Bạn đang đọc Vịt Nhỏ Xấu Xí, Em Là Của Tôi!: Chương 26: Anh Không Đủ Tư Cách
-Giỏi – ả ta cười nham hiểm – anh vào được rồi
-My hướng đến nơi mà ả ta nhìn, có một người con trai bước vào, my cười khinh bỉ, cứ tưởng ai hóa ra là anh ta – Khải Kiến Minh
-Là anh? – my thờ ơ nói
-Ừ, là anh, em không sao chứ – minh đau lòng khi nhìn my bị ả ta tát ra nông nỗi đó rồi quay qua ả nói bằng giọng tức giân – sao cô đánh my?
-Tôi chưa giết chết cô ta là may rồi – ả ta hất mặt nói
-Cô…. – minh tức giận
-Anh làm gì thì lẹ đi, mệt quá – ả ta nói
-Biết rồi – minh
-Em phải là của tôi – minh nói
-Của anh? Mắc mớ gì tôi phải là của anh – my cười lạnh nói
-Bởi vì, em sắp là của tôi – minh gian trá
-Anh định làm gì tôi? – my hơi sợ
-Rồi em sẽ biết – minh nói rồi bế my vào trong, bên trong có một chiếc giường, my ra sức dãy dụa, my biết anh ta muốn làm gì, nhưng my thấy bất lực bởi vì giờ chẳng thể làm gì, vì sức con gái nên sao chống chọi với sức của 1 người đàn ông khỏe mạnh như vậy, my rơi nước mắt, my ước bây giờ có kiệt bên cạnh, my cần kiệt…
-Anh thả tôi ra – my chán ghét
-Em đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, anh yêu em my à! – minh nói
-Yêu? Anh không có tư cách để nói từ đó, yêu sao, tôi khinh bỉ anh khinh bỉ từ yêu được phun ra từ miệng anh – my lạnh lùng nói
-Anh biết em hận anh vì năm đó anh tệ bạc với em, anh thừa nhận năm đó anh không hề yêu em, anh quen em để trả thù dùm con đàn bà kia, nhưng sau này bị con đàn bà đó phản bội anh mới biết rằng mình yêu em – minh
-Tôi ngu nên năm đó mới yêu anh đến thế, mới bất chấp cả tính mạng để cứu anh, nhưng bây giờ và mãi mãi về sau tôi cũng không bao giờ yêu anh, thậm chí thấy anh tôi còn thấy chán ghét – my lạnh lùng nói
-Em yêu anh? Mãi mãi – minh nói
-Anh mơ đi – my cười lạnh
-Em là của tôi … Xoẹt – chiếc váy được minh xé rách ra, thân thể my lộ ra trước mắt anh ta, anh ta hôn xuống môi my, từ từ xuống cổ, my ra sức dãy dụa, anh ta vẫn điên cuồng hôn…
-Bên ngoài, mọi người bước vào thấy ả ta đang ngồi chễm chệ thì:
-My đâu – kiệt gằn giọng
-Ki..ê…t…kiệt – ả ta run sợ
-My đâu – kiệt quát
-Trong phòng, chắc giờ này đang hưởng thụ với minh – ả ta hất mặt, cười độc ác, kiệt lao vào tát ả ta một bạt tay khiến ả ta té nhào xuống đất
-Sao anh đánh em? Vì con đàn bà đó sao – ả ta tức giận quát lên
-Chát – kiệt tát thêm cái nữa, rồi bỏ vào trong để cứu my, anh cho người bắt ả ta lại
-Rầm…
-Minh đang hôn điên cuồng my, my bật khóc nức nở thì tiếng cửa đổ rầm, kiệt đi vào đập vào măt kiệt là hình ảnh my không mảnh vải, mặt mũi thì tèm lem nước mắt, kiệt tức giận lôi minh ra đấm vào mặt
-Tên khốn này, mầy làm gì vậy hả – kiệt liên tục đấm vào mặt minh
-Hưởng thụ – minh nhếch môi, kiệt lao vào đánh minh sống chết, my tranh thủ mặc đồ vào, ngồi co ro trên giường, anh bước vào liền can kiệt ra, ra lệnh người đem minh ra ngoài, kiệt tiến lại cởi áo khoác đắp y, my bật khóc ôm kiệt:
-Em sợ lắm hức hức kiệt ơi, em sợ – my khóc nức nở, kiệt rất đau lòng ôm chặt my….
-Đừng sợ, có anh ở đây rồi – kiệt nói
-Hức hức – my
-Ra thôi, ở đây có bom đấy – kiệt nói rồi bế my ra ngoài, mọi người cũng nhanh chóng thoát ra, đúng lúc đó bom cũng nổ, căn nhà hoang cháy rụi….
