Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em

Chương 35


Bạn đang đọc Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em: Chương 35

Sau chuyến đi ngày hôm đó, mọi người ai nấy đều đi về với nhiều kỉ niệm và những câu hỏi còn chưa tìm được lời giải đáp…
***
Ngày hôm nay là sinh nhật của VyVy, cô chỉ tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ vui vẻ cùng mọi người ăn mừng. Dù là tiểu thư của một tập đoàn lớn nhưng Vy ko bao giờ tỏ ra kiêu căng cả. Cũng như sinh nhật cô vậy. Thay vì phải được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng cùng với những khách mời tên tuổi thì Vy lại ko thích làm như vậy. Khách mời có tên tuổi thì sao? Họ cũng chẳng có thân thiết gì với mình, họ chỉ mang lại những lợi ích cho cha mẹ mình mà thôi. Vy ko muốn như thế, cô chỉ mong trong sinh nhật mình toàn những người bạn thân yêu, thực sự quan tâm đến mình.
_Vy, ba mẹ gọi điện cho em đấy! -Bảo ném điện thoại cho Vy
_Đợi em một tí! – Vy chạy nhanh ra chụp lấy điện thoại – Alo…ừm, con cám ơn ba mẹ!…hai người ở bên đó cũng nhớ giữ gìn sức khoẻ, mau mau về thăm anh hai và con nha!….Byebye ba mẹ -Vy vui vẻ tạm biệt
_Sao rồi? Ba mẹ nói gì? -Bảo nhìn em gái mình hỏi
_Ba và mẹ chúc em sinh nhật vui vẻ, xin lỗi vì sinh nhật đợt này ko về được, chi nhánh công ty bên kia vẫn còn một chút việc, giờ chưa tiện về, bảo em và anh nhớ tự chăm sóc bản thân cẩn thận! -Vy tường thuật lại lời cha mẹ
_Ừm……mà cũng sắp tới giờ rồi, sao mọi người còn chưa đến nhỉ? -Bảo nhìn đồng hồ
_Em nghĩ họ đang trên đường tới thôi! -Vy trả lời
“Reng…reng….” tiếng chuông cửa vang lên.
_Chắc là họ đấy! -Vy chạy nhanh ra mở cửa
_Hế lô, sao giờ mới đến vậy? Làm em chờ mọi người lâu chết được! -Vy càu nhàu
_Sorry, tại Ann chuẩn bị quá lâu làm ọi người phải đợi đấy! -Hoàng đổ lên đầu đứa gây tội
_Tại chị ko thấy bộ đồ chị chuẩn bị sẵn, làm cho chị phải tìm bộ khác cho phù hợp -Ann xấu hổ nói
_Ừm, ko sao, thôi mọi người nhanh vào trong nhà đi! -Vy mời
_Khoan đã, đây là quà sinh nhật anh dành tặng em! -Tú đưa hộp quà của mình đến trước mặt Vy
_Còn quà của tao và anh Hoàng cùng nhau chuẩn bị tặng ày nè! -nó cũng đưa quà mình cho Vy
_Còn của chị nữa! -Ann vui vẻ
_Cám ơn mọi người! -Vy cảm kích
_Mà quà̀ của em chuẩn bị đâu Tùng? -Ann hướng Tùng hỏi
Vy cũng nhìn Tùng, chỉ thấy anh đưa ình một hộp quà nhỏ màu hồng cùng với một câu nói cụt ngủn: “Sinh nhật vui vẻ”
_Ừm…cám ơn anh! – Vy cười nhẹ
_Thôi mọi người nhanh vào trong nhà ăn mừng thôi -Bảo lên tiếng
_Ừm, vào thôi -Tất cả đồng thanh cùng đi vào trong nhà Vy với tâm trạng thoải mái vô cùng.
***
Mọi người ăn mừng sinh nhật Vy rất vui vẻ. Đặc biệt là thức ăn hôm nay còn do chính tay Vy chuẩn bị nữa, rất ngon miệng.
Còn riêng Tùng thì nghĩ, bao lâu rồi mình chưa ăn món ăn cô ấy nấu nhỉ? Có lẽ từ sau cái lần đi chơi với trường về, khoảng cách giữa anh và cô ngày càng cách xa.
Khi mọi người ăn xong thì Bảo cùng mọi người ra phòng khách chơi, còn nó và Vy thì thu dọn sạch sẽ lại mọi thứ. Lúc rửa chén, nó vui vẻ trêu đùa VyVy:
_Nè, mày được ông Tú cưng quá ha! Nhớ lúc trước còn quen ổng tao cũng ko được ổng chiều đến như vậy nữa!
_Ko có đâu, mày đừng có nói bậy -Vy xấu hổ
_Mặt đỏ luôn rồi kìa -nó haha cười
_Tố Nhi!!! -Vy hét tên con bạn
_Uầy, ko đùa nữa….-nó làm mặt xấu
Tiếng cười vang vọng khắp căn bếp làm cho Tú đi ngang qua tò mò tiến vào hỏi:
_Hai người nói chuyện gì mà vui thế?
_Sao anh ko ở phòng khách chơi với mọi người? -Vy ngạc nhiên
_Tại anh nhớ em rồi -Tú nửa đùa nửa thật nói

