Đọc truyện Vô Ái Thừa Hoan – Chương 1
Chân thành cảm ơn bạn Bủm đã des bìa trên đầu chương giúp mình ????
_______________________________________
Mưa tí tách tí tách rơi trên lan can, gió thổi hơi lạnh ập vào mặt, làm ướt một mảng áo sơ mi.
Cậu tựa như không cảm thấy lạnh, chân chầm chậm đi đến cửa.
Sau vài lần sờ soạng, chìa khóa bỗng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục.
Thẩm Mặc ngẩn người, hình như hoàn hồn một chút, cậu ngồi xổm xuống nhặt chìa khóa lên, cắm vào ổ mở cửa.
Cánh cửa cũ kỹ mở ra, cậu đi vào trong nhà, cởi giày ướt ra để cạnh giày cha mẹ trên kệ.
Căn phòng đã lâu không có người ở phủ một tầng bụi mỏng, cậu mở đèn, trong nhà vẫn chẳng sáng hơn là bao.
Nhưng cậu cũng không để ý nhiều, chỉ hờ hững đem túi nilon trong tay đặt lên trên tủ giày.
Trong túi nilon có mấy hộp thuốc, còn có vài tờ giấy chuẩn bệnh bị gấp lại.
Cậu ngẩn ngơ một hồi, đến tận khi hạt mưa ngoài cửa tạt vào đến bên má, mới đem thuốc ra.
Cậu được chuẩn đoán bệnh ung thư, khối u đang trong giai đoạn phát triển, cậu chậm rãi nâng mắt lên nhìn về phía vài dòng chuẩn bệnh đơn giản trên giấy.
“Bên gan trái của bệnh nhân có một khối u, gây chèn ép vào các cơ quan lân cận.
Khối u có vỏ bọc và chưa có dấu hiệu di căn sang các cơ quan khác.
Cần phẫu thuật cắt bỏ.”
Thẩm Mặc dừng một chút, động tác tiếp theo chậm chạp khui lọ thuốc giảm đau.
Cũng đồng thời đem số thuốc còn dư lại cùng bệnh án bỏ vào ngăn kéo.
Cậu đóng cửa phòng lại ngắn cách tiếng mưa rơi bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mảnh tịch mịch.
Cậu đi tới phòng bếp, trực tiếp rót một ly nước máy.
Nhưng có lẽ do lâu quá không có ai sử dụng nên nước chảy ra từ vòi đều mang theo màu nâu của sắt gỉ.
Cậu đứng bất động trước bồn nước một lúc lâu.
Vẫn chăm chú mà chờ nước từ vòi kia dần dần chuyển thành trong suốt rồi mới rót một ly nước để uống thuốc.
Thuốc giảm đau có tác dụng rất nhanh, chỉ trong chốc lát, cảm giác đau đớn ở bụng đã biến mất hoàn toàn.
Thẩm Mặc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng dịu đi môt ít.
Cậu trở về phòng ngủ, đem ly nước vừa rót đặt ở tủ đầu giường, bản thân chậm rãi nằm xuống.
Có lẽ do tác dụng phụ của thuốc, cậu cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Cơn choáng váng này khiến cậu nảy sinh một ảo giác mơ hồ.
Dường như tất cả mọi thống khổ giày vò mà cậu phải chịu đều chưa từng xảy ra.
Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng một chút, cậu quấn chặt lấy chăn, thậm chí bộ quần áo bị mưa làm ướt nhẹp ban nãy cũng chưa hề thay.
Cậu cảm thấy dùng giấc ngủ để trốn tránh hiện thực là lựa chọn tốt nhất.
Cậu nghĩ rằng sẽ không ai tìm đến bên cạnh mình lúc này.
Thẩm Mặc cho rằng cuối cùng cậu cứ mang theo thân bệnh tật này mà nằm chờ chết, nên cậu cứ như vậy một mình vượt qua thời gian cuối cùng của cuộc đời, im lặng mà chết trong nhà, điều đó có khi là việc vui vẻ cho cậu và cho mọi người.
Nhưng nửa đêm, cửa đột nhiên vang lên tiếng đập “Thùng…thùng…”, lớn đến nỗi ngay cả trong phòng ngủ cũng cảm giác được mặt đất rung chuyển.
Cậu đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, hai mắt hốt hoảng mở to, trán cũng ướt đẫm mồ hôi, sắc mắt lại càng tái nhợt.
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên, như thể nếu không mở, người bên ngoài kia sẽ đá văng cửa mà xông vào.
Thẩm Mặc nằm thở dốc một lát, lần mò mở đèn, quần áo cũng không kịp sửa sang đã vội chạy lại mở cửa.
Sau đó, Thẩm Mặc bỗng sững người.
Ngoài cửa, người đàn ông mặc tây trang đen, người nồng nặc mùi thuốc lá.
