Đọc truyện Vợ à! Mình Yêu Nhau Nhé – Chương 26: Bạch Tuyết – Phù Thuỷ
– Bộp
Quả táo đỏ bị cắn một miếng rớt xuống đất.
——————-
Bên ngoài căn phòng bệnh, hai người con trai cùng một tâm trạng, cùng một nỗi lo đứng chờ đợi, bất giác Ken đưa tay lên đầu, nhắm mắt lại, và cất tiếng
– Mày…mày thật sự yêu cô ấy đến mức nào chứ ?
Người con trai còn lại cũng khẽ mỉm cười cay đắng trả lời
– Như mày yêu cô ấy thôi !
– Mày nghĩ gì thế, mày làm sao có thể yêu cô ấy được như tao chứ
– Tao quen cô ấy không lâu, lúc đầu tao chỉ có ý định chơi xỏ mày thôi, nhưng tao thật sự đã ghen tị với mày, vì không biết từ khi nào, kế hoạch chơi xỏ đã bị thay đổi thành kế hoạch yêu.
– Mày…
– Nhưng tao dù có yêu cô ấy đến mức nào, thì…mãi mãi tao cũng chỉ là nhân vật phụ thôi. Mày mới là nhân vật chính. Thật sự tao rất yêu cô ấy, nhưng từ lúc nào đó, tình yêu này, đã bắt tao phải im lặng.
– ….
– Tao không thể lên tiếng giành lại cô ấy được, tao chỉ có thể âm thầm yêu thôi, vì trái tim tao, bắt tao phải im lặng trước cô ấy. Bởi tao sợ, khi tao nói ra, đến cả làm bạn cũng không được, huống chi là yêu. Nên tao chọn cách im lặng, để giữ mãi mối quan hệ này, tao cũng sẽ không giành nữa. Mày là nhân vật chính, mày là người cô ấy yêu, tao…không có tư cách so với mày.
-….
Im lặng ! Sau những lời nói ấy của Quân, những gì anh nhận lại được từ người kia là sự im lặng.
Cả bầu không khí, chìm trong im lặng, một giọt nước mắt lén lút rơi…yếu đuối! Một người con trai không được phép khóc trước người khác, nhưng tình yêu đã rơi nước mắt rồi, quả thật tình yêu làm con người ta yếu đuối. Đưa tay lên lau giọt nước mắt ấy…và…Quân quay lưng bỏ đi, anh từ bỏ, QUYẾT ĐỊNH TỪ BỎ !
Cùng lúc ấy, cô y tá với mũ đen đội trên đầu mở cửa bước ra, vẫn không ai có thể nhìn thấy gương mặt cô vì chiếc khẩu trang trắng mùi y tế trên gương mặt cô. Khoảng khắc cánh cửa mở ra, khoảng khắc Quân quay đi, khoảng khắc ấy, trong không gian tĩnh lặng …có ai nghe được…tiếng nấc của người nào đó. Tiếng nấc, cùng hoà với tiếng lòng…rất nhỏ, rất rất nhỏ nên có lẽ, không ai nghe được cả !
—————-
– Hừ ! Lâu lắc !
Một câu nói lạnh lùng đến đáng sợ chĩa về phía nữ y tá bí ẩn. Quay người, nữ y támleen tiếng
– Xin lỗi nhưng anh không vào được, vì mới tiêm thuốc nên cô ấy cần nghĩ ngơi, cũng gần xế chiều, anh nên về nhà để cô ấy yên tĩnh, sáng mai hãy quay lại!
– Không cần, tôi tự vào….
Bất chợt, Ken thò tay vào túi quần, điện thoại rung sao ? Lấy điện thoại ra, số của Mai hiện lên, hắn nghe máy
– Alo ! Có chuyện gì không ? Anh đang rất bận
– Sao? Được rồi chờ đó, anh đến ngay !
Lại người thứ hai, Ken quay người bỏ đi, dù sao cũng để cho nó nghỉ ngơi, ít nhất là Ken nghĩ thế.
Còn lại cô y tá Hồng Mai, khẽ quay đầy nhìn vào cánh cửa, bước đi, đôi guốc hàng hiệu của cô va chạm vào mặt đất ” cạch…cạch ” âm thanh ấy, đáng sợ và…vô cùng không dễ nghe.
