Bạn đang đọc Vợ À, Em là Khắc Tinh Của Anh Phải Không: Chương 22
Hưởng tuần trang mật ( phần 2)
“ Oa..anh coi..sóng biển đẹp quá đi, may là mình đi vào mùa ít người, dễ dàng tận hưởng không khí”- Nó vừa đi vừa dang hai tay tận hưởng .
“ Đúng vậy”- Hắn cũng cười nói, nhìn điệu bộ của nó kìa, cứ như là xa quê hương lâu lắm bây giờ mới được trở về.
“ Chúng ta đi vào khách sạn thôi”- nó nói xong vội chạy lại kéo tay hắn.
“ Chuẩn bị xong xuôi rồi đi tắm biền nha, em thích quá đi”
Nó kéo hắn chạy nhanh về phía khách sạn Sweet James, nơi này rất là nổi tiếng về cách phục vụ và quan trọng hơn, nơi này là khách sạn của nội nó ^^!!
Cạch! Nó đóng cửa phòng lại, thoải mái nằm trên giường. “ Anh, anh thấy lúc nãy rất nhiều người nhìn chúng ta không? “- nó cười thích thú nói. Vẻ mặt của hắn đã đại biến, trong khách sạn này, sao đa phần toàn là nam thế? Hừ, nếu nó không cản hắn thì hắn đã đuổi hết bọn chúng rồi. Thấy mặt hắn lộ vẻ tức giận rõ ràng, nó vội ngồi dậy, xoa vai chồng nó rồi làm dáng vẽ nũng niệu =.=
“ Anh.. chẳng phải lúc nãy, mấy cô gái đó nhìn anh rất nhiều sao, em không để bụng thì thôi, tại sao anh lại ghen chứ?” – nó vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ người hắn. Động tác nhỏ lại làm cho người hắn cảm thấy khó chịu. Nắm hai bã vai nó mà hôn thấm thiết.
“ HÔn này”- nó lấy đầu nó cụng vào đầu hắn làm một cái binh đau điếng.
“ KHông được ăn em!! Anh đi tắm đi, chúng ta ra biển”- nó hung hăng hét lớn vào hắn.
Hắn vì không được “ ăn” mà cáu gắt, nhưng cũng tuân lời nó mà đi vào trong thay đồ.
Nó cũng vậy, vừa mới mở cửa phòng ra, lại thấy dáng người đẹp đẽ của nó mà hắn bị mê hoặc, một tay chạy lại ôm lấy nó, dùi đầu vào bộ ngực căng tròn =.=!! Nó thấy có nguy cơ mình sẽ không được đi biển, vội đẩy hắn ra, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, mà nó thì một năm nay không có luyện thể lực, bắt quá…bị hắn đè xuống giường nhanh chóng…
“ Anh… anh..cho em đi tắm biển nha..~..~.. tối nay… em hầu…”- nó vừa đỏ mặt vừa nói làm khơi dậy lòng ham muốn mãnh liệt của hắn. Hắn buông thỏng nó ra, quay người đi để trấn an tinh thần.
“ Em phải giữ lời”- hắn nói.
“ Được”- nó nói, nhó hơn con kiến nhưng hắn nghe thấ, yên tâm mà quay người lại.
“Em phải mặc thêm áo khoát của anh”- hắn lấy cái áo khoát thun của hắn chồng lên người nó.
“ Vâng”- nó trả lời nhẹ nhàng và cùng hắn đi ra bãi biển.
—————————————————————————-
Nó và hắn vừa đến đã trở thành sự chú ý của nhiều người. Quá đáng, quá đáng a… sao hắn thì bình thường còn nó vừa phải đep khẩu trang vừa bị đội nón còn phải mặc cái áo dày như cái mền á..huhuhu… không chịu đâu !!!
Bỗng từ xa, có một cô gái tóc vàng lại. ÔI trời, nhìn cô ta cứ như mình đẹp lắm, liếc sơ cũng đủ biết cô ta đang trét một tạ phấn vào mặt ý, kinh người >o “ Anh Bảo, lâu quá không gặp, anh có khẻo không? …Mà con nhỏ quê mùa này là ai dậy..? “- Cô gái dùng dảng vẻ nũng nịu mà hỏi hắn… Cái gì??? Cô quê mùa sao??? Không phải chứ, nếu tên đứng kế bên không bảo cô mặc như thế này thì cho cho 1 tỷ USD cô cũng không mặc..đừng nói là…
“ Cô ta á? Là vợ anh”- hắn tự hào trả lời không một chút che giấu làm cho nó hơi ngạc nheien6 nhưng cũng rất vui mừng.
