Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!

Chương 32: Không! Đó Không Phải Là Sự Thật


Bạn đang đọc Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!: Chương 32: Không! Đó Không Phải Là Sự Thật

-Hi, chào em – tuấn
-Anh hẹn gặp tôi có chuyện gì – cô lạnh lùng
-Em đừng xa cách thế chứ – tuấn không vui
-Tôi với anh đâu quen biết, mắc gì tôi phải giữ thái độ gần gũi với anh – cô
-Chúng ta đã gặp nhau nhiều lần rồi, thế cũng được xem là quen biết mà – tuấn
-Nếu thời gian quay lại, tôi sẽ không đi con đường đó, thì tôi đã không gặp anh – cô nói
-Em thật tuyệt tình, em ghét anh đến thế à – tuấn cừoi buồn
-Dài dòng, vào vấn đề chính đi – cô dửng dưng
-Anh muốn tụi mình là bạn – tuấn cười
-Là bạn? xin lỗi, tôi không đồng ý – cô nói
-Tại sao – tuấn
-Bởi vì tôi không thích gặp anh, không thích tiếp xúc, cũng chẳng muốn là bạn – cô nhún vai
-Anh thích em – tuấn nói, ánh mắt tha thiết
-Thích tôi? Anh hiểu gì về tôi, mà bảo thích tôi – cô nhếch môi nói
-Hiểu, rất rõ là đằng khác – tuấn
-Nói xem – cô cười lạnh
-Em là con một – tuấn
-Tiếp – cô
-Cha mẹ em ở dưới quê, gia cảnh em nghèo khó – tuấn
-Tiếp nào – cô

-Em đã có mối tình đầu, nhưng người đó đã mất – tuấn cười
-Hừ – cô hừ lạnh
-Và em đang quen với Trần Minh Phong – tuấn
-Anh điều tra tôi sao? – cô tỏ vẻ không vui
-Đúng – tuấn
-Tôi cho anh biết, tôi rất ghét người khác điều tra về mình, càng ghét cay ghét đắng người khác soi mói đời tư của tôi – cô nói, rồi bỏ về, tuấn cười buồn “ nếu anh không có được em, anh ta cũng không có quyền có được em”, rồi rút máy ra gọi:
-“Bắt đầu kế hoạch đi”
**********************************************************
-Cô đang đi về nhà,, thì “ BỤP” cô bị chụp thuốc mê….
-Tỉnh dậy, mình mẩy đau nhức, cô định dụi mắt thì phát hiện tay mình bị trói chặt, chớp mắt vài cái thì cô mới có thể tiếp nhận được ánh sáng, và nhìn rõ nơi mình đang ở, đây có thể nói là một căn phòng, cô đang bị trói chặt ở thanh giường ngủ, thì cánh cửa đột nhiên mở ra:
-Em tỉnh rồi – người bước vào chính xác là tuấn
-Anh bắt tôi – cô
-Anh xin lỗi, bởi vì anh muốn qua hôm nay, em là của anh – tuấn
-Của anh? Anh mơ đi – cô khinh bỉ
-Em im cho anh, em là của anh, mãi mãi – tuấn nham hiểm
-Anh nghĩ sẽ có được tôi sao, không đời nào – cô hét
-Xoẹt – tuấn tức giận xé toẹt chiếc chiếc vào cô đang mặc, hôn điên cuồng lên môi cô, từ từ xuống cổ…..
-Thả tôi ra – cô dãy giụa
-Tuấn vẫn hôn điên cuồng cô, mặc kệ lời nói của cô..
-Anh nghĩ làm vậy sẽ có được tôi sao? Thể xác lẫn trái tim, anh không có được thứ nào cả – cô cười khinh bỉ
-Ý em là gì? – tuấn ngừng lại hỏi
-Ý tôi là thể xác và trái tim của tôi tất cả đã thuộc về Trần Minh Phong rồi – cô nói
-Em…..- tuấn tức giận, vẫn hôn cô, mặc kệ cho cô dãy giụa
-Rầm – cánh cửa bị bật tung ra, anh bước vào thấy cảnh này liền tức giận nắm chặt tay
-Thả cô ấy ra – anh gằn từng chữ
-Haha, mầy đến rồi sao, không tồi – tuấn cười
-Tên khốn – anh đấm vào mặt tuấn một cái, làm tuấn bật ngửa ra sau, nhân cơ hội đó anh mở trói cho cô, kéo cô chạy xuống lầu,, ở đây là căn nhà hoang khá cũ kĩ, thì liền bị bao vây
-Tụi mầy xông vào cho tao – tuấn hét, lập tức 50 người xông vào đánh anh, anh chỉ đi đến mình ên, thêm bảo vệ cô nên sức cũng cạn kiệt, thấy anh như đánh hết nỗi, có một tên liền đánh vào vai anh làm anh đau khụy xuống,, rồi 50 tên đó đánh anh túi bụi, anh như gục ngã…
-Dừng lại cho tôi – cô hét, chạy lại ôm anh
-Mấy người độc ác lắm – cô hét, khóc nức nở
-Đ..ừ…ng…..kh..óc…. – anh cố gắng nói
-Hức hức, xin anh, anh cố lên đi – cô khóc
-Anh…kh…ông…sa..o….em…yê..n…tâm – anh nói, tay anh nắm tay cô……
-Đoàng…. – anh thấy tuấn hướng súng về phía anh, nhưng do cô chắn trước, nếu không cẩn thận sẽ trúng cô nên anh hết sức lực còn lại đẩy cô ra, hưởng trọn phát súng….

