Đọc truyện Vô Ái Song Tử – Chương 24
Trong mông lung, nghe được thanh âm của hoàng hậu.
“Ngươi là làm việc như thế nào? Kêu ngươi gọi thái y đến đây cũng lâu như vậy sao?”
Ta rất muốn ngồi dậy hỏi xảy ra chuyện gì. Thế nhưng đau đớn trên thân thể, làm cho bản thân thế nào cũng không tỉnh lại, chỉ có lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.
Tiểu Thuận Tử can đảm trả lời: “Hoàng hậu nương nương thứ tội, điều không phải nô tài không gọi thái y tới, mà là” Tiểu Thuận tử do do dự dự trả lời.
Hoàng hậu sốt ruột hỏi: “Mà là cái gì? Nói mau a!”
“Mà là hoàng thượng không để cho chủ tử truyền thái y.”
“Ngươi nói cái gì?!” Ta nghe thấy hoàng hậu kinh ngạc cùng phẫn nộ.
Tiểu Thuận tử hoang mang rối loạn trương trương nói “Là như vậy, nô tài chạy đi tuyên thái y đến xem bệnh của chủ tử, nô tài vừa đến cửa thái y viện, chợt nghe thấy thanh âm của hoàng thượng, nô tài đến gần nghe thử, hoàng thượng nói ‘ Sau này không có mệnh lệnh của trẫm! Ai cũng không được đến chẩn bệnh cho Mộng Nam! Nghe rõ chưa? ’ nô tài chờ hoàng thượng đi rồi, mới vào mời thái y giúp chủ tử xem bệnh. Thế nhưng toàn bộ thái y đều đối nô tài lắc đầu. Nô tài cũng không biết làm thế nào, nên mới trở về.”
Tiểu Thuận tử sau khi nói xong, trong phòng một mảnh vắng vẻ.
Qua hồi lâu, thanh âm hoàng hậu lần thứ hai vang lên, thế nhưng lần này, trong thanh cảm của nàng không có phẫn nộ, chỉ có tiếng khóc nức nở. Ta cảm thấy nàng đi đến trước mặt ta ngồi xuống. Kéo tay của ta đặt trước mặt nàng, nước mắt của nàng, từng giọt từng giọt không ngừng rơi trên tay ta, ta khổ sở không nói nên lời, muốn an ủi nàng, thế nhưng thân thể không nghe theo điều khiển.
Nàng khóc đến thương tâm, thân thể run rẩy không ngừng. Trong miệng không ngừng nói: “Mộng Nam Mộng Nam, hảo đệ đệ của ta a, vì sao ngươi nhất định phải khổ đến như vậy, lão thiên bất công! Mộng Nam Mộng Nam “
Nàng không ngừng gọi tên ta, mỗi lần gọi, tâm ta đều đau đến vỡ vụn, theo tiếng gọi của nàng, nước mắt tập hợp trong mắt, chậm rãi chảy ra.
Khốn ý từ lâu kéo tới vây lấy ta, chìm vào giấc ngủ thật sâu…
Lần thứ hai tỉnh lại, là sáng sớm ngày thứ ba.
Sau khi tỉnh lại, hướng bốn phía nhìn, thấy hoàng hậu bên cạnh, hai mắt sưng đỏ, trong miệng vẫn còn gọi tên ta.
Ta gian nan đưa tay sờ sờ gương mặt đã tiều tụy của nàng, vui vẻ cười cười.
Ta lặng lẽ đi xuống giường, giầy không mang, bản thân chỉ mặc một lý y tuyết trắng, tóc đen rối tung, mất trật tự xõa trên vai. Hai tay gầy trơ xương cật lực đỡ tường tiêu sái ra khỏi cửa phòng, ngẩng đầu vừa nhìn, tất cả đều là tuyết.
Trong viện tử ngân trang bị bao lấy một màu trắng, đình và câu, đều phủ thêm một lớp tuyết dày.
