Đọc truyện Vợ À Xin Em Đừng Rời Xa Anh – Chương 36: Lừa Gạt
Ngồi trên xe rất lâu, từ lúc trưa đến giờ trời đã tối đen.
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà nhỏ xung quanh nơi này cũng không nhiều người.
Không khí thoáng mát rộng rãi, hiếm tìm được chỗ nào thoải mái thế này trong thành phố ồn ào, náo nhiệt.
Cô bước xuống xe, Việt Trạch mở cửa căn nhà nói:
– À đây là căn nhà cũ của chị gái tao.
Nhi tạm thời cứ ở đây đi.
Nơi này khó tìm được lắm.
Cứ ở tạm một vài ngày anh ta chắc phải mấy ngày nữa mới về được.
– Cảm ơn mày nhé.
– Mày cảm ơn lắm thế, không biết đếm bao nhiêu lần rồi.
Hai người họ cười nói trước cửa nhà, không để ý đằng xa kia có người đang chụp ảnh theo dõi họ.
Anh đã đến Mĩ để giải quyết trục trặc nhưng bên đối tác nói họ vẫn nhận đơn hàng và không có hủy.
Anh tức giận đạp đổ hết bàn ghế.
Rốt cuộc ai dám cả gan tung tin đồn giả như vậy.
Lúc này chuông điện thoại anh reo lên.
– Alo, thiếu gia Bạch tiểu thư bỏ trốn rồi ạ.
Không thấy tiểu thư trong phòng.
Vệ sĩ bị đánh ngất trước cửa nhà…Chúng tôi….
– Chết tiệt, các cô canh chừng cô ta kiểu gì thế hả.
Một lũ ăn hại.
Anh gọi cho thư kí.
– Mau chóng trở về nước.
Không được để cho cô ta trốn thoát.
Anh tắt máy, ra xe lái đến sân bay.
Anh nghĩ lại về mọi vụ việc hôm nay vừa xảy ra.
Công ty MS có người tung tin giả, cô ta bỏ trốn khỏi đó một cách dễ dàng.
Chắc chắn có người đã giúp cô ta trốn thoát.
– Haha, Bạch Tiểu Nhi lần này tôi tìm được cô về sẽ chặt chân cô cho cô khỏi bỏ chạy nữa.
Dám thông đồng đánh lừa tôi à?
Ở một căn nhà nhỏ, cô và Việt Trạch hai người họ đang ăn cơm tối.
Bạn bè bao nhiêu lâu không gặp nên cô có rất nhiều chuyện phải kể.
Ăn cơ xong, Việt Trạch rửa bát.
Nếu người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hai người họ là vợ chồng trẻ mới cưới.
Ngồi chơi đến đêm muộn, cô buồn ngủ lên tầng trên ngủ trước, Việt Trạch ở tầng dưới ngủ sofa.
Hai người cũng không ngại ngùng gì, họ đối với nhau cũng là tình cảm bạn bè thôi.
Từ nhỏ hai nhà cũng muốn kết thành thông gia rồi nhưng cô và Việt Trạch chỉ là bạn bè thân thôi.
Họ coi nhau như chị em vậy.
Nửa đêm cô khát nước, đi vào nhà bếp rót nước uống.
Cầm cốc nước đi ra ngoài cô nhìn ra cửa bất động mà đánh rơi cốc thủy tinh xuống dưới sàn.
“Choang…”
Tiếng động lớn khiến Việt Trạch lờ mờ tỉnh dậy.
– Tiếng động gì thế.
Việt Trạch hướng mắt về phia bếp, thấy cô đang đứng bất động, nói:
– Mày làm gì đấy Nhi, nửa đêm rồi không đi ngủ đi.
Thấy cô chỉ tay ra ngoài cửa, Việt Trạch nhìn theo thấy trước cửa nhà một bóng người cao to, khuôn mặt lạnh tanh, hai tay đút túi quần, ánh mắt sắc bén đang nhìn hai người.
– Ai đấy, sao lại tự tiện xông vào nhà tôi thế?
Việt Trạch lên tiếng, cậu ta chưa thấy mặt Lăng Triệt bao giờ nên không biết.
– Lăng….Lăng Triệt anh sao tìm thấy nơi này.
Việt Trạch mau chạy đi nhanh lên.
Cô hốt hoảng hét to lên, đến kéo Việt Trạch dậy.
Chưa kịp chạy, cả hai đã bị thuộc hạ anh giữ chặt lại.
Lăng Triệt cất giọng khàn khàn nói:
– Bạch Tiểu Nhi cô lại muốn trốn thoát hả.
– Anh giam cầm tôi trong căn phòng đấy, tôi không thể chịu nổi nữa.
– Cô dám làm trái lời tôi đúng không? Định bỏ trốn cùng tình nhân mới à?
Việt Trạch lên tiếng nói:
– Anh kia, tôi với Nhi chỉ là bạn bè thân thôi.
Anh đối xử với cô ấy như thế, chả có ai chịu nổi đâu.
– Câm mồm lại.
Người đâu đánh hắn cho ta.
Vừa dứt lời, bọn chúng lao đến đánh Việt Trạch tới tấp.
Cô hoảng sợ hét lên:
– Các người mau dừng lại cho tôi.
Không được đánh Việt Trạch nữa.
Huhu… Dừng lại đi.