Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Chương 11+12


Bạn đang đọc Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em: Chương 11+12

Chap 11
Cũng đã một tháng, cuộc sống của nó và hắn trôi qua một cách yên bình. Nó đang lau dọn phòng của hắn. Con trai gì đâu mà ưa sạch sẽ thế ko biết. Loay hoay dọn dẹp, nó nhìn thấy trên kệ sách có cuốn “Em ở đâu?” của Marc Levy, ko ngờ con người máu lạnh như hắn ta lại có thể đọc cuốn sách này. Nó hứng phấn mở cuốn sách ra nhưng lại làm rơi tấm hình trong sách. Nó cúi xuống nhặt lên, nhíu mày nhìn tấm hình trên tay. Trong hình là hai đứa bé trạc 4-5 tuổi, đứa bé gái đang ngồi trên một cái xích đu được đẩy bởi đứa bé trai đằng sau rất vui vẻ. Nhưng sao nhìn đứa bé gái này trông rất quen.
_Này, sao cô lại tự tiện xem đồ của người khác thế?-hắn bỗng nhiên xuất hiện, giựt lấy tấm hình trên tay nó, gằn giọng liếc nhìn nó.
_Tôi ko cố ý, tôi…-nó cúi đầu nhận lỗi
_Cô mau cút ra khỏi phòng tôi mau! -hắn giận dữ nói
Nó nhìn mặt hắn đen lại, định nói gì đó nhưng lại thôi, lặng lẽ xoay người mà rời khỏi phòng. Khi cánh cửa đóng lại, trái tim nó như bị bóp nghẹn lại.Tại sao khi hắn mắng nó, nó lại đau đến thế? Nó và hắn đâu có gì đâu, chỉ là quan hệ chủ tớ thôi, ko có gì hết.
Sau khi cãi nhau với nó xong, hắn tức mình bỏ đi. Tối đó nó ngồi đợi hắn về cùng ăn cơm nhưng mãi mà hắn ko về, lo lắng, bất an, nó gọi điện thoại cho hắn thì hắn tắt máy. Đang định ra ngoài tìm hắn thì nó nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, chạy ra thì thấy bộ dạng nửa tỉnh nửa mê của hắn, hix nó lại khổ rồi.
_Sao anh uống nhiều rượu vậy? -nó dìu lấy hắn, quan tâm mà hỏi
_Ko cần cô quan tâm, biến đi! -hắn giật mạnh tay mình ra khỏi nó
Nó bất ngờ bị đẩy ra, ko may cánh tay đụng phải thành bàn bị rách một mảng chảy máu. Tuy vậy nhưng nó vẫn cố chấp mà dịu hắn về tận phòng. Sau khi đặt hắn lên được giường rồi thì nó mới chạy đi lấy viên thuốc giải rượu cho hắn uống nhưng mà cứ đưa vào miệng hắn thì hắn lại nôn ra ngoài. Bí quá, nó đành lấy viên thuốc và một ít nước bỏ vào miệng rồi cúi đầu xuống bón vào miệng hắn. Khi môi nó chạm vào đôi môi lạnh băng của hắn thì cứ như có dòng điện chạy qua, mặt nó đỏ bừng, tim đập thình thịch. Thấy hắn đã ngoan ngoãn uống thuốc, nó khẽ giúp hắn đắp chăn lại rồi quay ra mà dọn dẹp đống thức ăn kia.
Sáng hôm sau thức dậy, hắn thấy đầu mình nặng trịch. Hừ, hắn sẽ giết chết hai thằng bạn thân vì cái tội dám lừa hắn uống tới chừng này. Vò vò cái đầu đi ra phòng bếp thì thấy trên bàn ăn nó đã nấu sẵn thức ăn để đấy. Trên đó còn có tờ giấy note với lời dặn dò của nó :

