Bạn đang đọc Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!: Chương 39: Tai Nạn
-Em ăn sáng đi – anh cười
-Ai nấu vậy – cô ngồi xuống hỏi
-Em thiệt là, kém thông minh quá rồi đấy, nhà này chỉ có anh với em, mà em thì không nấu, vậy cũng thừa biết ai nấu rồi – anh nói
-Vậy anh nấu hả – cô
-Dạ thưa chị – anh
-Xì, mà anh nói ai kém thông minh hả – cô
-Em – anh tỉnh bơ đáp
-Anh..anh… – cô
-Ăn đi cô nương, mệt với cô quá rồi, ăn đi tí anh dẫn em đi lại chỗ này, vui lắm – anh cười
-Đi đâu – cô
-Đi dạo – anh cười
-Hôm nay làm gì có hứng đi dạo vậy – cô cười
-Thích – anh nhún vai
-Bệnh – cô nói nhỏ, nhưng không ngờ lọt hết vào tai anh
-Cho nói lại đấy – anh
-Hả? đâu có nói gì đâu, hì hì – cô cười hì hì rồi nói nhỏ “ thính như tai dog ý”
-Hử? – anh nhướng mày
-Á không có gì, em nói anh đẹp trai quá thôi – cô vội lấp liếm
-Anh biết anh đẹp đó giờ rồi – anh tự sướng
-Xí, ảo tưởng – cô bĩu môi
-Ăn lẹ đi, hồi cho ở nhà giờ – anh hăm dọa
-Biết rồi, khổ lắm nói mãi – cô nói rồi ăn tiếp
*********************************************************
-Anh và cô nắm tay nhau đi dạo trên con đường nắng vàng, tạo nên một bức tranh thật lung linh và kì ảo, anh và cô nói đủ thứ chuyện, trên trời dưới đất, mặc kệ những ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của mấy người đi đường…
-Em thấy sao – anh hỏi
-Đẹp lắm luôn – cô cười, anh mỉm cười nhẹ
-Ăn kẹo bông gòn không – anh hỏi
-Ăn để em đi mua cho – cô cười hì hì rồi chạy vọt đi, do cô mải chạy qua đó nên không nhìn đường, liền có chiếc xe đang chạy với tốc độ nhanh, không những người đó không giảm mà còn tăng ga hơn nữa, nhằm đâm thẳng vào cô, cô nhìn qua hoảng sợ khi biết chiếc xe gần tới mình, chân cô như chôn tại chỗ, cô nhắm mắt chờ đợi, vì cô biết thoát cũng không được, nhưng không biết từ đâu có người đẩy cô ra và “RẦM”. Hoàn hồn lại, cô mới biết mình bị anh đẩy ra, và anh đã bị tông.
-KHÔNG – cô hét rồi chạy lại phía anh, nơi anh đang nằm dưới một vũng màu đỏ tươi
-Anh tỉnh lại đi, đừng làm em sợ mà – cô ôm anh hét lên
-Gọi cấp cứu đi – cô hét, cô hận những người này biết bao, thấy tai nạn không lo gọi xe cấp cứu, mà cứ lo đứng nhìn, rồi chỉ trỏ,, đúng là xã hội này thật tàn nhẫn và lạnh lùng mà! Họ thật sắc lạnh….
**********************************************************
-Cô ngồi trước phòng cấp cứu, đôi mắt trở nên vô hồn, mama anh bị ngất nên đưa vào viện nằm dưỡng bệnh rồi, baba anh cũng ở lại chăm sóc ama anh, my nắm tay cô an ủi, kiệt dựa lưng vào tường thở dài
-Bác sĩ anh/cậu ấy sao rồi – cô, my và kiệt đồng thanh
-Cô cậu là người nhà của bệnh nhân – bác sĩ
-Vâng – cô
-Trước đây, bệnh nhân từng bị trúng đạn và may mắn sống được, nhưng lại bị mất kí ức về một người phải không – bác sĩ
-Dạ phải – cô
-Lần này bệnh nhân bị tai nạn, may mắn là không ảnh hưởng gì, nhưng….. – bác sĩ ngừng lại
-Nhưng sao ạ – cô
-Nhưng phần kí ức đó có thể cậu ấy sẽ nhớ lại sau khi tỉnh, chỉ có điều nếu cậu ấy cố nhớ sẽ khiến cậu ấy đau đầu dữ dội lắm, có thể đau đến các dây thần kinh căng ra và có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể dẫn đến bị đứt dây thần kinh – bác sĩ ôn tồn nói (t/g: tg bịa ra vụ đứt dây thần kinh á :3 chứ ngoài đời chắc không có vụ này đâu)
-Vậy phải làm sao để anh ấy không nhớ lại – cô lo lắng
-Điều duy nhất, là cái người mà bệnh nhân đã quên đi đó, hãy đi xa, đừng để cậu ấy gặp, như thế không tiếp xúc sẽ khiến cậu ấy không nhớ lại quá khứ, và sẽ an toàn hơn – bác sĩ nói rồi bỏ đi, cô như chết lặng, có nghĩa là cô sẽ rời đi, rời xa anh sao? cô lững thững đi vào phòng bệnh, kéo ghế ngồi xuống..