Chân giẫm lên tuyết, không cảm thấy hàn lãnh, từng bước một đi về phía diên vĩ sau đình đã lâu không được săn sóc.
Hình như đã qua một thế kỷ, cô tịch dài dằng dặc, quỳ xuống trước diên vĩ, đem lớp tuyết nhẹ nhàng phủi đi, thấy không có gì trở ngại, nhợt nhạt nở nụ cười.
Muốn đứng lên, thế nhưng vừa đứng lên, chân mềm nhũn, ngã xuống tuyết, ta từ từ hôp hấp. Hai tay chống đỡ đứng dậy. Cố sức đi tới đình hạ ngồi xuống.
Mệt mỏi quá, nhắm mắt muốn nghĩ ngơi một chút. Ngực nghĩ, chậm rãi ngủ.
Qua một lúc lâu, hoàng hậu tỉnh lại, thấy ta không ở trong phòng, liền giật mình tỉnh giấc, gọi Tiểu Thuận Tử và hạ nhân vội vã đi tìm ta, lúc tìm được ta, thấy ta tựa ở cột đình.
Nhắm mắt, trên long mi kết một tầng sương mỏng. Tiếp cận đến gương mặt trong suốt, môi đã lạnh đến không còn huyết sắc và khóe miệng tượng như hơi cười, cùng gió lọng, mái tóc dài đen kịt trong gió phiêu dật. Cứ như tiên tử giữa trời tuyết. Đẹp đến hít thơ không thông.
Hoàng hậu chậm rãi đi đến bên cạnh ta, thấy ngực ta phật phồng lên xuống, mừng rỡ gọi Tiểu Thuận Tử đỡ ta vào trong phòng.
Ta tỉnh lại, thấy hoàng hậu bên cạnh lo lắng đi tới đi lui.
“Tỷ tỷ “
Hoàng hậu nghe ta gọi nàng, vui vẻ ôm lấy ta. Tức giận nói: “Đứa ngốc, sau này không được chạy loạn nữa! Biết không?”
Ta gật đầu, đối nàng cười cười.
Nàng thấy, sửng sốt một chút, trên gương mặt mỉm cười, chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt.
Ta đột nhiên phát hiện, thì ra tỷ tỷ mỹ mạo như vậy, càng ngày cũng có chút già đi.
Ta nâng gương mặt nàng lên, giúp nàng lau đi giọt nước mắt.
Ta đem nước mắt của nàng hàm hàm trong miệng.
Ngày ngày không có việc gì, mỗi ngày chỉ nhìn tuyết trắng ngân bạch bên ngoài, mỗi ngày cùng hoàng hậu nói chuyện cười cười.
Tết âm lịch tới, trong hoàng cung muốn tổ chức thịnh yến, yêu cầu hoàng thân quốc thích đều phải có mặt. Hoàng hậu cũng không ngoại lệ.
Chỉ có ta, không bị gọi đi tham gia thịnh yến, ngẫm lại cũng phải, ta đã gầy trơ xương đến như vậy, thế nào thế nào có thể tham gia vào một cảnh sang trong như vậy đây? Hơn nữa ta chỉ là một chất tử.
Hoàng hôn buông xuống, tỷ tỷ mặc trang phục đi đến phòng ta, ta thập phần kinh ngạc, ta còn tưởng rằng tỷ tỷ sẽ không tới.
Nàng ngày hôm nay xem ra không tiều tụy như những ngày trước, những đồ trang sức hoàng kim sắc, y phục cao quý, khiến nàng như trở thành một tiên nữ.
Ta cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi thế nào còn ở nơi này? Ngươi điều không phải đến đại điện sao?”
Nàng xấu hổ nhìn ta “Mộng Nam, ngươi cũng cùng đi đi.”
Ta lắc đầu: “Không cần, tỷ tỷ, chỗ ấy không phải là chỗ ta nên tới, ngươi đi đi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố bản thân.”
Nàng khuyên bảo rất nhiều điều, thấy ta vẫn cố chấp như vậy, cũng không nói gì thêm.