“Tôi nấu sẵn thức ăn rồi đấy anh nhớ ăn nha! À hôm qua anh uống rượu nên tôi có nấu cho anh một chén canh nóng, anh nhớ hâm lại rồi hãy uống. Hôm nay chắc anh phải nghỉ học ở nhà rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi, có gì chiều về tôi nấu gì ngon cho anh ăn ^^
P/s: về vụ tấm hình hôm qua, tôi xin lỗi, tôi ko cố ý đụng vào đồ của anh đâu.”
Cầm tờ giấy trong tay, hắn khẽ nhếch miệng cười “Vịt con, cô quả thật rất ngây thơ !”. Hôm qua khi mắng nó xong hắn cũng cảm thấy hối hận vì đã ko kiềm chế chính mình. Lặng lẽ cầm đôi đũa trên tay, hắn ngồi ăn hết những món ăn mà nó nấu ở trên bàn.
Còn nó đang ngồi chơi với VyVy ở một góc trong sân trường, khẽ khuých tay Vy hỏi:
_Nè Vy, sao dạo này thấy mày khác vậy?
_Khác gì, chẳng qua tao có chút chuyện ấy mà, chẳng sao đâu mày đừng lo -Vy nói
_Ừ, mà có chuyện gì thì phải nói cho tao nghe đó, biết chưa? -nó căn dặn
_Biết rồi thưa sếp! -Vy đưa tay chào nó theo kiểu quân đội làm nó cười rộ lên
Chap 12
Hôm nay do nhà bị cúp điện nên nó được hắn chở đi ăn. Nó cũng sẽ ko ngu ngốc, dại dột mà đi ăn những món ăn bình dân đâu mà nó kêu hắn chở nó đi ăn tại một nhà hàng sushi cao cấp. Nó rất muốn ăn, mỗi lần xem tivi có giới thiệu đến sushi là mắt nó sáng lên, nhà nó thì ko có điều kiện để đi ăn một nhà hàng cao cấp rồi. Tuy là hắn ta có tỏ ra hơi khó chịu nhưng mà vẫn chở nó đi. Ôi, mắt nó long lanh khi nhìn bàn ăn đầy lấp đồ, toàn là món nó thích ko. Nó gắp ăn đến nỗi miệng nhai nhồm nhoàng rồi mà vẫn cố gắng nhét thêm. Còn hắn thì nhìn nó lúc này thật buồn cười, hắn nói:
_Cô ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm, con gái con đứa gì đâu mà ăn ko có ý tứ thế hả?
Nó liếc xéo hắn một cái, dù sao thì nó cũng đang đi ăn ké, tốt nhất là ko nên gây sự, thế là nó với tay gắp cho hắn một cuộn sushi rồi nói “A” một tiếng. Mặt hắn ngu ra chẳng hiểu gì. Thế là nó kêu hắn mở miệng ra, hắn nghe lời mở miệng, nó nhanh tay đút vào miệng hắn rồi cười ngây ngô ăn tiếp. Hắn bất ngờ với hành độ này của nó, nhịp tim của hắn có lẽ đã lệch đi vài nhịp. Hình như hằng ngày hắn càng điên thì phải.
Nó xoa xoa lấy cái bụng no căng của mình, quay sang cười hiền với hắn:
_Woa, hôm nay tôi ăn no quá trời, cám ơn anh nha!
Lại nữa, hắn lại có cảm giác này nữa. Ôi chắc phải đi khám bác sĩ quá! Lúc này thì bỗng điện thoại hắn reo:
” …
Tay em đâu rồi?
Cho anh xin một chút dư âm niềm vui khi bên em cười.
Và quên đi bao ưu tư trong cuộc sống.

Ngày tháng dài đôi ta vẫn đương đầu.
Đôi mắt mờ cay cay (chờ đợi một điều gì đó từ người yêu thương)
Ánh mắt nhìn nơi ấy (ghì chặt lòng mình vào từng dòng chữ viết)

Dù cho đi hết cuộc đời nhưng anh cũng chẳng hề hối tiếc
Vẫn dõi theo em từng ngày dài
Và vẫn yêu em! “
_Alo! Cô ấy đang ở với tôi, có chuyện gì ko?…được rồi -hắn quay sang đưa máy điện thoại cho nó – Này dì Hoà muốn gặp cô!
Nó nhận lấy điện thoại.
_Dạ, alô dì Hoà ạ, dạ…con biết rồi…thế mẹ con có dặn gì ko ạ?… Dạ, dạ vậy con đi liền! – cúp máy điện thoại, nó quay sang nhờ hắn chở về nhà mẹ nó.
Vừa bước xuống xe, nó đã vội vàng đẩy cửa chạy vào nhà. Đảo mắt một lượt, nhìn thấy thân hình nhỏ nhỏ đáng yêu nó vội chạy đến ôm vào lòng:
_Chị hai đi làm, Bi ở nhà có nhớ chị ko? -nó cưng chiều nói
_Dạ có, Bi rất nhớ chị hai! -Bi nũng nịu dụi vào lòng nó

Hắn nhìn thấy như vậy cũng ko ngờ người dữ dằn như nó mà có thể dịu dàng, ân cần vậy. Hắn nhìn quanh ngôi nhà chợt dừng lại tại một bức ảnh treo trên tường. Trong tấm ảnh là hình một cô gái đang đứng ở một cánh đồng hoa oải hương trên môi nở một nụ cười. Trông cô ấy đẹp tựa như một thiên thần. Nó nhìn theo tầm mắt hắn, mở miệng hỏi:
_Cô ấy đẹp lắm phải ko?
_Ừ, rất đẹp. Cô ấy là ai vậy? -hắn trả lời
_Ừm…chị họ tôi đấy! -nó nói
_Vậy sao? Sao cô lại có một người chị xinh đẹp trong khi mình thì xấu xí như vậy? – hắn châm chọc nói
Khẽ liếc hắn một cái, đồ ngốc, người trong hình là tôi đó! Anh có mắt mà như mù. Nhưng mà lúc nãy ko phải hắn ta khen cô gái trong hình đẹp sao? Cô gái đó chính là mình mà, vậy thì hắn ta khen mình đẹp. Mặt nó có chút ửng hồng.
_Xin lỗi anh nha, tại mẹ tôi bận việc nên tôi phải nghỉ làm, ở nhà chăm sóc Bi nữa -nó nhẹ giọng hướng hắn nói.
_Được rồi, tôi hiểu mà – hắn xoa xoa đầu Bi, gật đầu nói
Nó mỉm cười nhìn hai anh em. Có lẽ đây cũng là cảm giác của sự hạnh phúc đi?
̀


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.