**************************************************************************************************************************************************
-My được tịnh dưỡng 2 ngày thì khỏe hẳn, kiệt muốn giết chết minh nhưng my can, my muốn mình sẽ giết chết anh ta, kiệt đành chìu lòng…
-Sao rồi – kiệt bước vào nơi mà giam giữ minh và tú
-Anh à, em xin lỗi, tha cho em đi, xin anh – ả cẩm tú cầu xin kiệt, tay nắm quần kiệt
-Biến – kiệt lạnh lùng đá vào ả làm ả văng ra
-Em yêu anh mà, tại sao anh lại đối xử với em như vậy, vì con đàn bà đó sao – ả ta tức giận hét
-Chát – kiệt tát vào ả ta rồi nói – tôi cấm cô nói my là con đàn bà
-Em nói đó rồi sao – ả ta hét
-Thì tôi sẽ cho cô không thể nào mở miệng ra nói được – kiệt
-Anh – ả ta sợ xanh mặt
-Người đâu – kiệt nói
-Dạ – 5 người bước vào
-Tặng 5 chú đó – kiệt hất mặt về phía ả ta
-Vâng, cảm ơn ạ – 5 người đó vui mừng
-Xong rồi thì xử lí gọn lẹ – kiệt nói
-Dạ – rồi 5 tên đó lôi ả đi, mặc cho ả cầu xin kiệt cũng không mủi lòng
-Tên khốn – my chửi minh
-My…anh – minh
-Câm mồm cho tôi, đồ khốn nạn, tôi hận anh – my nói
-My à, anh xin lỗi, chỉ vì quá yêu em nên anh đã đánh mất lí trí – minh
-Câm mồm, yêu? Anh không đủ tư cách – my nói rồi cầm súng, nhắm về minh
-Em định giết anh? – minh bất ngờ
-Đúng, anh nhớ tôi đã từng nói như thế nào rồi mà – my
-Em nói gì – minh
-Trong bữa tiệc của anh, tôi nói anh đừng dùng thủ đoạn bỉ ỏi hạ lưu gì để hãm hại kiệt, nếu anh dám làm chính tay tôi Trịnh Bảo My này sẽ giết anh, anh không những làm tổn hại đến kiệt, còn làm trò mất dạy với tôi, thì tôi càng muốn giết chết anh ngay lập tức – my căm thù nói
-Anh xin lỗi – minh
-Nín ngay cho tôi – my nói rồi bắn vào vai trái của minh
-My, anh sai rồi – minh
-Câm – my bắn phát thứ 2 vào vai phải
-Anh xin lỗi, mong em tha thứ cho anh – minh cầu xin
-Tha thứ? Nực cười mà, anh nghĩ anh có đủ tư cách để cầu xin tôi tha thứ cho anh sao, anh là xúc sinh, cầm thú, chết đi cho xong – rồi my bắn vào tim minh, kết thúc cuộc đời của anh ta, anh ta đau đớn gục xuống rồi tắt thở, my buông súng xuống, my sợ hãi ôm chặt kiệt khóc nức nở. Riêng ả tú thì được 5 người đó hạ nhục rồi giết chết…..
***********************************************************************************************************************************************
-Em xin lỗi vì đã làm tổn thương anh, em không đủ tư cách để xin anh tha thứ – my khóc
-Ngốc, anh hiểu chứ, anh hiểu vì em yêu anh, muốn bảo vệ anh nên mới nói ra những lời đó, anh biết em cũng đau lắm – kiệt ôm my vào lòng
-Em yêu anh kiệt à – my cười
-Anh cũng yêu em, đồng ý làm vợ anh nhé – kiệt nói
-Ấy, lợi dụng quá – my trách yêu
-Em đồng ý không thì bảo – kiệt nghiêm mặt
-Không – my
-Vậy thôi, anh đi vậy – kiệt giả vờ quay lưng
-Em giỡn thôi, em đương nhiên đồng ý rồi – my cười, ôm kiệt từ phía sau
-Anh yêu em rất nhiều – kiệt đeo nhẫn ôm my vào lòng, my mỉm cười hạnh phúc, cuối cùng hạnh phúc cũng đến với my rồi…..
Có trải qua những đau thương ta mới biết trân trọng hạnh phúc
Có trải qua những đau khổ ta mới có được tình yêu
Không phải, sinh ra người ta đã được hạnh phúc
Không phải, sinh ra người ta đã tìm được một nửa của mình
Mà cần thời gian, để nhận ra……
Cần thời gian để biết ta yêu người đến nhường nào!