Vợ À! Em Bớt Nghịch Lại Đi!

Chương 11


Đọc truyện Vợ À! Em Bớt Nghịch Lại Đi! – Chương 11


Một người phụ nữ trung niên cùng với một chàng trai đi lại, chàng trai này là Huân Vũ
“Chào!anh chị, lâu rồi không gặp!”
Ba mẹ cô quay sang thì gặp mà, bà là phu nhân của nhà họ Bạch, Triệu Tư Thanh
“Chào chị! lâu rồi không gặp! ” ba cô
“Đây là con trai tôi Huân Vũ! ” kéo Huân Vũ đến gần họ ” Huân Vũ mau chào Bác đi con ”
“Dạ con chào bác trai, bác gái! con là Huân Vũ! ”
Ba cô[ Hàn Tử Sơn] nhìn nói:”Trông rất đẹp trai ” ông ấy vỗ vai cậu một cái
“Đây là hai đứa con gái của anh chị? “Bà hướng mặt về hai người họ
“Đây là Tử Nguyệt, Tử Tuyết! ” mẹ cô chỉ trỏ tay về hướng cô và Tử Tuyết
“Vậy là theo hôn ước đã được định sẵn giữa hai nhà! anh chị tính như thế nào? ”
“Giới trẻ bây giờ mà chị để nó chọn đi chị! ” mẹ cô
“Bà này! sao nói vậy được! Hai đứa đó chị thấy ai thích hợp làm dâu chị! “ba cô
“Ủa ba hôn ước là sao vậy ba? ” Tử Tuyết đi lại bịn tay ông làm vẻ mặt đáng thương ????
“Nữa về ba sẽ nói con biết sao.”
Điện thoại của bà Triệu Tư Thanh reo lên
“À! ngại quá! Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại một tí! Xin lỗi ạ ” vẻ mặt ngượng ngùng của bà

“Ba kể con nghe đi ba!” ả ta lại làm bộ mặt đáng thương
“Thì đó là hôn ước do ông nội con sắp đặt giữa Hàn Thị và Bạch Thị! ” ông vừa nói dứt lời thì Triệu Tư Thanh đi vào nói:
“Xin lỗi anh chị! Tôi có việc đi gắp,nên về trước, còn việc lựa chọn con dâu thì sẽ do Huân Vũ nó chọn! ”
Vừa nói dứt lời bà kéo Huân Vũ ra về
Hôm sau đến trường…!
Trường có tổ chức đi cấm trại ở trong rừng mọi người đều được tham gia, chiến đi cấm trại này sẽ trãi dài 2 ngày 1 đêm.Cô và mọi người trong trường trở về nhà thu gôm đồ đạc để đi cắm trại.

Cô mới vừa tới nhà là vọi vả chạy lên lầu để chuẩn bị hành.

Ở dưới nhà cô lúc này tụi bạn cô Huân Vũ, Nam Khanh, Thuý Châu đã ấn chuông inh ổi.

“Từ từ, mấy cậu làm gì mà gặp vậy! ” Cô vọi vã kéo va-li chạy ra cổng, vừa bước ra khỏi cổng cô chuẩn bị lên xe thì Tử Tuyết chạy ra nói:
“Chị cho em đi nhờ với! Xe em đang bảo trì rồi! ”
Vừa nói dứt lời ả đã chạy lại mở cửa xe, vọi vả giành ghế ngồi, ả ngồi ở ghế đầu kế bên Huân Vũ
“Ê này! chỗ đó là của mình mà! ” Nam Khanh nhìn ả mà há hốc mồm
“Thôi kệ, trễ giờ rồi mau đi thôi! ”
Trên đường đi mọi người đều im lặng chỉ có ả là nói nhiều

“Anh Huân Vũ! Mẫu bạn người bạn gái của anh là thế nào vậy ạ! ”
Hắn cười nhẹ nói:”Cậu có thể gọi mình Huân Vũ được rồi không cần thêm chữ anh đâu? ”
“Không được! Em gọi Tử Nguyệt là chị! Anh là bạn của chị Tử Nguyệt tức nhiên em phải gọi anh là anh rồi!”
Huân Vũ im lặng không nói gì..

“Anh Huân Vũ rốt cuộc mẫu bạn gái của anh là như thế nào? ” vẻ mặt vừa tức giận vừa làm nũng của ả
“À…!chắc là dễ thương, anh cũng không xác định rõ nữa! ”
“À..

mà anh có hôn ước với nhà em mà! Giữa em với chị anh định chọn ai? ”
“À…!hì..hì..

” Huân Vũ mỉm cười
“Gì hôn ước? ” Nam Khanh cùng với Thuý Châu đồng thanh lên, xem vẻ mặt ngơ ngác, ngạc nhiên của họ
“À..

thì hôn ước giữa Bạch thị với Hàn thị! ” vẻ mặt ngượng ngùng của Huân Vũ
“À! Nếu như vậy là cậu phải chọn một trong hai người họ! ” Thuý Châu
“Ừ…! ”
“Ủa còn anh cậu không tính à? ” Nam Khanh
“Mình không biết nữa! Mà thôi đi chuyện đó bỏ qua đi! ” Huân Vũ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.