—————-
Hồng Mai – nhiều lần tự nhủ mình sẽ cố gắng để tốt hơn, nhưng thực chất cũng chỉ là phù du. Lòng dạ đa đoan, âm mưu toan tính, một kế hoạch quá ư hoàn hảo khi tự thu âm giọng nói của mình và hẹn giờ cho cuộc gọi ” định mệnh ” . Trong khi, cô đang có mặt tại hiện trường gây án, chỉ việc về nhà thay đồ và chờ sẵn thôi, Ken sẽ làm một con mồi ngoan cho việc ” nhân chứng thời gian “. Quá hoàn hảo, không ai qua được kế hoạch này. Tình yêu ? Dựng lên kế hoạch này không phải vì tình yêu sao ? Quên tình yêu đi, giờ thì thù hận nhét đầy não cô ta rồi! Không khác chị hai của cô ta ! Đáng ghét !
—————-
Quay trở lại căn phòng bệnh với cô gái ấy, gì đây, thuốc gây mê à ! Chết từ từ trong đau đớn sao ? Hay là thuốc độc không có độc tạm thời ? Rốt cuộc cô toan tính gì đây hả Hồng Mai ? Cô đang nghĩ gì thế ?
– K..Ken…
” Anh đang ở nơi đâu vậy ? Nói cho em nghe, anh có yêu em không ? Yêu nhiều không ? Hay là…có…hận em không ? Em đang tuyệt vọng đây, xin anh, xin anh lên tiếng đi, xin anh đến đây đi, hay là, xin anh ngay giây phút này hãy nghĩ đến em được không ? Ít ra như thế em sẽcarm thấy an ủi được phần nào ? E rất nhiều lần nằm mơ, nằm mơ thấy mình lạc vào cõi thần tiên, tuyệt lắm anh ạ, rất đẹp, nhưng sau đó thì lại đầy máu, có người chĩa súng vào em, nhìn em với ánh mắt căm thù, người đó liệu có là anh ? Em sợ lắm, sợ giấc mơ rồi cũng thành sự thật, nhưng mà bây giờ em không sợ nữa. Là vậy hay là vì em không còn cơ hội để sợ, em không còn cơ hội để mơ, em không còn cơ hội để yêu, phải không anh ? Em…không còn cơ hội để giành nữa rồi, em xin lỗi, mùi vị tình yêu này cũng như mùi vị của trái táo đó vậy, bề ngoài đỏ mọng, bên trong đắng vô cùng, xin lỗi, em vốn dĩ không muốn, nhưng em còn lựa chọn sao ? Ăn vào rồi mới biết được mùi vị trái cấm thật…đắng. có lẽ Bạch Tuyết không hẳn sẽ gặp lại Hoàng Tử ! Em xin lỗi ! “
Một, rồi hai, rồi ba giọt nước mắt rơi xuống, không cử động được…không cử động được nữa rồi. Muốn khóc thật to, thật nhiều nhưng nước mắt vẫn cứ rơi từ từ, hệt như phim tình cảm, từ từ để đợi chờ chàng trai, phải, đợi chờ….đợi chờ ! VĨNH BIỆT TÌNH YÊU !
Lúc ấy là 3h chiều. Kim đồn hồ trong bệnh viện chỉ đúng 3h chiều
——————-
– Em có chuyện gì sao ?- với dáng vẻ bình thản đến mức. Không thể nào bình thản hơn, cố tỏ ra một vẻ bất cần, Ken hỏi
– Em chỉ lo cho anh thôi, suốt ngày cứ ở bệnh viện, không chỉ em, Min mà biết chắc cũng sẽ rất lo cho anh đấy.
Hắn không nói gì, chỉ gật đầu ừ một cái cho có lệ, hăns quay đầy lại nhìn Mai, cô đang cầm cái khăn tắm lau mặt, bất chợt, hắn nhìn thấy được một hình ảnh không nên có trong kế hoạch. Khi cái khăn tắm được Mai đặt vào vị trí ngay mũi của mình, trùng hợp, đó cũng là vị trí mọi người thường đeo khẩu trang, sẽ cũng bị che đi nữa khuôn mặt giống như vậy. Bắt đầu suy luận, từ hình ảnh cô y tá đội mũ đeo khẩu trang ấy, đến gương mặt Mai khi bị che lại hoàn toàn giống nhau.
– Mai, em đi ăn tối với anh nhé !
– Hả ! Ừm, anh đợi em lau tóc đã !
15 sau
– Em lên xe đi, nhớ mang khẩu trang vào !
– Sao hôm nay mình không đi xe như mọi ngày ?
– Không nhất thiết, như thế này anh thích hơn, đi xe này sẽ thoáng mát hơn chứ !
