Vợ À, Em là Khắc Tinh Của Anh Phải Không

Chương 8


Bạn đang đọc Vợ À, Em là Khắc Tinh Của Anh Phải Không: Chương 8

“ Anh 19 tuổi, em còn đi học chứ?”- Hắn vẫn cứ tiếp tục câu dẫn nó bằng những câu giao tiếp đơn thuần. Hắn hỏi cũng để xem kiến thức nó tới đâu. Hắn thì đã sắp thành người thừa kế tập đoàn JAS của nhà họ Vương, hắn hãnh diện vì thứ mà mình sắp nắm giữ. Cũng rất tự tin mình hơn hẵn con thỏ này về mọi mặt.
“ Hihi, em nghỉ học lâu rồi anh ạ!”- nó cười cười, cuối mặt xuống.. Phải , nó nói vô cùng đúng, nó đã là thạc sĩ quốc tế, còn phải xin nội cho đi làm ở Châu Âu nữa, bên đó người ta cứ nói mãi về vấn đề làm việc của nó, họ luôn sắp xếp chu đáo để khi nào nó đồng ý thì qua ngay luôn. Nhưng là nó chưa dám xin phép nội thôi.
Hắn nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ, mặc dù đẹp thì có đẹp thật đó, ngu ngốc cũng chỉ là đồ bỏ đi, với hắn, sự thông minh rất cần thiết trong kinh doanh vì vậy từ nhỏ hắn đã được rèn trí nhớ rất tốt bên cạnh đó là những xử lý về thị trường rất chuẩn.
“ À, tuy hơi bất lịch sự nhưng cho anh hỏi năm mấy tuổi em nghỉ học thế?”- hắn cố hỏi để xem vẻ mặt xấu hổ của cô, hắn là cười trong lòng trong lòng với cái bộ mặt thương tiếc đầy giả tạo đang trưng ra trước mặt nó.
“ À vâng, em nghỉ học đúng năm nay, 18 tuổi ạ”- nhìn ra được bộ dáng giả tạo của hắn, nó thấy mà chướng mắt, đẹp trai thì sao, dám khinh bỉ nó hã, Cút cho đỡ chướng mắt nhaaaa!!!!.
“ Sao em lại không đi học tiếp mà nghỉ, hẳn là đã tốt nghiệp lớp 12 và không muốn thi đại học sao?”- hắn tò mò, ai lại không muốn thi đậu đại học chứ, ánh mắt đã khinh thường giờ còn thêm xỉ báng hiện lên khuôn mặt hắn.

“ À, em lấy bằng tiến sĩ quốc gia ở các nước phương Tây và Phương Đông nên em nhận được bằng tiến sĩ quốc tế, còn đi đại học thì… em đã thi ở 18 quốc gia rồi..”- nó cười tươi đón nhận gương mặt giả tạo của hắn.
Hắn trợn to mắt nhìn cô gái kiều diễm trước mặt. Chúa ơi, đây có thể được xem là người không, tiến sĩ quốc tế??? Phải nói là nãy giờ hắn đã múa rều qua mắt thợ sao, sự giả tạo vừa rồi, cô ta cũng nhận ra sao…..Ôi không, gặp nhằm đối thủ rồi.. đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài ngực to mà đoán đầu óc như trái nho được.. hắn đúng lầm to…
“ Anh ơi, anh ơi!!”- thấy hắn trợn mắt nhìn mình nó cũng đoán được phần nào.
“ Hã..ơ..có chuyện gì vậy em?” – hắn giật mình khi nghe tiếng nó gọi.
“ Cho em hỏi giờ mấy giờ ạ?”- nó nhìn cái đồng hồ sang trọng mà hắn đeo hỏi.

“ À, 10:50 rồi em”- hắn cười..cái gì.. 10:50?? Mới đây đã qua 3 tiếng rồi sao, sao hắn ngỡ như chỉ 15 phút, chẳng lẽ nói chuyện cùng nó mà hắn quên thời gian, rõ ràng là chĩ mới nói vài câu giao tiếp!!! À.. còn cuộc hẹn với mấy thằng bạn… rồi hắn nhìn qua nó đang xem buổi hòa nhạc.
“Em à, có một chỗ rất vui, muốn đi không, anh sẽ nói cho nội em, sẽ giữ liên lạc với nội em mà.”- nó nhận thấy lời hắn nói được 1% cho là sẽ làm còn 99% là không làm..nhưng.. quả thật, nó chán nghe mấy bà cô già này hát lắm rồi, lúc nào cũng phải trưng ra cái bộ mặt là đang “ thưởng thức” thì nó lại muốn trốn sang Mỹ quách cho rồi.
“OK”- muốn thoát khỏi đây nên nó nói.
“ Được rồi, đi thôi, bảo đảm em sẽ thích!!!”
Sau đó, hắn nắm lấy tay cô, không vội vàng rời buổi tiệc nhạc xập xình. Trước khi đi, nó không quên thông báo cho nội bằng một tin nhắn: Nội ơi, con đi lấy chồng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.