Nàng lấy ra một bao lì xì cho ta và Tiểu Thuận Tử, Tiểu Thuận tử vội vã quỳ xuống cảm ta nàng.
Ta tiếp nhận bao lì xì, nàng ôm lấy ta nói: “Đây là một chút tâm ý của tỷ tỷ. Thực sự là ủy khuất ngươi rồi.”
Ta cười: “Cảm tạ tỷ tỷ.”
Nàng hình như nhớ tới chuyện gì, hỏi ta: “Mộng Nam, khi nào là sinh nhật của ngươi?”
Ta không vội không chậm nói: “Sinh nhật? Không nhớ rõ, tỷ tỷ hỏi làm cái gì?”
“Chờ đến sinh nhật của ngươi, tỷ tỷ sẽ mở một buổi sinh nhật long trọng cho ngươi ~ “
Ta cười cười. Đối nàng nói “Không cần, tỷ tỷ, ngươi mau đi đi, chậm trễ hoàng thượng sẽ tức giận.”
Nàng đối ta bất đắc dĩ cười cười. Nói vài câu an ủi rồi mới đi.
Nàngđi trước, ta đối nàng nói: “Tỷ tỷ, chúc mừng năm mới.” Tha đối ta nói: “Còn chưa tới lúc đâu, buổi tối quay lại hãy nói với ta.” Sau khi nói xong nàng đi.
Ta cười khổ nói: “Quay lại đã không còn nói được, tỷ tỷ.”
Ta đối Tiểu Thuận Tử đứng ở bên cạnh nói: “Tiểu Thuận tử, thực sự là làm khổ ngươi rồi, không dễ dàng có một tân niên, không cho ngươi hảo hảo trải qua, trái lại còn để ngươi phải hầu hạ một chủ tử sắp chết như vậy. Thật xin lỗi.” Ta cúi đầu biểu thị áy náy.
Hắn vội vã nói: “Không nên như vậy, chủ tử. Nô tài chiếu cố ngươi là việc phải làm.”
Ta ha hả cười vài tiếng.
Đối Tiểu Thuận tử nói: “Tiểu Thuận tử, ngươi đi giúp ta làm vài món, ta có nghĩ muốn ăn một chút gì.”
Tiểu Thuận tử kinh ngạc, nói: “Đã biết, nô tài đi ngay.”
Hắn mới đi ra ngoài, ta đã nói: “Chờ một chút! Hãy gọi các hạ nhân khác đến đây đi.”
“Đã biết.”
Buổi tối. Toàn bộ chuẩn bị hảo. Trên bàn có bốn món rau một món canh.
Ta đối với hạ nhân tới đây nói: “Tiểu Thuận tử, đặt bàn bên cạnh cho bọn họ ngồi đi.”
Bọn họ vội vã quỳ xuống đối ta nói: “Nô tài không dám!”
“Có cái gì không dám? Ta nói các ngươi ngồi xuống.” Tiểu Thuận tử thấy ta tức giận, liền đem bọn họ đến bàn bên cạnh ngồi xuống. Hắn cũng tới đỡ ta đến chỗ ngồi hảo.
Ta đưa bọn họ mỗi người một bao lì xì, đối bọn họ nói: “Đây là tâm ý nho nhỏ của ta, thỉnh các ngươi nhận lấy.” Bọn họ đều rất kinh ngạc.
Ta tiếp tục nói: “Cộng với ta chỉ có năm người, khổ cực các ngươi chiếu cố ta, cảm tạ, được rồi, mọi người không cần cố kỵ. Cứ xem như người nhà, khai khai tâm tâm cho hết cái năm này đi.”
Mới bắt đầu mọi người đều rất dè dặt. Sau đó, mọi người đều nói, đều cười, ta cũng hảo hài lòng.
Tiếng chuông nửa đêm nhanh vang lên, cho nên mọi người trăm miệng một lời đối ta nói: “Sinh nhật vui vẻ!” Ta kinh ngạc, không nghĩ tới. Ta trước đây vô tình nói một câu, đã được Tiểu Thuận tử nhớ kỹ.