– Vâng, tuỳ anh, xe mui trần ? Khác biệt quá .
– Này, em định để không thế à ? Xe mui trần đấy
– Thì sao chứ ?
– Đeo khẩu trang vào, anh không muốn bụi bám vào mặt em đâu, sẽ dễ nổi mụn đấy.
Đến đây Mai hơi khựng lại, nhưng lại vui vẻ trở lên lấy cái khẩu tranh y tế xuống và đeo lên, nhưng mà, nguyên suốt chuyến đi, Mai không một lần quay qua nhìn Ken, co nói muốn ngắm cảnh.
” Ngắm cảnh trong khi đã từng nhìn thấy rất nhiều lần sao ? Nhắm cảnh trên chiếc BMW thể thao mui trần ? ” Ken thầm nghĩ, đi xe mui trần, ý kiến rất hay nhưng Mai không dính bẫy, haisssss!
Đến cửa hàng kỳ lạ là Mai vẫn không hề tháo khẩu trang ra, nhưng cũng không hề quay mặt lại, hành động này làm cho hắn rất bối rối, rốt cuộc là sao ? Là cô sợ bị hăns phát hiện hay nên không dám quay mặt qua, hay là vô tình thôi ?
– Em ngồi đi !
– Ừm ! – Cuối cùng, Mai cũng quay mặt qua, nhưng thật kì lạ, khuôn mặt cô khi đeo khẩu trang lúc này, hoàn toàn khác với cô y tá, có lẽ Ken đã quá hoài nghi. Nhưng việc cái khăn tắm ấy, lại rất giống, hai người khác nhau sao ?
– Sao anh nhìn em chằm chằm thế ? À, cái khẩu trang phải không, quên mất, để em tháo xuống !
– Ừm !
– Rồi, anh gọi món đi
…
Nửa tiếng sau, hai người cùng ra khỏi quán, đưa Mai về nhà, lòng Ken đã bớt hoài nghi hơn, nhưng khi Mai bước xuống, cô đưa tay lên bịt mũi vì vô tình có bụi bay ngang, rất giống, rất giống với cô y tá , không thể tin vào mắt mình nữa, Ken như rối lên, nhưng vẫn kịp kiềm chế và tạm biệt Mai. Về nhà, hắn không ngừng suy nghĩ về việc này, lúc giống lúc không, rất khó hiểu. Thôi, sao cũng được, ngủ một giấc đã.
22h đêm, Ken bừng tĩnh, hắn không ngủ được nữa, nhanh chóng đứng dậy vơ vội lấy cái áo khoác, bước ra khỏi cửa đến bệnh viện. Lúc nãy, Ken đã mơ, mơ nó sẽ rời xa anh mãi mãi.
——————
10 sau
– Xin chào anh !
– Ừ, cho hỏi, bây giờ tôi có thể vào phòng bệnh 426 của bệnh nhân Trần Nguyễn Bảo Nhi được không ?
– Vâng được ạ !
Toan bỏ đi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, hắn quay lại hỏi cô y tá
– Tôi có thể xem lịch tiêm thuốc của bệnh nhân Trần Nguyễn Bảo Nhi không ?
– Ơ thưa anh, không thể đâu ạ, chúng tôi không thể tiết lộ được !
– Xin cô mà
– Không được ạ !
– Làm ơn đi, đây là lần đâu tiên tôi cầu xin một người đấy. Làm ơn đi !
– Thật…thật hả ?
– Thật mà !
– Thôi đ…
– Nguyễn Ánh ! Cô còn đứng đó làm gì, mau đi làm việc đi !
– Ơ dạ ! Xin lỗi anh !
– Ơ
Hỏi cũng không xong, hăns bực bội quay đi, bước vào thang máy, bàn tay hắn lập tức bấm nút đóng cửa, nhưng có một cô y tá trên tay ôm một xấp tài liệu hối hả chạy vào.
– Xin đừng đóng…cửa…chờ..chờ tôi với- Co y tá vừa thở hồng hộc vừa nói
-…được rồi!
– Cảm ơn !
Thang máy đóng cửa, bước lên trước bấm số 4, Ken quay mặt lại, nhìn thấy xấp tài liệu trên tay cô y tá, hỏi
– Xấp này là gì thế ?
– À, thưa anh là lịch tiêm thuốc của các bệnh nhân
– Tôi mượn xem chút được không ?
