Đọc truyện Vợ à! Mình Yêu Nhau Nhé – Chương 22: Gặp như không
bạn Jen đã ghi xong, đáp ứng yêu cầu của các bạn -w- và Min thấy có vài bạn hình như không thích Min nhỉ ? Min không bắt mấy bạn phải thích nhưng mong rằng mấy bạn vẫn tôn trọng Min
******
Nó chỉnh lại chiếc tai nghe trắng, mắt lướt nhanh qua từng con chữ trong cuốn sách dày cộp
“1.Pablo Picasso (1881 – 1973 ) Sinh ra tại Tây Ban Nha nhưng Picasso gắn bó nhiều hơn với nước Pháp. Cùng với Georges Braque, ông được coi là cha đẻ của trường phái Lập thể trong hội họa và điêu khắc. Sau khi qua đời, Pablo Picasso để lại di sản gần 50.000 tác phẩm nghệ thuật thuộc nhiều thể loại như tranh, điêu khắc, đồ gốm, ký phác thảo…”
“Bộp”
-Lại đọc nữa à?
Nó bĩu môi ngước lên nhìn người con trai vừa gõ nhẹ cuống sách vào đầu nó:
-Quân, tôi thích đọc thì kệ tôi!
Quân nhếch môi, nhéo chiếc mũi nhỏ của nó:
-Min ơi là Min! làm sao tôi kệ cô được, ngốc thật!
-Ah..
Nó đỏ mặt, cúi đầu cặm cụi đọc sách. Quân khẽ cười rồi ngồi xuống đối diện nó, dở sách ra đọc. Nó liếc nhìn anh :
-Truyện gì thế?
-Ngốc! đây không phải truyện! là sách về chính trị!
-Woa..anh giỏi thật nha!!
Nó gật gù khen ngợi:
-Haha!!! cảm ơn!!
Quân cười, nó khen anh, anh kỳ thực vui không thể tả:
-Mà này, ngày mai cô phải đi học lại đúng chứ? dù gì cũng hết holiday và phép xin nghỉ rồi!
-…-A…anh nhắc tôi mới nhớ nha!!
2 người nói chuyện trong quán cafe nhỏ, cười nói vui vẻ mà không hay biết về việc mình làm hiên hiện giờ sẽ là tin chấn động cho giới báo chí
*****
Hắn dìu Mai ra khỏi bệnh viện, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm:
-Em chắc là ổn rồi chứ?
-Haha! Vâng
Mai cười miễn cưỡng, cô thật sự lo lắng về Hồng Anh, khi Hồng Anh nhấn còi, cô đã nhanh tay mà làm xéo viên đạn nhưng vẫn trúng y tá đứng phía ngoài, cô ta đã nghe hết mọi truyện và với bản tính mê trai thì cô ta sẽ không ngại mà nói với Ken nên tốt nhất chết cũng không sao. Hắn cười hiền rồi dẫn cô đến một quán cafe cho thoải mái:
-Haha!! anh nhớ khúc mà cả 3 người bị thằng nhóc ấy gài bẫy trong Home Alone 3 không, tôi thật rất thích nha!!
-Đúng đúng, tôi coi cười chết luôn, à cô coi Home Alone 2 rồi đúng không? Hay nhỉ?
Nó và Quân ngồi cười tươi rỏi, uống cũng đã gần hết 4 ly nước nhưng vẫn ngồi nói chuyện:
-FinalHeros xin kính chào quý khách!
-Quân?
Nó quơ tay trước mặt Quân, nhìn anh đứng hình sau câu nói của nhân viên. Nó cau mày thắc mắc, có gì lạ? quay đầu lại nhìn, nó liền bắt gặp người mà nó đã quên mất, đúng hơn là…đã cô quên. Hắn tròn mắt nhìn nó, các câu hỏi liên tục xuất hiện: “Tại sao cô ấy lại ở đây?” “Tại sao lại đi với hắn ta?” “Tại sao…”. Nó ngỡ ngàng nhìn rồi lạnh lùng quay mặt đi, cười đùa với Quân nhưng có chút gì đó..nụ cười mà hắn nhìn thấy..là mặc kệ sự xuất hiện của hắn. Mai nhìn hắn đang chăm chú hầu như không rời mắt khỏi nó. Cô mím môi, khẽ giựt tay áo hắn:
-Ken..
