Bạn đang đọc Vợ À, Em là Khắc Tinh Của Anh Phải Không: Chương 4
Năm tháng trôi qua nhanh như chỉ vài giây đồng hồ, mới đó mà nó đã ở nhà nội được 1 năm. Trong thời gian một năm này, phải nói là nó sống trong sự sung túc cùng với ấm áp mà nội đã ban tặng. Nội nó là một người phúc hậu, ông giờ đây đã không còn điều hành được tập đoàn nữa, bao năm ông dốc hết mình vì công việc có lẽ bây giờ là lúc ông hưỡng nhựng thành quả của mình. Nội không cho nó đến trường vì sợ nó bị kẻ gian bắt cóc, nội nói nội sợ cái cảm giác đó lắm, cứ như là dao cứa trong tim nội. Vì nó sợ nội bệnh nên cũng làm theo. Nội mướn gia sư cao cấp về dạy cho nó, với đầu óc thông minh, nó tiếp thu rất mau và được cấp bằng thạc sĩ quốc tế chỉ trong 1 năm nay. Ngoài việc đó, nội nó còn mướn võ sư về dạy cho nó đũ kiểu võ.. khiến nó bây giờ, giật mình một cái là có thể đá người ta bây lên trời. Tuy vậy nhưng nội nó cũng không yên tâm lúc nào cũng bảo vệ sĩ đi theo nó, làm nó muốn làm gì cũng không được tự do.
“ Nội!!!”- nó nắm tay nội nó mà làm nũng.
“ Chuyện gì vậy con”- nội nó nhìn nó với cặp mắt hiền từ.
“ NỘi có thể nào đuổi hai tên vệ sĩ kia đi được không?”- Nó nhìn nội với ánh mắt tha thiết.
“ Không được!! Con là con gái, hiện tại còn là cháu của ta, ta rất sợ…”- Nội nó vừa nói vừa vỗ vỗ tay nó.
“ Nội, nội hỏi thử xem những tên vệ sĩ nội cho bảo vệ con có tên nào đánh lại con cơ chứ! VỚi lại con là con gái, mà đi đâu họ cũng đi theo làm con một năm nay chả có người bạn nào…”- cô buồn bực nặn ra hai giọt nước mắt mà nức nỡ.
“ Thôi, con đừng khóc, nội biết rồi, nhưng con phải thật cẩn thận đó biết chưa”- Nội nó vỗ lên đầu nó mà dặn dò
“ Vâng!!!!”- nó vui sướng đáp lại, ôm nội nó.
“ Nghi Nghi, nội nói con bao nhiêu lần, con không có cận, thì đừng có mang hai cái kiếng to đùng như vậy, nhìn không ra khuôn mặt xinh đẹp của cháu gái ông đấy!”- nội nó buổn bực nhìn nó mà nói.
“ Hì hì, thói quen thôi mà nội, với lại con đeo hai năm rồi, giờ bỏ ra thấy không quen..”- nó nâng nâng cái kiến làm ra dáng vẻ tri thức vô cùng.
“ Nghi Nghi, nhìn bộ dáng con kìa, đã là một đại tiểu thư ai lại mặc những thứ đồ cũ kĩ này mà chạy vòng vòng biệt thự.. Ôi trời.. con làm ta đau đầu, hiện tại nhìn con còn thua người hầu mới vào làm”- ông lắc đầu nhìn vào trang phục của nó. Thở dài nối tiếp thở dài.
“ Nội..hihi, con xin lỗi, cũng là thói quen thôi nội ơi, hihi, những bộ đồ kia con mặc cũng không thành vấn đề nhưng con muốn mặc những bộ này.. ”- nó nói, nước đầy trong hốc mắt, nó ngước mặt lên trời, hỏi xem giờ ba mẹ thấy nó ổn chưa hay nó nên làm theo những gì nội nói, mặc những bộ đồ sang trọng, bỏ cái kính còng kềnh và trang điểm thật mỹ miều. Những điều đó nó làm được hết nhưng nó không nỡ bỏ những thứ nó đang mặc trên người vì… Nó nhớ ba mẹ nó. Đây là những thứ ba mẹ nó cực khổ làm lụng mà mua cho nó, hỏi nó làm sao mà bỏ đi đây?
“ À, Nghi Nghi, tối nay con hãy đi cùng nội đến buổi tiệc sinh nhật của cháu trai tập toàn nhà họ Vương. Đây là bữa tiệc quian trọng, vì vậy nội xin con tối nay ăn mặc cho ra tiểu thư một chút, nếu con còn coi nội là nội.”- nội nó nhìn nó mà nói.
“ Vâng!!”- nó trả lời.
“ Để nội kêu quản gia nữ Chai kêu người đi mời chuyện viên tạo mẫu và thợ trang điểm bậc nhất Châu Á để biến con thành tiểu thư mới được”- nội nhìn nó và cười trêu chọc.
“ Nội, con sẽ cho nội xem, cháu nội đẹp đến cỡ nào!!”- nó đáp ứng lời thách thức trêu chọc của nội nó và cười. Tối nay, nó sẽ làm nữ hoàng của buội tiệc cho nội xem.
End chương 2