Nhớ tới hôm đó, chính ta đối Tiểu Thuận tử nói đến sinh nhật ta “Tiểu Thuận tử, ta là mùng một tháng giêng sinh ra, ngươi nói có may mắn không?”
Ta nghe được lời chúc phúc của bọn họ, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Ta nức nở nói: “Cảm tạ các ngươi, cảm tạ.”
Bọn họ đều nở nụ cười. Ta cũng vậy, cười đến hảo xán lạn.
Tiểu Thuận tử gọi bọn họ dọn tất cả đồ ăn đi. Ta và Tiểu Thuận Tử tới đình lý ngồi xuống. Nhìn diên vĩ đã có nụ hoa, mỉm cười.
Ta ngồi xuống nhắm mắt lại, hưởng thụ ánh trăng. Đối Tiểu Thuận tử nói: “Tiểu Thuận tử, ngươi là người thứ nhất đối ta rất tốt ở nơi này, cảm tạ.”
Ta dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Tiểu Thuận tử, ngươi biết không? Ta nguyên vốn tưởng rằng sau khi ta đến nơi này, cũng không có được yêu thương, thế nhưng thật không ngờ, ta người một người như vậy, lão thiên gia đã ban ân rất lớn cho ta, đó chính là ngươi và hoàng hậu.”
Tiểu Thuận tử lẳng lặng nghe ta kể.
“Tiểu Thuận tử, ta nguyên vốn tưởng rằng không bao sẽ có một sinh nhật nữa, thế nhưng, ngày hôm nay nghe được lời chúc phúc của các ngươi, ta cỡ nào mong muốn mình vĩnh viễn có một ngày như vậy, mong muốn hôm nay vĩnh viễn không bao giờ kết thúc, ngày hôm nay là ngày ta vui nhất từ lúc chào đời tới nay. Cảm tạ các ngươi.”
Ta nghe thanh âm Tiểu Thuận Tử khóc nức nở.
“Giúp ta chuyển lời đến hoàng hậu, nói ta cảm tạ ngươi một người tỷ tỷ, ta kiếp sau sẽ hảo hảo báo đáp ngươi, cảm tạ nàng đã yêu thương ta.”
Tiểu Thuận tử dạ một tiếng, ta mở mắt, mê man nhìn ánh trăng: “Ta đời này gặp người không nên yêu, gặp người không nên tin tưởng, thân thể dơ bẩn này, sợ rằng ở kiếp sau cũng không tẩy sạch được.”
Ta nói Tiểu Thuận Tử đem cầm đã lâu không đụng tới mang đến đây, ta nhìn bàn tay dường như không còn thịt, cười cười.
Chuẩn bị tư thế, gãy cầm huyền, nhạc điệu bi thương từ cầm truyền ra, theo gió, truyền đến toàn bộ hoàng cung, không biết hoàng thượng bọn họ có nghe được hay không.
Tiểu Thuận tử ở bên cạnh nghe thấy lệ rơi, mà ta vẫn cười.
Một khúc kết thúc, ta tựa ở cột đình. Nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Kiếp tình duyên, triền triền miên miên, cùng ta vô phận, một khúc kết thúc, người đi” tay chậm rãi hạ xuống.
Tiểu Thuận tử đi tới, lay ta. Ta mỉm cười nói: “Vô ái song tử…” Lệ từ khóe mắt chảy xuống, hóa thành một viên giữa đầy sao.
Đình chỉ hô hấp, tim đình chỉ đập, đình chỉ đau lòng
Tiếng chuông nửa đêm xao hưởng. Một tiếng, hai tiếng
Tiểu Thuận Tử quỳ trước mặt ta khóc đến thương tâm, hoàng hậu theo tiếng chuông nửa đêm liều lĩnh chạy đến trước mặt ta, ôm chặt lấy thân thể đã băng lãnh, khóc đến đau đớn bất sinh. Nước mắt không ngừng rơi trên mặt ta.