Đọc truyện Vợ À Xin Em Đừng Rời Xa Anh – Chương 11: Ra Mắt Ông Nội
Suốt 1 tháng này, cô ở bên cạnh chăm sóc cho anh.
Anh không muốn ở bệnh viện, đòi về nhà.
Cô không cho anh năn nỉ mãi cô mới mềm lòng để anh về nhà các bác sĩ sẽ thường xuyên đến nhà kiểm tra sức khỏe cho anh.
Cuối cùng vết thương của anh cũng lành, anh bắt đầu đi làm lại.
Tuy giờ mới đến công ty làm việc nhưng trong lúc ở nhà thư kí Châu cũng luôn báo cáo tình hình công ty, anh giải quyết công việc qua máy tính.
Cô đã dậy từ sớm chuẩn bị đồ ăn cho anh đi làm.
Anh bước vào phòng bếp thấy cô vợ nhỏ của mình chuẩn bị bữa sáng, trong lóe lên tia hạnh phúc.
Anh đi đến ôm lấy cô từ phía sau ấm áp nói:
– Vợ à, em hôm nay cho anh ăn gì.
Cô nói:
– Hôm nay ăn bún sườn nhé.
Anh ôm chặt cô, như cái bóng làm đi theo cô.
Cô thấy khó chịu nói:
– Triệt anh bỏ em ra đi.
Anh cứ lẽo đẽo theo em, em không thoải mái.
– Em không thoải mái chỗ nào?
Anh vừa hỏi, tay lần mò vào trong áo cô.
Cô biết anh ám chỉ gì.
Gỡ tay anh ra khỏi người nói:
– Anh…anh biến thái vừa thôi.
Giờ thì ra kia ngồi im cho em.
Anh dõng dạc nói:
– Tuân lệnh vợ yêu.
Anh đi ra ngồi ngay ngắn, cô bê thức ăn lên bàn.
Hai tô bún nóng hổi, nhiều màu sắc ở trên bàn, nhìn rất ngon.
Ăn sáng xong, cô đi dọn dẹp.
Rồi ra tiễn anh đi làm.
Anh nói:
– Vợ tối nay anh đưa em đến ra mắt ông nội nhé.
Cô ngạc nhiên nói:
– Hả, ra mắt ông nội anh.
Anh xoa đầu đáp:
– Yên tâm, ông nội anh rất hiền, dễ tính.
Ông không làm khó em đâu.
Chuẩn bị nhé, chiều đi làm về anh chở em đi.
– Vâng ạ.
Cô đáp rồi kiễng chân hôn vào má anh.
Anh mỉm cười, đi làm.
Đến tối, anh về nhà thấy cô đang đứng đợi anh về.
Tối nay cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, trang nhã hợp với thân hình cô.
Cô nhìn anh nói:
– Anh em mặc thế này hợp không?
Anh cười ôm cô nói:
– Vợ em mặc gì cũng đẹp.
Nhưng không mặc gì là đẹp nhất.
Cô cấu anh, gằn giọng nói:
– Lăng Triệt anh từ lúc nào mà biến thái thế này hả.
Cô đẩy anh ra, không cho anh ôm, nói:
– Anh mau đi tắm đi, người không thơm gì cả.
Cô đuổi anh đi, ra ghế ngồi xem ti vi.
Anh cười lên phòng tắm.
10 phút sau anh bước xuống với áo cộc tay trắng và quần dài đơn giản nhưng nhìn anh vẫn rất quyền rũ, đẹp trai.
Sau đó anh chở cô đến nhà ông nội.
Đây là biệt thự chính của họ Lăng, với khu nhà rộng rãi thoáng mát.
Khu biệt thự lớn bao gồm vườn hoa, bể bơi, sân chơi.
Ai nhìn cũng phải choáng ngợp bởi vẻ đẹp kinh khủng của nó.
Cô với anh đi vào nhà.
Ở phòng khách có một cụ ông lớn tuổi nhưng rất phong độ, rất thần thái.
Đó là Lăng Hạo ( ông của Lăng Triệt ).
Cô và anh đồng thanh:
– Con chào ông ạ.
Lăng Hạo quay sang nhìn thấy cháu trai mình cầm tay một cô gái đứng bên cạnh.
Ông đi ra nói:
– Lăng Triệt con bé này là bạn gái cháu đúng không?
Anh đáp:
– Không phải.
Cô nghe anh trả lời ông cảm thấy hụt hẫng, anh nói muốn ra mắt cô với ông nội mà.
Cô buông lỏng tay mình ra, anh nắm chặt tay cô nói:
– Cô ấy là vợ con.
Lăng Hạo nghe thấy cháu mình nói vậy thì không khỏi bất ngờ.
Ông mừng thầm trong lòng khi cháu kình cuối cùng cũng tìm được một cô gái ở bên cạnh.
Nó cũng đã quên được đứa con gái tệ bạc kia.
Ông quan sát cô thấy đây là một cô gái rất xinh đẹp, đơn giản.
Suy nghĩ biểu cảm gì hiện hết trên khuôn mặt, không hề giấu giếm.
Ông nhìn cô hỏi:
– Cháu tên là gì?
Cô nói:
– Thưa ông cháu tên là Bạch Tiểu Nhi ạ..