– Ơ…
Không đợi cô y tá đồng ý, Ken giật xấp tài liệu và mở ra xem, lịch tiêm thuốc ? Những ngón tay dò trên tên của bệnh nhân
– Để xem nào, chữ N……..không có ? ( nói nhỏ )
– Anh ơi, xin anh trả lại cho tôi, anh làm thế tôi sẽ bị la đấy
– Ơ…xin lỗi
Xin lỗi, lần xin lỗi gần nhất Ken nói là…..không có. Ngoại trừ nó ra, chưa bao giờ Ken xin lỗi ai cả, cô y tá này là ngoại lệ chăng, hay tình yêu đã dạy ai đó biết nói tiếng xin lỗi.
Cửa thanh máy mở, Ken bước ra đi thẳng vào phòng bệnh của nó, trong lòng rất rối và lo lắng. Nếu không có lịch tiêm hôm nay, vậy cô y tá lúc sáng, không ai khác chính là Mai rồi, Ken chạy thật nhanh vào căn phòng cuối hành lang, thật nhanh.
– Cầu xin em, đừng có chuyện gì.
Dừng lại trước căn phòng của nó, dự cảm xấu ngập trong lòng hắn, không do dự, hắn đưa tay mở cửa.
– Cạch !
Cánh cửa trắng mở ra, lại cái mùi thuốc khó chịu ấy xộc vào mũi, ánh mắt Ken ngay lập tức tìm kiếm một người nào đó trên giường bệnh và…
– ….
Im lặng, không Ken hoàn toàn bất động trước hình ảnh trước mắt. Phải, là nó đang nằm trên giường bệnh, nhưng…mắt nó nhắm nghiền lại như sẽ không bao giờ mở ra nữa, dưới đất dính vài ba giọt máu đỏ tươi, máu…từ mũi, từ miệng của nó. Trong máu còn hoà lẫn với cả nước mắt, giọt nước mắt vẫn còn ướt và vẫn còn rất mặn.
——————–
22h 20
– Bác sĩ, bây giờ làm sao đây ?
– Nhanh chóng chuẩn bị phòng cấp cứu cho bệnh nhân.
– Nhưng, cô ấy mới vừa trải qua ca….
– Phải đó bác sĩ, tình trạng hiện giờ của cô ấy rất yếu, thậm chí còn không thể kích tim.
– Chúng ta bằng mọi giá phải thử, nếu không thử làm sao biết được dù thể trạng rất yếu nhưng bằng mọi giá chúng ta phải lấy hết máu độc ra, nếu không nhanh chóng máu độc sẽ loan khắp cơ thể.
– Vâng !
Chiếc xe trắng đầy máu chạy dọc hành lang đến phòng cấp cứu, giữa đêm, tiếng tranh luận bàn cãi của nhưng y tá bác sĩ, thêm cả tiếng khóc của nhưng người thân dành cho cô gái nằm trên giường, dường như đã đánh thức cả bệnh viện. Bộ hỗ trợ oxy chụp lên sóng mũi và bờ môi nhỏ, gương mặt nhợt nhạt đến không còn sức sống, hơi thở càng lúc càng yếu, tim đập càng lúc càng chậm, vết thương do viên đạn lần trước lại hở ra, máu ướt đẫm cả chiếc áo bệnh nhân, ai nhìn vào mà không xót xa cho số phận hãnh hiêu của cô gái bé nhỏ.
Trong phòng cấp cứu
– Bác sĩ, bây giờ làm cách nào lấy máu độc ra đây ?
– Nhìn tình trạng hiện giờ của cô ấy, hẳn rằng trúng độc cách đây khoảng 5-6 tiếng gì đó, nhưng tại sao loại độc này trong thời gian lâu như vậy vẫn không loan ra cơ thể, chỉ liên tục dồn lên não thôi. Loại độc này thật kỳ lạ.
….
Tình hình trong phòng cấp cứu ồn ào, căng thẳng bao nhiêu thì dãy ghế chờ ngoài phòng cấp cứu cũng căng thẳng bấy nhiêu, nhưng thay vì ồn ào thì rất im lặng…im lặng đến đáng sợ. Ai cũng im lặng, kể cả con Gum hay khóc lóc cũng im bặt, những người bình thường khi có người thân trong phòng cấp cứu, ai nấy cũng khóc sướt mướt, nhưng ở đây, chẳng ai nói chẳng ai rằng, cũng không hề có một giọt nước mắt nào. Có lẽ, ai cũng biết, nếu im lặng thì sẽ không khóc, mọi chuyện cũng sẽ bị tiếng khóc làm to lên, nên họ chọn cách im lặng để bộc lộ yêu thương chân tìn. Hoặc là…khi con người quá đau khổ, thì sẽ không khóc được nữa.