-KHÔNG – cô hét
-A..nh…yê…u….e.m – anh nói rồi ngất hẳn đi
-Anh tỉnh lại cho em, hức hức, anh cố lên, anh không được bỏ em – cô ôm anh nói trong đau đớn, quay qua nhìn tuấn bằng ánh mắt căm thù
-Tôi hận anh, cả đời này đừng xuất hiện trước mắt tôi, người như anh không bằng cầm thú, đồ khốn nạn, chết đi – cô giựt súng trong quần anh bắn về phía tuấn, tuấn gục xuống…… tiếng xe cấp cứu cũng tới nơi, đưa anh về bệnh viện
-*Hồi tưởng kí ức*
-“Alo, em hả, đi đâu sao anh liên lạc không được – anh lo lắng, điện cô không được, cô điện lại liền mừng rỡ bắt máy”
-“haha, mầy biết tao là ai không – tuấn”
-“mầy là ai”
-“Người theo đuổi cô ấy đấy, và cô ấy đang trong tay cô, cô ấy sắp là của tao rồi haha”
-“mầy không được làm gì cô ấy”
-“haha, sắp rồi, bye, tao hưởng thụ đây, haha”
-“mầy, alo alo”
-Anh lần theo tín hiệu trong điện thoại cô, nên mới tìm được tới nơi tuấn giữ cô……
-*Kết thúc kí ức*
-Cô đang đứng trước cửa bệnh viện, my và kiệt cũng đến, bama anh sau khi hay tin cũng đặt vé máy bay bay về…..
-Hức hức, tại tao hết, nếu không vì tao anh ấy cũng không lãnh hết phát súng đó, nếu tao là người chịu bị bắn thì tốt biết mấy – cô khóc nức nở
-Mầy đừng tự trách, không ai muốn cả, chắc phong không sao đâu – my cũng rất lo lắng…..
-Hức hức – cô khóc
-Sao rồi, tại sao lại vậy, hả phong có sao không kiệt – bama anh vào thì chạy lại kiệt hỏi tới tấp
-Dạ đang phẫu thuật lấy đạn ra – kiệt lo lắng nói
-Đạn? tại sao nó lại bị trúng đạn? – mama anh nói như sắp ngất, đứng không còn vững, baba anh phải dìu
-Bác, tất cả là tại con, con xin lỗi – cô vừa nói vừa khóc
-Con sao ? – baba anh
-Dạ, nếu không phải vì cứu con, ảnh đã không bị trúng đạn, tất cả là tại con – cô bật khóc, rồi kể lại toàn bộ sự việc cho bama anh nghe, bama anh là người hiểu chuyện nên không có trách hay chửi bới cô

-Con đừng tự trách, lỗi không phải ở con là do tên khốn kia – baba anh
-Đúng rồi đó con, con đừng tự trách, chuyện này con đâu muốn – mama anh nắm tay cô an ủi
-Con xin lỗi – cô cúi mặt
-Con đừng như vậy, tên khốn đó đâu rồi – mama anh
-Con..bắn chết rồi – cô lí nhí nói
-Sao con lại bắn – baba anh
-Tại chính anh ta bắn phong, con không thể tha thứ được, con hận anh ta nên đã bắn chết – cô nói, ánh mắt đầy căm phẫn
-Bác biết, con hận, nhưng bác không muốn tay con dính máu đâu – mama anh
-Dạ con cảm ơn – cô nói
-Ai là người nhà của bệnh nhân – bác sĩ đi ra
-Chúng tôi – đồng thanh
-Bệnh nhân trúng đạn khá sâu, còn 1cm nữa là trúng tim rồi, nên khá nguy hiểm, chúng tôi đã lấy đạn ra nhưng mà……. Tỉ lệ sống thì rất thấp – bác sĩ nhỏ giọng
-Bác sĩ nói gì – cô như không tin vào tai mình
-Đúng vậy, tỉ lệ sống chỉ khoảng 3%, đời sống thực vật khoảng 45% – bác sĩ nói
-Vậy nếu chúng tôi đưa qua nước ngoài – baba anh lo lắng
-Tỉ lệ sống cũng không được tốt lắm, chỉ khoảng 5% thôi – bác sĩ lắc đầu rồi nói tiếp – người nhà hãy chuẩn bị tinh thần, bệnh nhân có thể ra đi bất cứ lúc nào
-Mama anh đã xỉu, baba anh đưa vào cấp cứu rồi, còn cô đứng như chết trân, cô hét lên:
– Không! đó không phải là sự thật
– Cô thực sự không thể nào tin được, cô không tin….. My với kiệt cũng rất đau lòng……


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.