Hắn chậm rãi buông tay nắm cửa xuống, tay đút vào túi quần, ánh mắt thâm thúy mà lạnh băng nhìn người thanh niên gầy gò tiều tụy trước mặt.
Môi hắn hơi nhấp nháy, tựa như như tức giận, cả khuôn mặt u ám.
Nhưng dù vậy vẫn không làm giảm đi vẻ anh tuấn trên khuôn mặt.
Là Lục Thừa Vũ.
Là người cậu đã từng yêu.
Thẩm Mặc ngây ngốc đứng đó nhìn hắn, bống dưng có chút hoảng hốt.
Cậu cảm thấy như đã lâu không gặp đối phương, rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc kia, nhưng giờ đây sao quá xa lạ.
Trong lúc tầm mắt hai người chạm nhau, cậu vội vàng rời mắt, hô hấp cũng ngưng trệ.
Ngoài phòng tiếng mưa rơi rả rích.
rõ ràng đang là mùa thu, lại như cái lạnh thấu xương vào mùa đông.
“Không cho tôi vào nhà sao? Thẩm Mặc?”
Giọng Lục Thừa Vũ có chút khàn, mơ hồ như là không vui.
Thẩm Mặc sửng sốt, cửa cũng mở ra thêm một chút, chậm rãi lui về sau vài bước.
“Anh tới…làm gì?”
Cậu ngước mắt lên nhìn về phía người kia, ánh mắt vừa mờ mịt vừa bối rối, tâm trạng cũng tự nhiên trở nên khẩn trương.
Mặc kệ ra sao, bất quá người tới là khách, cậu lại lui về sau vài bước, khóe miệng miễn cưỡng giương lên, xoay người đi vào phòng bếp lấy nước cho người nọ.
“Đã trễ thế này…!bên ngoài còn đang mưa, anh vào nhà ngồi đi…”
“Cậu chẳng lẽ đã quên cậu còn thiếu tôi thứ gì sao? Thẩm Mặc.”
Người đàn ông một lần nữa gọi tên cậu, giọng điệu pha lẫn chán ghét, thậm chí chân mày cũng nhíu lại.
Hắn như đang đánh giá cậu, ánh mắt tràn ngập vẻ khinh thường.
Thẩm Mặc giật mình.
Đúng rối, cậu từng mượn Lục Thừa Vũ bốn mươi vạn để làm phẫu thuật cho cha, cái giá phải trả là hắn yêu cầu cậu ở bên hắn 4 buổi tối.
“À…Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi…”.
Giọng điệu cậu có chút ái ngại cười cười, tựa như vì bản thân không nhớ rõ mà mang theo ý tứ xin lỗi.
“Dạo này có nhiều việc quá, tôi suýt quên mất…”
“Vậy thì…vào phòng ngủ đi…”
Vừa dứt lời, cậu đi đến trước cửa phòng ngủ, mở cửa chờ Lục Thời Vũ vào.
Người đàn ông bỗng dừng bước, sắc mặt hơi nghi ngờ nhìn cậu, rồi đột nhiên chau mày lại, nhưng vẫn tiến vào phòng.
Thẩm Mặc ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu cởi cúc áo.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía người nọ cười cười, âm thanh có chút ái ngại.
“Giường hơi nhỏ, mong anh đừng để ý.”
Lục Thừa Vũ trầm mặc nhìn lòng ngực gầy yếu trước mặt, môi hơi mím lại.
Trong mắt hắn sớm đã nhen nhóm lửa giận, tay nắm chặt thành quyền.
Thẩm Mặc chớp mắt hơi khó hiểu, cho rằng do mình tiếp đãi không chu toàn làm hắn không vui.
Nghĩ vậy liền dừng động tác cởi áo, toan đứng dậy định rót cho hắn cốc nước.
“A đúng rối…còn chưa mời anh uống nước…anh cứ ngồi đấy chờ chút, tôi đi lấy liền đây.”
Dứt lời, cậu lại trưng ra bộ mặt cười cười, như thật sự xem hắn là khách mà tiếp đãi.
Nhưng cái dáng vẻ tươi cười này lại kích thích người đàn ông vốn đã bốc hỏa trong người.
Hắn túm cổ áo Thẩm Mặc kéo cậu đến trước mặt.
“Thẩm Mặc, cậu cho rằng cậu làm ra dáng vẻ này, tôi sẽ tha thứ cho cậu sao?”
Tiếng rống giận của hắn làm mặt đất như muốn rung lên.
Thẩm Mặc hoảng loạn mắt trừng lớn, hô hấp chợt dồn dập.
Cả thân thể cậu vì bị túm đột ngột mà không thể đứng vững.
Trong khi đối phương lại còn không ngừng siết cổ áo, như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Cậu chưa phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng nhìn đôi mắt Lục Thừa Vũ phía đối diện đang bùng lên lửa giận, đầu óc cậu bống trống rỗng.