——————–
3 tiếng đồng hồ ngồi chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, vẫn chưa có tin tức gì cho thấy mọi nỗ lực cố gắng của mọi người có kết quả. Vẫn như thế, tình ình cả trong lẫn ngoài cách đây 3 tiếng trước như thế nào thì 3 tiếng sau vẫn như thế. Nhưng khác mỗi, là có thêm gương mặt của hung thủ, cùng tham gia yên lặng. Thật sự, ai cũng khốc kể cả hắn và Quân, nhưng sẽ rất khó để nghe được nhưng tiếng khóc và rất khó để nhìn thấy giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong.
– Cạch ! Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu hồi sức cũng mở ra, và mọi người ai cũng mong đợi một câu nói.
– Bác sĩ, bạn/con tôi sao rồi ? Những tiếng nói cùng đồng thanh, cha mẹ của nó, con Gum, Bun, và cả Hồng Mai.
– Không sao, máu độc được lấy ra, nhưng thể trạng cô ấy cực kì yếu, mạng sống được bảo toàn nhưng có tỉnh lại hay không, tất cả là dựa vào ý chí của cô ấy. Trong khoảng thời gian này đồng thời cũng rất cần sự động viên của gia đìn và những người thân của cô ấy.
– Cảm ơn bác sĩ
– Và còn một điều mọi người cần chú ý, không được để bất kì chuyện gì xảy ra với bệnh nhân nữa, dù chỉ là một vết xước nhỏ.
– Chùng tôi sẽ thay phiên nhau chăm sóc nó, không để ai làm tổn thương con gái tôi nữa.
– Mọi người có thể vào thăm cô ấy bây giờ, nhưng chỉ nửa tiếng thôi
Vừa dứt lời bác sĩ, người đầu tiên chạy nhanh vào phòng là….mẹ của nó. Còn gì đau khổ hơn khi con mình như vậy, vì vậy cũng dễ hiểu khi nỗi lòng của một người mẹ trào dâng trong khoảnh khắc này. Ai cũng đã vào phòng bệnh, kể cả Mai, chỉ còn mình Quân với hắn. Cả hai đều im lặng không nói gì, Quân đứng dậy, bỏ mặc lại bóng dáng kia, anh bước vào phòng bệnh cùng mọi người.
– Khoảnh khắc đó, em làm tim tôi đau lắm em có biết không ? Xin em, cầu xin em đừng như vậy nữa, khoảng khắc em nhắm nghiền mắt lại, tim tôi dường như đã hoàn toàn ngừng đập.
Vậy là, Ken đứng lên…quay đi, không nhìn lại, không do dự. Vì lo sợ, nếu như lại nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt ấy, chắc chắn, Ken sẽ không thể nào đứng vững nửa, Ken bây giờ, chỉ muốn tạo ra khoảng trống để trái tim mình được thở thôi.
—————–
– Ha ha, mày dai thật, dai thật, quả là người tính không bằng trời tính, tao không biết phải giết mày bao nhiêu lần đây. Thật sự, tao cũng không còn hứng thú giết mày nữa, mày biết không, giết mày không được, vậy tao làm cho mày khi tỉnh lại cũng đau đớn không kém gì. À, mà cũng tại mày, Ken phát hiện ra tao là hung thủ rồi đấy, nè, tao rất thông minh phải không ? Lúc trang điểm thì nhìn rất khác, lúc không trang điểm thì lại càng khác hơn. Haha, là tao cố ý bôi lớp trang điểm của mình, là tao cố ý để Ken nghi ngờ tao, vì dù sao đi nữa, Ken cũng sẽ không vạch mặt tao trước đám đông. Ghen tị không, haisss, nhìn mày rất đẹp, da mặt mịn này, môi mọng nước này, mắt to này, tao cũng vậy thôi, nhưng tao lại thua mày. Buồn nhỉ? Thôi không sao, tao quen rồi, dẫu sao, hôm nay cũng chỉ muốn nói đến đây thôi, tạm biệt.
Ác quỷ bước ra khỏi phòng rồi, căn phòng lại tối đen như mực.
——————-
Tới đây thôi há, chap sau để Min viết nha, Jen không viết tiếp được, vì Jen sắp về quê rồi, xa máy lâu lắm nên xin lỗi các bạn. iu các bạn của Jen.