_Xùy, hai người vừa thôi, còn tôi đứng ở đây này! -nó bĩu môi
_Quên mất em, nói gì mà vui vẻ vậy? -Tú hỏi
_Nói xấu anh! -nó lè lưỡi
_Em muốn chết ko? Dám nói xấu anh với VyVy hả? -Vừa nói Tú vừa nhéo má nó
_Đau!!!!! -Nó mếu máo
_Cho em chừa -Tú hừ lạnh
_Vy à, cậu nhìn đi! -Nó cầu cứu
_Mình….-Vy khó xử
_Vịt, sao em lại cho anh ta nhéo má vậy! -Hoàng bất ngờ xuất hiện
_Em…em….-nó mau tránh ra khỏi Tú
_Cậu ghen sao? -Tú nhìn hắn nụ cười trên miệng càng sâu
_Anh cứ ở đó coi chừng tôi! Vịt, anh khát nước, mau lấy nước cho anh uống đi! -hắn trừng mắt nhìn Tú một cái
_Anh sao ko tự lấy đi chứ…..-tuy nói vậy nhưng nó vẫn lau khô tay mình chạy ra rót cho hắn một ly nước
_Anh sai Nhi làm việc nhiều quá đi! -Vy nói
_Kệ anh ta đi, em ko nên nói nhiều với người đanh ghen, ko em sẽ thiệt thòi đấy! -Tú nhắc nhở
_Anh ko nghe tôi cảnh báo à? -hắn gầm nhẹ
_Em làm xong chưa, chúng ta ra chơi với mọi người đi! -Tú ngó lơ hắn ta
_Ừm cũng xong rồi -Vy trả lời
Tú nhanh dắt tay bạn gái mình đi ra ngoài trả lại ko gian yên tĩnh cho hai người kia. Ko chuồn mau thì hắn ta mà bị chọc tức thật thì chỉ có hại với mình và Vy thôi. Thà để nó ở lại chịu tội một mình còn hơn, coi như hình phạt nó dám nói xấu mình.
Nó lo lắng nhìn cái tảng băng ko thèm nói chuyện gì nãy giờ kia. Thiệt tình, làm gì mà ích kỉ, nhỏ nhen thế ko biết! Nó lùi một bước, giơ tay kéo kéo tay hắn làm nũng:
_Anh…còn giận hả?
_…….-hắn ko trả lời
_Đừng giận nữa mà, em đâu có làm gì đâu, anh Tú với em giống như anh em vậy đó, anh đừng hiểu lầm -nó giải thích
_…….-hắn vẫn ko thèm trả lời
_Nhỏ mọn, nói đi, làm gì thì anh mới tha thứ cho em đây? -nó xụ mặt
_Lại đây -hắn mở miệng nói
_Hử, anh nói gì? -nó nghe ko rõ
_Lại đây -hắn lặp lại
Nó tiến lại hắn, cằn nhằn:
_Anh muốn làm gì? -nó ngước đầu nhìn hắn, mới phát hiện thì ra hắn ta rất cao to – Anh rất cao đấy…..ơ…..
Nó bị đơ rồi. Sao tự nhiên hắn lại cúi đầu ghé sát mặt mình vào mặt nó? Mặt nó lập tức xuất hiện vài vệt hồng xấu hổ. Hắn ta thích thú quan sát từng nét thay đổi trên mặt nó. Cô gái ngốc!
_Anh…anh….tính…..làm….gì? -nó lắp bắp
Ngay cả bộ dạng lắp ba lắp bắp này cũng dễ thương, làm sao mà hắn nỡ giận đây. Nhẹ nhàng hôn phớt qua môi nó một cái rồi thầm thì nói:
_Tha cho em đợt này!
Nó xấu hổ ko thôi. Hắn ta thật sự hôn nó. Tuy chỉ là hôn phớt thôi nhưng cũng là hôn, ko phải sao? Ngượng quá đi!!! Nó trừng mắt nhìn hắn. Chỉ thấy hắn một chút để ý cũng ko có, còn có thể mỉm cười một cái rất tự nhiên nữa. Huhuhu, lúc đó sao nó lại có thể gật đầu chấp nhận cái tên đáng ghét này chứ?
_Bắt quả tang đang làm chuyện xấu nhá! -Ann lén lút mó đầu vào