-Ha..hả? à..đi thôi..
Hắn cười miễn cưởng, nắm tay Mai dẫn đến bàn kế nó ngồi. Hắn sẽ chọc giận nó. Nó lạnh lùng liếc hắn, đôi mi dài cong vút rung nhẹ:
-Min..ta..về thôi
Quân nhìn nó, anh không muốn nó như vậy:
-A..ừ..về thôi..
Nó cười, đứng dậy xách túi đi, như không có sự hiện diện của hắn
“Rầm-bộp”
Hắn bỗng đứng bật dậy kéo tay nó lại. Quân giật mình, định kéo nó về phái mình thì nó thốt lên, giọng nói lạnh giá khiến ai ở đây cũng phải rùng mình:
-Buông…ra..
-Nghe tôi nói đã!
Hắn giữ chặt tay nó, mặc cho ánh nhìn của Mai và Quân, và các người khác. Nó nhếch môi khinh bỉ:
-Nói?
-Tôi..tôi nhớ em..
-…
Nó im lặng nhìn hắn, ánh mắt dần bén hơn, Mai và Quân sững người:
-Ahahaha!!!
Nó cười lớn. Hắn tròn mắt nhìn, ánh mắt thoáng khó hiểu và buồn bã
-Anh..haha…thật buồn cười…
-…buồn…cười..?
-Ừ..haha..anh thấy..-nó khẽ quệt nước mắt – trước mặt bạn gái..à không..người yêu mình mà nói thế..có quá đáng không ?
Hắn im bặt, bàn tay hắn thả lỏng tay nó ra, nó liếc nhìn rồi nhanh chóng rút tay về, quay người đi khỏi quán. Môi nó mím chặt, đôi mắt trong chốc lát đã ngấn nước. Quân đứng trong quán căm hận nhìn hắn rồi nhìn Mai, bọn họ làm Min đau đã đủ, bây giờ…còn muốn nữa sao? Quân lạnh lùng nhìn hắn đang bàng hoàng:
-Sẽ có một ngày..mày sẽ hiểu ra, mất thứ quan trọng..cảm giác như thế nào!
Quân nói rồi quay lưng bỏ đi, anh phải đi an ủi Min cái đã. Hắn tròn mắt nhìn Quân, tại sao…cậu ta lại nói như vậy? Mai hoảng sợ, cô sợ…sợ ngày cô sẽ không còn trên cõi đời nãy nữa..một tia ác độc lóe sáng..cô phải triệt thủ nó ngay, càng nhanh càng tốt.
*****
-Tao về rồi đây!
-Min, Quân !!
Nó cười cười nhìn Gum và Bun đang chăm chú chơi game, mắt dán vào và mồm thì chào:
-Tao..vừa mới gặp Ken..
“Bộp”
Chiếc máy chơi game rớt xuống, Gum kéo tay nó lại gần:
-Rồi sao ?!
-Đi với Mai..và tao nghĩ…tao..nên tránh xa bọn họ một thời gian và tao sẽ đi Pháp!!
Gum ngỡ ngàng nhìn nó, có phải cô gái này đã trưởng thành hơn hay không ?, Gum cười nhẹ:
-Tao..không cản đâu, nhưng..cho tao đi với nhé!
“Cốc”
-A đau…!!
-Mày thật hết thuốc chữa rồi Gum!!
2 nàng liền ngồi nói chuyện rồi cùng chơi game, Quân và Bun kéo nhau vào bếp, Bun hỏi nhỏ:
-Cậu ta phản ứng ra sao?
-Tao không rõ..nhưng không vui!
Quân xoa cằm
Bun : “=_= ”
…