Bạn đang đọc Vợ Anh Chỉ Có Một Mà Thôi – Chương 140
Hạ Cẩn Mai chép miệng: “Nếu đã biết thì chị nên im miệng lại, mất công làm bộ làm tịch có mệt không?”
Hạ Cẩn Mai quả thật không có đủ kiên nhẫn để mà giả vờ lâu thêm.
An Lâm Khánh bị bóc trần trước mặt Kiêu Chính Minh thật sự mất hết mặt mũi.
An Lâm Khánh hản cũng là người thông minh, người thông minh đương nhiên nhìn ra Lưu Bối Na chỉ đang làm trò cười cho Kiêu Chính Minh mà thôi.
Nhưng Lưu Bối Na bây giờ là vợ của hẳn, cô ta trở thành trò cười, thì hẳn thành cái dạng gì? “Lưu Bối Na, cô thật là hết thuốc chữa.
Cảm miệng cho tôi!”
An Lâm Khánh đột ngột quát lên, Lưu Bối Na giật mình nín thinh không dám ho he.
Đối diện với cơn giận của An Lâm Khánh quả thật Lưu Bối Na thật sự nhỏ bé.
Hạ Cẩn Mai tự mỉa mai trong lòng.
Nếu không phải vẫn còn chờ tin tức bác gái trong phòng phẫu thuật cô đã sớm trở về, ở lại đây chỉ thêm bẩn mắt.
“Đây là hành lang bệnh viện, hai người tự lo đi”
Hạ Cẩn Mai cất tiếng nhắc nhở, quay người rời đi.
: Kiêu Chính Minh thấy cô đi cũng lập tức đi theo, khuôn mặt vẫn còn có chút vui vẻ bởi vì màn đối đáp thật mãn nhãn của Hạ Cẩn Mai với Lưu Bối Na vừa rồi.
Cả hai đi ra căng tin bệnh viện, Hạ Cẩn Mai tìm một chiếc máy bán hàng tự động mở túi ra tìm tiền lẻ cô quay người hỏi Kiêu Chính Minh: “Anh muốn uống gì không?”
Kiêu Chính Minh liếc một vòng căng tin, thật tình, mặc dù đây là một bệnh viện lớn nhưng đồ uống trong máy bán hàng tự động trước giờ Kiêu Chính Minh chưa từng thử qua, cà phê anh ta uống toàn là của nhà pha chế trứ danh nên nhất thời không có biết trả lời sao.
“Thôi được, tôi tùy tiện mời anh một ly cà phê của một người bình thường”
Hạ Cẩn Mai thoáng nhìn Kiêu Chính Minh rồi cũng nhanh chóng nhận ra vấn đề.
Bởi vì trong nước từ mấy năm nay đã có câu “Nhất Vương, nhị Lương, tam Kiều, tứ Thịnh”, bốn tứ đại gia tộc này là tứ trụ của nền kinh tế cả nước, địa vị của Kiêu Chính Minh so với Vương Tuấn Dương kém hơn nhưng vẫn phải hơn dân lao động phổ thông cả nghìn tầng, kiểu đồ uống nhanh này đương nhiên chưa từng uống qua.
“Vậy, thử một chút”
Kiêu Chính Minh mỉm cười nói.
Mặc dù anh ta có thể nhìn ra Hạ Cẩn Mai ngày hôm nay có phần mệt mỏi hơn những lần trước anh ta gặp, nhưng khí chất thật tình vẫn không thể nào đùa được.
Hạ Cẩn Mai đưa vào tay Kiêu Chính Minh một lon cà phê pha sẵn ướp lạnh, mình cũng câm một lon giật nắp ra sau đó tùy tiện tìm một cái bàn nhỏ ngôi.
“Sao anh lại giúp bác gái tôi?”
Hạ Cẩn Mai đột ngột lên tiếng.
Kiêu Chính Minh nhíu mày, bản thân hiểu ngay là chuyện tìm thận, anh ta thẳng thắn đáp: “Cô không phiền nếu tôi nói thẳng chứ?”
Hạ Cẩn Mai nhíu mày: “Đương nhiên.
”
Kiêu Chính Minh trao cho Hạ Cẩn Mai một cái nhìn sâu sắc và nói: “Nếu như tôi nói rằng tôi thích cô ngay từ lần đầu gặp, muốn xác định một mối quan hệ nghiêm túc lâu dài thì cô có đồng ý không?”
Hạ Cẩn Mai nghe đến đây thì toàn thân cứng đờ, muốn ngơ luôn.
Đúng là người giàu, cái gì cũng có, đến theo đuổi phụ nữ cũng có thể dễ dàng nói ra như vậy.
.