-Anh à? Em xin lỗi, vì em cả, nếu lúc đó em không chạy đi thì anh không ra nông nỗi này, nếu lúc đó em can đảm chạy nhanh qua lộ thì anh đã không xô em ra và đã không ra nông nỗi này, lỗi là ở em, do em mà ra hết, tại em tất cả là vì em, mọi sự là vì em, em xin lỗi – cô bật khóc
-Anh à? Em làm sao đây, làm sao đủ dũng khí để rời xa anh đây, em thật không làm được, nhưng nếu em không đi anh sẽ nguy hiểm tính mạng, em không thể ích kỉ được, em xin lỗi, em sẽ ở bên cạnh anh những ngày này, đến khi anh tỉnh em sẽ rời đi – cô khóc, my ôm cô an ủi, my cũng thật đau lòng, sao tình cảm của họ trớ trêu đến vậy….
-Anh sao vậy kiệt – my thấy kiệt cứ nắm chặt tay tức giận thì hỏi
-Anh đã điều tra về vụ tai nạn và biết được đó không phải vô tình, mà bị sắp đặt – kiệt tức giận nói
-Gì chứ? Anh bảo sắp đặt sao, có nghĩa là mục tiêu của họ nhắm vào tôi – cô ngạc nhiên
-Đúng vậy – kiệt
-Ai – my căm phẫn
-Bạch Gia Hân – kiệt gằn từng chữ
-Sao? cô ấy lương thiện đến vậy mà – cô ngạc nhiên
-Lương thiện nhưng tình yêu sẽ khiến họ mù quáng – my nói
-Anh định làm gì Hân – cô
-Bắt cô ta trả giá – kiệt
-Không xin anh, đừng bắt hân trả giá, cô ấy là người tốt, rất tốt, chỉ vì tình yêu nên cô ấy mới đánh mất lí trí thôi, tôi tin cô ấy cũng hối hận lắm rồi, nên anh đừng bắt cô ấy trả giá, cứ để mọi chuyện trôi qua đi, cứ xem như đây chỉ là tai nạn – cô nói như cầu xin
-Nhưng…. – kiệt
-Xin anh đấy – cô chắp tay cầu xin
-Được rồi, bỏ qua vậy – kiệt tuy tức giận nhưng thấy cô cầu xin nên thôi, vả lại cô nói đúng, hân chắc chắn rất hối hận bởi vì bản tính cô ấy rất lương thiện, chỉ vì tình yêu nên cô ấy mới mù quáng, thôi thì xem như cho cô ấy cơ hội để sửa chữa vậy…..mọi người đâu hay bên ngoài có người đã nghe hết câu chuyện…..
-“Xin lỗi chị – Phạm Ngọc Trân, em sai rồi, chị tốt thật” – rồi quay lưng bỏ đi, người đó là hân đấy ạ, hân đã rất hối hận vì những việc làm đó, nên mới định đến thăm anh và xin lỗi, không ngờ nghe được câu chuyện này, hân càng cảm kích cô hơn, hân sai rồi và hân quyết định sẽ quay về Hàn……
***********************************************************
-Trân, hân định quay về Hàn – kiệt chạy vào nói với cô
-Gì? Chừng nào đi – cô nói
-15p nữa chuyến bay cất cánh – kiệt
-Tôi phải đến đó – cô
-Tôi đưa cô đi – kiệt
-Ok – cô
*********************************************************
-Cô với kiệt, chạy khắp sân bay để tìm Hân, cuối cùng cũng thấy
-Hân – cô kêu rồi chạy vội lại
-Hả, sao chị lại ở đây – hân ngạc nhiên
-Sao em lại đi – cô thở dốc nói (xưng chị em là do cô 25t rồi, hân chỉ mới 23 tuổi à)
-Em thấy mình thật hổ thẹn, em xin lỗi chị với anh Phong nhiều lắm – hân cúi đầu nói
-Không sao đâu, em đừng tự trách, em đừng đi có được không – cô năn nỉ
-Em… em không có mặt mũi để ở lại – hân khóc
-Ngoan, mọi chuyện qua rồi, cứ xem như chưa từng tồn tại, cứ để thời gian nhấn chìm nó đi – cô cười
-Em cảm ơn chị, chị tốt lắm – hân cười tươi
-Em ở lại nha, chị sẽ xem em như em gái – cô cười
-Vâng ạ, chị gái – hân cười tươi hơn, một nụ cười hạnh phúc, hân thấy mình thật thanh thản…
-Về thôi 2 cô nương, tán gẫu quài – kiệt nãy giờ bị bơ lên tiếng
-À về thôi, em dọn qua nhà anh chị luôn nghe – cô cười
-Vâng – hân mỉm cười, lên xe cùng cô về, khi lên xe, cô quay mặt qua giả vờ như nhìn ra đường nhưng thật ra cô lại nghĩ đến chuyện của anh, cô nở nụ cười chua xót, lúc nãy cố lắm cô mới cừoi tươi được,,nhưng trong nụ cừoi đó vẫn phảng phất một tí đau thương……