phúng: “Nhà họ Vương có ai có liên quan đến cậu chủ Kiều mà cậu tới đây đòi?”
Kiêu Chính Minh quả nhiên có chuẩn bị mà đến.
Anh ta ném lên bàn một tập hồ sơ nói: “Tôi có đầy đủ bằng chứng tố cáo Vương tổng đây giam giữ người trái phép, cụ thể là cô Hạ Cẩn Mai.
”
Vương Tuấn Dương liếc mắt xuống tập hồ sơ trên bàn.
Anh cũng không thèm nhặt lên, trái lại còn cười lớn, một chút lăn tăn hay lo lắng hiện trên khuôn mặt cũng không có.
“Chắc cậu chủ Kiều không biết rôi, tôi và Hạ Cẩn Mai là yêu đương qua lại.
Chúng tôi còn có với nhau một đứa con.
Như vậy thì cô ấy sống ở nhà tôi có cái gì sai chứ?”
Kiêu Chính Minh thoáng kinh động.
Nhưng cử chỉ đó chỉ xảy ra trong một tích tắc rồi rất nhanh qua đi.
Anh ta cười: “Tất cả cũng chỉ là lời nói một chiêu phía Vương tổng.
Cô Hạ ở đây, chúng ta có thể mời cô ấy ra đối chất một chút hay không?”
Vương Tuấn Dương liếc ánh mắt sắc sảo của mình về phía Kiêu Chính Minh.
Anh vẫn giữ một thái độ bình thản đến đáng ngạc nhiên, tâm bình lặng như mặt nước hồ mùa thu vậy.
Kiêu Chính Minh dù có cố ý dò xét cũng không thế phát giác ra bất cứ cái gì.
“Tôi nghĩ việc của nhà tôi không mượn đến phiên cậu Kiều đây ra mặt.
Người trong nhà tôi hà cớ gì phải ra đây ba mặt một lời với cậu chứ? Nếu cậu chủ Kiêu không tin, tôi cũng không còn cách nào khác.
”
“Thật không ngờ được một Vương tổng nổi danh trên thương trường lại có cách xử lý qua quýt như thế này.
”
Kiêu Chính Minh tiếp tục xâu xé vấn đề.
Vương Tuấn Dương biết thế lực nhà họ Kiều thực tình cũng không đơn giản, dù sao cũng là gia tộc đứng thứ ba tại Hoa Bắc Hạ, muốn đè bẹp như một con gián cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Trong chuyện này, nếu là ở mấy tháng trước anh cũng có thể đưa Hạ Cẩn Mai ra mà đối chất.
Nhưng tình thể bây giờ đã thay đổi, Hạ Cẩn Mai và anh đã có những rào cản khó tháo gỡ, anh giữ cô ở đây giống như giam lỏng, sao có thể nói lý với Kiêu Chính Minh được? “Sao thế? Sao Vương tổng đuối lý rồi sao?”
Kiêu Chính Minh có ý khích bác.
Vương Tuấn Dương vẫy tay cho Lục Vĩnh Thành, rất nhanh, Lục Vĩnh Thành đem ra một tập hồ sơ: “Trên đây là xét nghiệm ADN của con trai tôi và Hạ Cẩn Mai, chứng minh việc cô ấy là mẹ của con trai tôi.
Tiếp theo là ảnh chụp cô ấy chăm sóc con trai trong nhiều ngày qua, còn có video cô ấy rất vui vẻ.
Tôi vốn dĩ nghĩ rằng đó là chuyện riêng của gia đình tôi, nhưng thật tình không ngờ được cậu chủ Kiều lại cứ thích ăn cơm trong nồi người khác, đem lòng dạ tiểu nhân của mình để bài xích quan hệ của hai chúng tôi.
”
Kiêu Chính Minh trong lòng cực kỳ dao động.
.