“Không có…không phải…tôi không có ý đó”
Giọng cậu vì sợ hãi mà run rẫy.
Trong mắt cũng tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Cậu không chớp mắt nhìn Lục Thừa Vũ, ánh mắt mang theo tia khẩn cầu.
Nhưng biểu cảm cậu như vậy lại chọc giận người đàn ông này, giây tiếp theo Thẩm Mặc bị quăng mạnh lên giường.
Đầu đụng trúng mép giường, phát ra một tiếng “Phịch” lớn.
Cậu đau đến cuộn người lại, trong đầu choáng váng.
“Tôi thật sự không có…không có…”
“Cậu cho rằng cậu chặn điện thoại tôi sẽ không tìm thấy cậu sao? Cậu cho rằng cha mẹ cậu đã chết thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu sao?” Lục Thừa Vũ túm chặt tay cậu, trực tiếp đặt cậu đươi thân.
“Thẩm Mặc, cậu đừng nghĩ tôi sẽ nể mặt tình cũ.
Cậu thiếu Lục An hai mạng, cho dù cậu có chết cũng không trả đủ.”
Mặt Lục Thừa Vũ bởi vì kích động mà đỏ lên, trong mắt cũng giăng đầy tơ máu.
Hắn như một con sói đang đói khát.
Thẩm Mặc gắt gao ôm chặt đầu, đầu óc trống rỗng.
Nỗi sợ hãi bao phủ khắp người cậu, thân thể không khống chế được run lên.
“Tôi không có…tôi không có…tôi không có…”
Cậu không ngừng lẩm bẩm ba chữ này, tay chân cũng không ngừng ôm chặt lấy bản thân, co người lại.
Giống như chuẩn bị sẵn sàng để bị đánh một trận.
Lửa giận của Lục Thừa Vũ càng tăng lên.
Hắn bắt lấy tay Thẩm Mặc kéo ra, cưỡng ép cậu đối mặt với mình.
Nhưng vì sợ hãi Thẩm Mặc vẫn nhắm chặt mắt, đôi tay bị hắn đè cũng túm chặt lấy chăn.
Lục Thừa Vũ đột nhiên dừng lại.
Trong mắt hắn hiện lên tia mờ mịt hiếm thấy, phảng phất như đang tự hỏi vì sao sự tình lại đi đến ngày hôm nay.
Nhìn Thẩm Mặc khuôn mặt đầy nước mắt, hắn theo bản năng duỗi tay muỗn giúp cậu lau đi, nhưng khi vừa chạm vào da thịt đối phương, hắn như bị bỏng mà rụt tay lại.
Cơn đau bị đánh như dự đoán không xảy ra, Thẩm Mặc hốt hoảng mở bừng mắt, vừa vặn đối mặt với biểu tình mờ mịt của Lục Thừa Vũ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn lại trở nên tàn nhẫn.
Áo sơ mi của cậu trong lúc giằng co đã bị xé rách, cơn lạnh thình lình ập đến làm cậu run lên, co người lại.
Giây tiếp theo, người đàn ông trực tiếp bao phủ lên, hướng cánh môi cậu mà hung hắng cắn xé.
Đây có lẽ là một chuyện đáng mừng.
Thuốc giảm đau hình như đã hết tác dụng, đau đớn trong bụng dần dần nổi lên, thậm chí cậu chỉ cử động thôi cũng sắp không chịu nổi.
Cậu muốn cầu xin người nọ nhưng há miệng chỉ toàn tiếng thở dốc đứt quãng.
Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, sắc mặt cậu càng tái nhợt đến đáng sợ.
Thẩm Mặc thống khổ hừ nhẹ, Lục Thừa Vũ hiển nhiên không quan tâm, chỉ không ngừng phát tiết lửa hận lên người cậu.
Ý thức dần trở nên mơ hồ, cơ thể cậu đang dần mất cảm giác.
Thẩm Mặc bỗng nhiên cảm thấy có lẽ mình sắp chết rồi, nhưng bên tai lại vang lên tiếng rống giận của người đàn ông phía trước.
“Thẩm Mặc, cậu thiếu Lục An hai mạng, dù cậu có chết cũng không trả đủ.”
Thì ra…nếu cậu chết đi, cũng không cách nào chuộc lại những tội lỗi trước kia.
Nước mắt từ từ chảy xuống nơi khóe mắt, nhưng Thẩm Mặc không còn cảm giác được gì cả.
Trước mắt tâm tối nhưng lại có ánh đèn sáng ngời, cậu muốn chạm đến tia sáng kia, muốn thử xem liệu có phải sẽ cảm nhận được chút ấm áp nào không.
Nhưng tay còn chưa chạm tới, thì lại bị sự va chạm kịch liệt kéo về.
Sức lực không nặng không nhẹ đè cậu trên giường….