Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 15
Lúc này chỉ nghe thấy tiếng Vương Tuấn Dương cất tiếng: “Thêm chút máu cho kích thích đi!”
Hạ Cẩn Mai từ nãy đến giờ còn cứ nghĩ hắn đang xem phim, nhưng khi vừa nghe lời hắn nói thì trên màn hình cũng lập tức có một thứ gì đó được thả xuống từ bên trên, giống như một loài cá nhỏ.
Hạ Cẩn Mai không chắc về loài cá này nhưng mơ hồ đoán là một loài động vật ăn thịt bởi vì con vật mặc dù rất nhỏ nhưng răng sắc nhọn.
Đúng như cô dự đoán, con cá nhỏ lập tức tiến lại phía cô gái, nó bắt đầu rỉa vào ngón chân cô ta.
Ở dây, Hạ Cẩn Mai không chỉ nhìn được hình ảnh còn nghe được âm thanh cô gái đạp nước vì bị đau.
Nhưng đó vẫn chưa phải thứ kinh khủng nhất.
Từ ngón chân cô gái rỉ ra một dòng máu.
Con cá mập nhanh chóng ngửi thấy mùi máu tanh kích thích.
Cá mập khi ngửi thấy máu càng hung hãn hơn.
Nó tấn công không ngừng vào cái lông.
Màn hình không lâu sau đó bị một mảng đỏ bao phủ.
Hạ Cẩn Mai khóc thét lên, nhưng miếng băng dính trên miệng khiến cô phát ra âm thanh không rõ ràng, mắt cô mở lớn đầy kinh hoàng, nước mắt chảy xuồng.
Màn hình tắt ngấm và âm thanh chấm dứt.
Hạ Cẩn Mai kinh hãi nhìn Vương Tuấn Dương quay người về phía cô.
Anh vẫn cầm tách trà nhâm nhi như không có chuyện gì.
Một chút chầm chậm anh tiến xe lăn lại phía cô nói: “Sợ rồi?”
Hạ Cẩn Mai lạnh gáy.
Lúc này cô mới cảm thấy rõ rệt sự nguy hiểm ở trên người đàn ông này.
Vậy mà hôm trước cô lại dám giỡn anh trên tay, còn trực tiếp thả kẻ bắt cóc con trai anh đi.
Gan cô lúc đó cũng lớn quá rồi.
Hạ Cẩn Mai bị bịt miệng ú ớ.
Lúc này, Tiếu Trương từ ngoài bước tới, trực tiếp mở hết dây trói cho cô, bỏ cả miếng băng dính trên miệng cô.
Có vẻ như anh hành động theo chỉ đạo của Vương Tuấn Dương, chỉ là cô còn không nghe thấy Vương Tuấn Dương ra một mệnh lệnh nào.
Hạ Cẩn Mai được cởi trói, nhưng cô còn chưa kịp đứng lên khỏi ghế thì Vương Tuấn Dương đã ở trên xe lăn sáp tới, tay ấn cô xuống, giữ cô ngồi im trên ghế.
Mặt anh đổi diện với mặt cô, gần đến mức nghe rõ hơi thở của đối phương.
“Anh mang tôi đến đây vô ích thôi.
Tôi đã nói tôi không biết tên tội phạm đó”
Hạ Cẩn Mai dùng hết sự dũng cảm sót lại của mình mà xác nhận, gương mặt rất thành khẩn.
Vương Tuấn Dương nhìn cô, khóe môi hơi cong lên: “Tôi mang cô đến đây để học luật”
Hạ Cẩn Mai không ngờ được đối phương lại trả lời như vậy.
Cô chỉ nói một câu công băng đòi luật pháp mà hắn lại có thể vì cớ đó mang cô đến đây.
Vậy một màn dọa dẫm vừa rồi trên màn hình là cái gì? Rốt cuộc Vương Tuấn Dương thật sự muốn gì? Hạ Cẩn Mai cố ngăn chính mình không trở nên quá run rẩy.
Lúc này cái ghế như là một điểm tựa đối với cô, nếu không, cô mà đứng thì thân thể đã mềm nhũn mà ngã xuống khi đối diện với nỗi sợ này.
Một phút trôi qua Hạ Cẩn Mai vẫn không trả lời, Vương Tuấn Dương càng lúc càng tiến tới gần hơn mà nói: “Vậy cô nói xem, xét theo luật pháp mà cô nói, việc tôi mời cô tới đây phạm vào tội gì?”
Hạ Cẩn Mai sửng sốt, cô nhìn thẳng vào mắt của Vương Tuấn Dương.
Mặc dù rất sợ hãi nhưng cô luôn hiếm khi cúi đầu, nó trở thành một dạng thói quen bản năng khó bỏ của cô khi đối diện với nguy hiểm hay sợ hãi.
Hoặc là cũng bởi vì, nội tâm cô có chút cứng rắn hơn người thường một chút.
Hạ Cẩn Mai nuốt xuống nước bọt nói: “Là bắt cóc, không phải mời”.