Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 164
Nhưng cô đương nhiên không thể nào vui hay cảm thấy như không có chuyện gì được bởi vì ngoài việc bị xâm phạm quyền riêng tư mà không được xin phép thì chính là vấn đề nhân phẩm.
Cô đang bị người nhà họ Vương đặt lên bàn cân của kẻ phạm tội.
Cô có thể gây tội sao? Dù cô có không phải mẹ đẻ của cậu chủ nhỏ cô cũng không nỡ ra tay với một đứa trẻ.
Cô cũng không có lý do nào để làm vậy.
Nhưng ai sẽ tin cô? Dựa vào lời nói đơn phương phía cô sao? “Chuyện này để nói sau, tôi sẽ nói chuyện với Vương Tuấn Dương.
Nếu như cậu chủ nhỏ bình an, chút oan ức này đối với tôi cũng chẳng là gì”
Hạ Cẩn Mai chỉ thoáng qua mấy giây suy nghĩ đã cất tiếng khẳng định.
Tiểu Trương nhìn cô hồi lâu, dường như cũng là cái nhìn của sự dò đoán và thiếu tin tưởng.
Nhưng Hạ Cẩn Mai không còn bận tâm.
“Chú Lục, làm ơn gọi tới viện hỏi xem cậu chủ nhỏ sao rồi?”
“Thật xin lỗi, cô về phòng trước đi!”
Lục Vĩnh Thành lạnh lùng nói.
Thái độ so với mọi ngày thật sự có thay đổi.
Hạ Cẩn Mai trong lòng rất loạn.
An nguy của con trai cô chưa rõ thế nào, bản thân lại phải khoanh tay ở nhà, một chút thông tin cũng không có.
Thật sự nỗi lo lắng muốn giết chết cô.
“Con trai! Con sẽ bình an, phải không?”
Nửa đêm, Hạ Cẩn Mai vẫn trăn trở đến mức không ngủ nổi.
Cô lẻn ra ngoài trong đêm, muốn tới viện.
Nhưng khi cánh cửa phòng vừa bật mở, ánh mắt như tóe lửa của Vương Tuấn Dương chản ngay trước mặt cô khiến cô cả kinh.
“Anh!”
Hạ Cẩn Mai hét lên.
Ngay lập tức Vương Tuấn Dương dồn cô vào chân tường, toàn thân anh tỏa ra khí lạnh như muốn giết người, anh bóp lấy yết hầu cô: “Cô nói đi, cô đã hạ độc gì thằng bé?”
Tiếng Vương Tuấn Dương gâm gừ y như thú dữ.
Hạ Cẩn Mai không thở được, bàn tay không ngừng đưa ra muốn tháo gỡ nhưng vô vọng.
“Cô thật ác, thật nhẫn tâm.
Nếu hôm nay cô còn không nói cho tôi biết thứ độc đó là gì thì tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.
Kể cả bác gái của cô, thận tôi có thể tìm cho được thì cũng có thể lấy vê.
”
Hạ Cẩn Mai kinh hãi.
Vương Tuấn Dương là người tìm thận cho bác gái hay sao? Nhưng cô biết sự thật đó vào thời điểm này, chưa kịp cảm kích anh đã bị anh đe dọa.
Cô lấy hết sức mình đẩy tay anh ra.
“Khu!”
Vương Tuấn Dương thấy khuôn mặt cô đã tái đi, có dấu hiệu mất oxy mới buông lỏng một chút, nhưng ánh mắt không dịu đi mà lại càng thêm mấy phần khinh ghét: “Nói.
Nói đi! Nó chỉ là một đứa trẻ chưa tròn tuổi thôi! Cô muốn nó chết mới hài lòng sao?”
“Tôi không có.
Tôi thật sự không có!”
Hạ Cẩn Mai vừa khóc vừa nói trong đau khổ và tuyệt vọng.
“Cô nói mà tôi sẽ tin ư? Ban đầu là cô bất chấp mọi thứ đòi bằng được ở lại đây.
Nếu như cô không có động cơ thì cô ở đây làm cái gì?”.