Bạn đang đọc Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!: Chương 34: Anh À! Em Cô Đơn Lắm!
-Căn nhà này, lúc trước luôn có tiếng cười, niềm vui và hạnh phúc, luôn có đầy ắp những hình ảnh của anh và cô, thế mà giờ đây chỉ là sự im lặng, nỗi buồn và niềm đau, chỉ còn lại một mình cô cô đơn, cô thực sự chịu không nỗi, cô ước gì có anh bên cạnh, cô nhớ anh! Cô rút con ip6 ra gọi:
-Alo, bác, con nè
-“chuyện gì vậy con – đầu dây bên kia, chính xác là mama anh”
-Con muốn đi ra nước ngoài – cô nói, giọng thoáng buồn
-“Sao con đi vậy”
-Con chịu không nỗi bác à, ngôi nhà này không có anh ấy con thấy rất lạnh lẽo, con chịu không nỗi, hức hức – cô khóc
-“Con đừng khóc nữa, bác hiểu, vậy chừng nào con đi”
-Ngày mai ạ
-“gấp thế con”
-Dạ
-“Ừ tạm biệt con, mai chắc bác không tiễn con được”
-Dạ không sao, bác đừng nói với kiệt hay my biết nha
-“Ừ bác hiểu rồi, con ngủ ngon, mai đi bình an”
-Con cảm ơn, bác ngủ ngon
-“Ừ”
-Cô vứt điện thoại qua bên, cô lại khóc, cô mệt mỏi thu dọn đồ đạc rồi nằm xuống, khó nhọc đi vào giấc ngủ…….
**********************************************************
-Hiện giờ, cô đang ở Anh, một đất nước vô cùng xa lạ, lại chỉ có một mình cô, cô kéo vali đi bắt taxi….Cô bước vào một quán kêu đồ ăn rồi đi về nhà, mama anh đã chuẩn bị nhà cho cô ở……
*********************************************************************************************************************
5 năm sau……
– Ở sân bay Việt đang có một cô gái gương mặt khá đẹp, nhưng lại phảng phất nỗi buồn, đôi mắt u buồn, vô hồn, vâng chính là cô. Cô đã qua Anh nhằm để chạy trốn, nhằm để quên anh, quên đi nỗi đau này, nhưng cô thấy mình thật bất lực, 5 năm rồi, nhưng hình ảnh của anh vẫn còn in sâu trong trái tim cô, nỗi đau đó vẫn khắc sâu trong lòng cô, bây giờ, khi nghĩ về anh, trái tim cô lại nhói, đau lắm! Mặc dù bên Anh có nhiều người theo đuổi cô, nhưng cô không bận tâm, bởi vì trái tim cô chỉ dành cho anh, một mình anh thôi, anh không còn thì trái tim cô cũng đóng chặt lại rồi, lạnh giá! Cô bắt taxi quay về biệt thự nhà anh…..
– Cô đang đứng trước cổng, nhìn ngôi nhà này tim cô thắt lại, cô mở cổng vào, tuy 5 năm nhưng hình như bama anh vẫn cho người đều đặn đến dọn dẹp nhà cửa nên nhà cửa rất sạch sẽ, cô bước đến đâu hình ảnh anh lại hiện lên, rõ nét, như một cuốn phim quay chậm, tim cô lại nhói lên, khiến cô rất khó thở. Điện thoại cô reo lên…
– Alo – cô mệt mỏi
– “Mầy về rồi hả”, vâng chính là my
-Ừ
-“Gặp nhau tí nha”
-Ừ, chỗ cũ
-“OK”
-Cô lên lầu thay đồ ra, cô mặc chiếc váy màu hồng phấn tới đầu gối, rất đơn giản, gương mặt vẫn vậy, luôn có một nỗi buồn hiện hữu, đôi mắt vô hồn, lạnh lùng…
*********************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************************
-Hêy, đây nè – my vẫy tay, cô bước lại ngồi xuống
-Quý khách dùng gì – nv phục vụ
-Cappuccino – cô lạnh lùng nói
-Của quý khách – nv pv, cô gật nhẹ
-Mầy về tới đây hồi nào – my cười
-Mới tới là mầy gọi – cô khuấy ly cappuccino, khói bay nghi ngút, cầm lên uống một ngụm
-Mầy sao rồi – my
-Vẫn vậy – cô nói, giọng buồn hẳn
-Mầy chưa quên được sao – my cũng buồn
-Ừ, chưa – cô
-Rồi giờ mầy tính sao – my
-Không quên được, thì cho dù cố gắng thế nào thì cũng vô ích – cô
-Ừ, mầy xin việc làm hay gì – my lảng sang chuyện khác
-Chắc vậy – cô nhún vai
-Làm ở đâu – my cười
-Công ty Trần Gia – cô cười buồn
-What? Công ty trần gia – my ngạc nhiên
-Ừ – cô
-Sao….sao mầy lại làm ở đó – my lắp bắp
-Thích – cô nhún vai
-Ừ, tùy mầy vậy, tao chỉ sợ mầy làm ở đó lại buồn lại đau lòng thôi – my lo lắng
-Mầy yên tâm, tao không sao đâu – cô cười trấn an my, my gật đầu, rồi cả 2 rơi vào im lặng, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng…….
*********************************************************************************************************************************************************************
– Cô ngồi trên giường, ánh mắt buồn bã nhìn tấm hình để trên đầu giường, cô cười buồn nói: ” Anh! Em sắp đi làm rồi đó, anh biết làm ở đâu không? Công ty Trần Gia đó, phải chi giờ anh vẫn là tổng giám đốc công ty đó nhỉ? Thì tốt biết mấy, lúc đó em sẽ đi làm cùng anh, đi ăn trưa cùng anh, cùng san sẻ công việc với anh. Nhưng có lẽ, những điều đó không bao giờ xảy ra. Anh! em nhớ anh lắm! Em muốn gặp anh. Không có anh, em thấy mình sống cũng chẳng có niềm vui, sống như một cái xác không hồn vậy. Anh à! Em cô đơn lắm!” Cô khóc nấc lên…..