Đọc truyện Vô Ái Thừa Hoan – Chương 14
Lục Thừa Vũ không phải người hay lật lọng, nếu đã quyết định không truy cứu tiếp thì về phía cha mẹ Lục An hắn sẽ tự xử lý hết thảy, tuyệt đối không để liên lụy đến Thẩm Mặc dù là một chút.
Có điều hắn không ngờ được đó là cuộc ẩu đả ở trước phòng phẫu thuật ngày ấy bị người khác quay được rồi đăng lên internet, ngay sau đó đã thu hút được sự chú ý của truyền thông.
Bấy giờ là thời đại mà mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân cực kỳ nhạy cảm, sự việc cùng tin đồn đang dần dà lên men.
Thẩm Mặc tự nhiên trở thành bác sĩ lòng dạ độc ác bị mọi người đòi lôi ra đánh, trong nhất thời phải nhận lấy vô vàn lời nguyền rủa, nhục mạ khó coi.
Khi nhìn thấy tin tức liên quan tràn ngập màn hình, Lục Thừa Vũ xém chút quăng luôn điện thoại xuống đất.
Hắn lập tức yêu cầu cấp dưới liên hệ với truyền thông để xóa tin, nhưng thái độ của đối phương cực kỳ ngạo mạn, đương nhiên không muốn để vuột mất cơ hội lần này.
Lục Thừa Vũ giận điên lên, thậm chí còn liên lạc với người trong ngành, nhưng phía bên kia cũng không có biện pháp.
Cũng may sự việc khiến chính phủ chú ý, phải tạo thêm chút áp lực thì mới dần lắng xuống rồi từ từ biến mất khỏi mắt mọi người.
Cuối cùng hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nghỉ ngơi thì lại hay tin di thể của Lục An sắp được hỏa táng.
Cha mẹ nuôi của Lục An vẫn đang chìm trong bi thương, vốn đã lâu không thấy con trai, giờ gặp lại đã là âm dương cách biệt, dù thế nào cũng không thể chấp nhận được.
Mặc cho người xung quanh an ủi cách nào thì hai vợ chồng vẫn khụt khịt nức nở.
Tuy vậy vẫn không thể kéo dài thêm được nữa, dù có là mùa đông thì thi thể cũng không chịu đựng quá lâu.
Vừa đến giờ, theo sự sắp xếp của thân thích người mất, mọi người lên xe đi đến lò hỏa táng.
Lục Thừa Vũ không thể ngờ hắn lại thấy Thẩm Mặc ở đây.
Lúc ấy hắn tức đến mức không muốn nhìn thấy tin tức kia nữa, thế nên cũng chưa từng tìm hiểu sâu hơn, vì vậy hắn không biết tin mẹ của Thẩm Mặc đã qua đời.
Hắn cứ ngỡ tình trạng của Thẩm Mặc đã khá hơn chút ít, bởi giờ hắn không còn làm khó làm dễ cậu nữa, nhưng khi thật sự gặp lại mới nhận ra bóng dáng kia càng tiều tụy hơn trước.
Thẩm Mặc không trông thấy Lục Thừa Vũ.
Cậu vẫn còn bị bao trong bàng hoàng, trên mặt còn đọng lại nước mắt chưa khô.
Khi thi thể của mẹ bị đẩy vào lò thiêu, cậu không khóc, vậy mà trong nháy mắt ngọn lửa bùng lên, Thẩm Mặc đã hoàn toàn không thể kiềm chế được nữa, cậu liên tục gào khóc thảm thiết.
Hài cốt của một người khi bị đốt rụi không hẳn đều là tro cốt, còn có thể thấy được tàn tích xương sót lại.
Lúc tấm đẩy được kéo ra, cậu chẳng thể đứng thẳng được nữa, chỉ có thể quỳ trên đất bật khóc.
Bên cạnh cậu không có một người thân nào, chỉ có mỗi Trịnh Văn Duệ.
Mãi đến khi nhân viên sốt ruột thúc giục, Thẩm Mặc mới gắng gượng đứng dậy nhặt xương bỏ vào hộp đựng tro cốt.
Cậu đờ đẫn hoàn thành hết mọi chuyện, làm xong cả rồi vẫn không thể hồi phục tinh thần lại, cứ đứng tại chỗ bất động ôm hũ tro cốt.
Trịnh Văn Duệ có vẻ rất đau lòng, không ngừng rủ rỉ an ủi bên tai cậu, hơn thế còn ôm lấy vai Thẩm Mặc.
Lục Thừa Vũ nhíu mày.
Tất nhiên hắn sẽ không xem nhẹ tên đàn ông này, tên đàn ông năm lần bảy lượt chọc hắn khó chịu.