“ Cái gì??? Anh Bảo, anh bị bỏ thuốc mê sao…. Cô ta còn xấu hơn cả em …. “- CÔ gái nũng nịu dựa vào vai hắn, hắn lập tức né tránh rồi xô nó ra xa để tránh tai họa ình. Cô ta thế nhưng như không cam lòng, lại mún dùng khổ nhục kế.
“ Huhu, sao anh nhẫn tâm quá vậy, dù sao em cũng là cháu gái tập đoàn Thăng Thăng nha..”- cô ta nói đến đây thì vểnh mặt lên trời cứ như cố ý trêu tức nó…nó đứng đó mà há hốc mồm, không chịu nỗi mà kêu lên thành tiếng.
“ ÔI trời, là cái tập đoàn bé như con kiến sắp phá sản sao”- nó vừa nói vừa nắm lấy tay hắn.
“ Cái gì? Cô là ai mà dám nói, cô có tin là tôi sẽ kêu người trong tập đoàn nhà họ Vương tống cổ cô không?”- cô ta ngang nhiên đẩy nó ra làm cho hắn tức giận đến cực điểm. Vung tay táng cho cô ta một cái trời váng làm máu từ miệng văng ra, mỹ nhân phấn hoa bây giờ đã bị nức hết một nữa mặt, xưng đỏ mà òa khóc làm cho lông mi ướt nhễu thành mù đen trong như dạ xoa làm ọi người khiếp sợ, không còn ai dám ra làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa.
“ Anh, em ngộp”- nó nũng nịu dựa vào vai hắn.
“ Cởi bớt đồ ra đi”- hắn mất tập trung nói làm cho nó vui mừng đến cực điểm. Nhưng hắn lại vì lời nói của mình mà thật sự muốn giết mình.
Nó cởi khẩu trang, nón và cả chiếc áo dày, làn tóc đen mượt tung bay trong gió, khuôn mặt như thiên tiên rực rỡ cùng với dáng người siêu chuẩn của nó làm bọn con trai trên bãi biển té xíu, người nào người náy đều chảy cả máu mũi.
Các cô gái thấy nó thì vô cùng ngạc nhiện, sau cũng đỏ mặt tía tai mà nhìn nó. Hắn tức giận, hôn sau vào nó làm ắt của bọn họ muốn nỗ đôm đốm.
“ Alo, tôi là Vương Thất Bảo, tôi muốn những người có trong bờ biển này lập tức cút hết trong 10 giây…1..2…3..”- hắn hạ lệnh lạnh lùng.
“ Vâng vâng, cậu chủ tôi sẽ làm ngay..”- chủ tịch đão Hawaii mồ hôi lấm tấm mà thưa thưa dạ dạ liên tục, sau mới thi hành nhiệm vụ.
——————- 10 giây sau—————————–
“ Anh..anh..ANH!!!! XUống tắm biển đi, nắng lên rồi”- nó lay lay người hắn mà nói.
“ Hừ..bực mình”- hắn cáu gắt đi theo nó.
………..haiz…làn nước biển thật dễ chịu… cứ như cuốn đi mọi phiền muộn…oa….Nó ngâm mình trong nước mà nở nụ cười ngọt ngào… Hắn nằm kế bên nó, cẩn thận dò xét thân thể mỹ miều từ a đến z, rất muốn nhưng thấy nó đang thư giản nên hắn buôn tha, ngụp lặn hồi lâu rồi lấy lại bình tĩnh…chậm rãi nhắm mắt mà tận hưỡng….
ĐẾn một lúc lâu sau, nó tỉnh dậy. Đứng lên mà lấy tay gõ mạnh vào bụng sáu muối của hắn khiến người nào đó đang trong mộng đẹp bị sự đau đớn làm cho thức giấc. Nó tinh nghịch cười và chạy trốn… Hắn cũng chạy theo.. hai người đuổi bắt nhau trên mặt nước êm dịu… một lúc lâu sau hồi đùa nghịch…. Hắn bắt được nó.. Hai người nhìn nhau.. Trao cho nhau nụ hôn thấm thiết giữa ánh chiều tà củng hoàng hôn rực rỡ……………