Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 147
Vương Tuấn Dương lớp nhìn Lăng Hạo Khiêm đang sống dở chết dở bất tỉnh nhân sự dường như không còn biết gì cả thì trong lòng có chút quặn lên.
Có thể nói rằng anh đang đau lòng, chỉ là anh không muốn thừa nhận mà thôi.
Trước khi anh bắt đầu tiếp quản Vương Thị, Lăng Hạo Khiêm đã đi theo anh, là một trong những những người săn tin giỏi nhất mà Vương Tuấn Dương có trong tay.
Có rất nhiều chuyện quan trọng Vương Tuấn Dương chỉ yên tâm giao cho Lăng Hạo Khiêm đi điều tra.
Anh không dám tin rằng người đàn ông trước mặt này giành được sự tin tưởng của anh như vậy lại có thể phản bội.
càng không dám tin ngay từ đầu Lăng Hạo Khiêm xuất hiện trong hàng ngũ của Vương Tuấn Dương là đã có mục đích.
“Cậu chủ, anh ta chưa chết.
Chỉ là bị bỏ đói lâu ngày nên thoi thóp thôi”
Tiểu Trương cất tiếng thông báo cho Vương Tuấn Dương.
Nhìn người chiếm hữu sát cánh bên mình trong rất nhiều phi vụ đang người không ra người ngợm không ra ngợm, lại rơi vào trong vòng nghi vấn của Vương Tuấn Dương thì trong lòng anh ta cũng không hề dễ chịu.
“Cậu lấy cho cậu ta chút nước, gọi thêm người rồi đưa về.
Tôi muốn cậu ta phải đích thân nói chuyện với tôi chứ không thể như thể này được”
Lúc này tại Hàng Hà Hải, Đỗ Trì Tuyết ngồi ở trong phòng.
Bà ta xem xét tất cả các tư liệu vừa tìm được trên tay, môi hơi cong lên: “Quả nhiên thằng nhóc này động lòng rồi.
Trên đời này chẳng có ai thoát được cái gọi là lưới tình cả!”
Đỗ Trì Tuyết cười lớn ném ra trên bàn tập ảnh, trong đó toàn là hình ảnh của Vương Tuấn Dương và Hạ Cẩn Mai.
“Bây giờ vẫn chưa phải là lúc, phải để nó u mê thêm nữa chúng ta mới ra tay với cô gái tên Hạ Cẩn Mai kia.
Ta sẽ cho nó biết thế nào là đau khổ, thế nào là mất đi người mà mình yêu thương.
Nhưng trước khi mất đi, ta còn muốn nó hận thù cô gái kia, để nó phải tự tay giết chết cô ta, rồi lại nhận ra rằng mình đã sai lâm.
Cảm giác đó đau đớn còn hơn cả cái chết”
Đỗ Trì Tuyết vừa nói vừa cười.
Thật không ai có thể ngờ được một người mẹ lại có thể ra tay với con trai mình ác độc như vậy.
“Bà chủ với bà không muốn đoạt lại Vương Thị nữa sao?”
Một nữ nữ thư ký mặc bộ đồ đen, trên gương mặt đeo một chiếc mặt nạ không rõ dung nhan phía sau Đỗ Trì Tuyết cất tiếng nói.
“Tất nhiên ta muốn chứ! Ta sẽ từng bước hủy hoại tất cả chiếc mặt nạ không rõ dung nhan phía sau Đỗ Trì Tuyết cất tiếng nói.
“Tất nhiên ta muốn chứ! Ta sẽ từng bước hủy hoại tất cả những thứ mang họ Vương.
Ta muốn người đàn ông dưới hâm kia phải hứng chịu nỗi đau mà ta phải gánh”
Đỗ Trì Tuyết giận dữ nói, giọng đầy hiểm độc.
Ánh mắt tà ác làm cho khuôn mặt xinh đẹp của bà trở nên đáng sợ đến vặn vẹo.
Đỗ Trì Tuyết đột nhiên nhớ về quá khứ của mình.
.