Hắn biết tên đối phương – là Trịnh Văn Duệ, là bác sĩ cùng khoa với Thẩm Mặc, nhưng hắn chán ghét đến mức mỗi lần nghĩ đến là đáy lòng lại phát cáu.
Có lẽ bởi vì Lục An sắp bị hỏa táng, hắn đột nhiên cảm thấy cái dáng vẻ đáng thương vô tội kia của Thẩm Mặc khiến hắn buồn nôn.
Đầu óc vô thức nhận định rằng Thẩm Mặc đi tìm đàn ông mới, sắc mặt Lục Thừa Vũ dần đen lại, hắn mím chặt môi quay đầu không muốn thấy hai người kia nữa.
Chờ đến lúc mọi việc xong xuôi, trở về ngôi nhà mà hắn và Thẩm Mặc từng chung sống, Lục Thừa Vũ mới chợt nhớ đến không biết tại sao Thẩm Mặc lại có mặt tại lò thiêu.
Lúc ấy theo bản năng hắn tưởng ba của Thẩm Mặc mất, nói gì thì cũng là ung thư, đột ngột ra đi là chuyện bình thường.
Nhưng giờ đây hắn lại mơ hồ cảm thấy bất an, như mắc phải sai lầm gì đó, có chút hồi hộp không thể giải thích được..
Ánh mắt đảo quanh căn nhà Thẩm Mặc tự tay trang trí, tự nhiên hắn cảm thấy sao quá xa lạ, chân mày nhíu chặt vào nhau.
Đến cùng…là chuyện gì đây?
Trong đầu chợt hiện ra những dòng bình luận khó coi lúc trước.
Hiện giờ có thể lựa chọn bình luận phía dưới tin tức, Lục Thừa Vũ khi ấy chỉ liếc sơ qua, thấy những bình luận nhục mạ mẹ của Thẩm Mặc đến giờ vẫn chưa dừng lại, hắn vội vàng lướt hết một lượt rồi giận dữ đập bàn, lập tức gọi điện cho người xóa đi tin tức.
Nhưng giờ đây nghĩ đến, không hiểu sao lòng lại vô cùng hoảng loạn.
Hơi thở của người đàn ông ấy bắt đầu dồn dập.
Hắn vội lục tìm tin lúc trước, cho dù dưới đã bị chính phủ gây áp lực xóa đi không ít, nhưng vẫn còn tồn rất nhiều bài đăng lại.
Lục Thừa Vũ lướt mắt đọc những tiêu đề bôi nhọ nhanh như gió, tận đến khi nhìn thấy chữ “Mẹ” thì bất chợt dừng lại.
[Bác sĩ liên quan đến vụ án đã bị tạm giữ để điều tra, người mẹ đột ngột qua đời vì nhồi máu cơ tim.]
Điện thoại rớt thẳng xuống đất, màn hình nứt ra.
Con ngươi hắn chợt mở to, như thể không tin được, đến nỗi quên luôn cả nhặt điện thoại lên.
Trong đầu bỗng hiện ra gương mặt gào khóc của Thẩm Mặc ở Cục cảnh sát ngày đó, Lục Thừa Vũ đứng hình tại chỗ, ngực trào ra từng hồi sợ hãi.
Khi ấy Thẩm Mặc nói gì….? Cậu nói đừng báo chuyện này với mẹ cậu, tim của mẹ cậu không khỏe….
Mà hắn thì…lại không hề để tâm những lời này….
Cơ thể lung lay, người đàn ông gắng gượng ổn định thân mình, đỡ tường đi đến sô pha ngồi xuống.
Hắn há miệng thở dồn dập, như đang cực kỳ hốt hoảng, tay run bần bật châm cho mình một điếu thuốc.
Nhưng hắn không hút, chỉ đờ đẫn cầm trên tay, mãi cho đến khi lửa bén đến phỏng tay mới giật mình buông ra, mặc cho tàn thuốc rơi xuống đất.
Hắn…hắn đã làm cái gì?
Hắn cố tình khiến Thẩm Mặc phải vào Cục cảnh sát, dù cho lúc sau không truy cứu nữa…nhưng lại hại mẹ của Thẩm Mặc đột tử…
Lục Thừa Vũ hồi lâu vẫn chưa từng nhúc nhích.
Ngón tay hắn còn đang giữ nguyên dáng vẻ như lúc cầm điếu thuốc, ấy mà thuốc đã rơi rớt từ bao giờ, chỉ còn sót lại tro bụi đầy ra đất.
Miệng hắn chậm chạp hé mở, tựa như đang tìm cớ cho chính mình, cái cớ gì cũng được hết, thế nhưng lại chẳng thốt ra nổi tiếng nào.
Không có cái cớ nào hết.
Là hắn hại mẹ của Thẩm Mặc qua đời.
Suốt đêm nay, người đàn ông ấy không tài nào chợp mắt được.
Một bên khác.
Trong tay Thẩm Mặc giờ đây không còn dư tiền để mua đất ở nghĩa trang, nên chỉ có thể tạm gửi tro cốt ở nhà giữ tại địa phương, thuê một ngăn tủ để vào.
Cậu cẩn thận lau sạch bụi, phủ kín hoa tươi xung quanh, nghiêm trang vái ba cái rồi được Trịnh Văn Duệ đỡ ra về.
Cậu chưa thể nghỉ ngơi được.
Ca phẫu thuật của ba cậu còn đang chờ, bệnh viện cảm thông cho sự việc của cậu nên đã giảm bớt đi 10 vạn tiền phí, còn ấn định lịch mổ vào bảy ngày sau.
Thẩm Mặc cứ tưởng bán đi căn phòng mình đang ở là có thể đắp đủ tiền phẫu thuật, nhưng lúc liên lạc với người ngỏ ý mua ngày đó, đối phương lại tránh như tránh tà, chắc là đã thấy được tin trên báo đài liên quan đến Thẩm Mặc, dù sao chăng nữa thì có ai lại muốn nhận phòng ở từ trong tay một tên bác sĩ lòng dạ độc ác đây chứ.
Vừa cúp điện thoại, Thẩm Mặc mệt mỏi đỡ trán.
Cậu đã chẳng còn hơi sức để tức giận hay oán trách nữa, mẹ qua đời đã làm hao hết bi thương của cậu, chỉ còn lại chết lặng.
“Sao vậy….? Bên kia đổi ý à?” Trịnh Văn Duệ đứng kế bên Thẩm Mặc, mày hắn nhíu chặt, ánh mắt lo lắng nhìn gương mặt vàng vọt của Thẩm Mặc, “Cậu đừng lo quá….Dù thế nào thì ca phẫu thuật cũng quyết định xong xuôi….”
Thẩm Mặc miễn cưỡng gật đầu.
Cậu ngay cả nở nụ cười lịch sự cũng không nổi, trái lại còn gục đầu thở dài một hơi, tầm mắt thất thần nhìn xuống đất.
Cậu nghe được Trịnh Văn Duệ nhẹ giọng an ủi bên tai mình, nhưng lại không nghe lọt một chữ nào, cứ ngồi bất động tại chỗ như cũ.
Dù lên lịch phẫu thuật rồi thì sao chứ….? Tiền thuốc thang tiền trị liệu sau đó mới là chốn đốt tiền kìa….Bệnh viện nào phải chỗ làm từ thiện, nếu thật sự cậu không moi ra được đồng nào nữa thì thuốc ở đâu mà dùng đây?
Suy nghĩ của cậu trôi nổi lên xuống, Thẩm Mặc cũng không biết rốt cuộc mình nghĩ gì nữa, cậu hốt hoảng ngồi nơi đó.
Đầu óc trống rỗng, không có ba cũng không có mẹ, càng không người đàn ông kia.
Cứ như vậy… ngủ đi….
Mí mắt cậu chầm chậm rũ xuống, khi sắp khép lại hết thì bụng bỗng nhiên quặn đau.
Đau giống như lúc ở trong Cục cảnh sát vậy.
Sắc mặt cậu bắt đầu trở nên tái nhợt, hơi thở dần nặng nề.
Eo từ từ gập lại, hai tay ôm chặt lấy bụng.
Thẩm Mặc không phát ra bất kỳ tiếng nào, mà cắn chặt lấy môi, mặc cho mồ hôi trên trán túa ra trượt xuống.
“Thẩm Mặc? Cậu bị làm sao…..?”
“Đau….”
Giọng cậu phát ra yếu ớt, như đang nỉ non, lại khe khẽ run rẩy.
Cậu chôn đầu giữa hai chân, cả người đau đến độ co rút không ngừng, dễ nhận ra đây không phải là đau thông thường.
Chân mày Trịnh Văn Duệ chậm rãi chau lại.
Đột nhiên hắn cảm thấy không bình thường….Cho dù hắn chỉ là một bác sĩ khoa chỉnh hình, nhưng hắn cũng từng cấp cứu cho người bệnh tương tự như vậy.
Sắc mặt vàng vọt, đau bụng từng trận….
Chẳng lẽ là….?!
“Thẩm Mặc! Dậy! Tôi đưa cậu đi làm kiểm tra!” Hắn hốt hoảng muốn kéo đối phương đi, nhưng Thẩm Mặc đã đau không đứng dậy nổi, ngồi bệt hẳn xuống đất.
Trịnh Văn Duệ bất chấp tất cả, hắn vội vàng ngồi xổm xuống để Thẩm Mặc trèo lên lưng mình, rồi cõng đối phương chạy đến khu vực chụp CT.
– Hết chương 14 -.