Nó giật mình quay mặt sang liền thấy Ann đang đứng cạnh bên Bảo cười khúc khích. Cái gì? Có cả anh Bảo luôn, vậy ko phải cũng bị nhìn thấy hết rồi? Nó xấu hổ gào khóc trong lòng. Tất cả đều tại cái tên đáng ghét này gây ra. Bây giờ sao còn mặt mũi gì mà nhìn mọi người cơ chứ! Huhuhu….
_Chị ở đâu chui ra? -Hoàng khó chịu vì có người tự nhiên xông vô phá đám
_Tại thấy hai đứa lâu quá chưa ra nên xuống xem hai đứa có bị gì ko? Ai ngờ lại thấy được một màn nồng thắm vậy…-Ann cố kéo dài giọng
Càng nghe Ann nói, mặt nó càng đỏ hơn, có thể đem ra so sánh cùng với quả cả chua chín.
_Xem lén là ko tốt -hắn nói Ann như dạy bảo một đứa con nít͵ quay sang liếc Bảo một cái nói – Còn mày nữa, ko lôi cổ bả đi còn ở đây cùng đứng chung xem kịch.
_Tại mày làm quá lộ liễu -Bảo đáp lời
Tuy lúc đó nhìn thấy cảnh này nhưng có vẻ trái tim Bảo chỉ lệch đi vài nhịp. Có thể anh đã đúng khi buông tay nó để nó tìm thấy được hạnh phúc.
_Nếu chúng ta thực sự ko ra nhanh thì mọi người sẽ kéo xuống đây hết đấy. Đến lúc đó, chuyện hai đứa chị cũng khó bảo toàn bí mật -Ann khuyên nhủ
Hoàng liếc Ann một cái rồi thô bạo nắm tay nó kéo đi. Gì chứ! Để bọn họ mà biết được thì thể nào Vịt con của hắn cũng sẽ giận hắn cho coi. Ann cũng theo sau hai người đó ra, trên mặt vẫn còn in đậm dấu cười.
***
Trong phòng khách, mọi người đang cùng yên lặng lắnng nghe tiếng đàn piano phát ra từ đôi bàn tay điêu luyện của Tùng. Tiếng đàn vừa dứt cũng là lúc tiếng vỗ tay của mọi người vang lên. Nó cũng phải ca ngợi:
_Tùng anh đánh đàn rất hay, trước giờ toàn tưởng anh chỉ biết anh chơi lêu lổng thôi ko à.
_Cám ơn lời khen ngợi -Tùng thong dong mỉm cười
_Nếu mà em thích mai anh sẽ đánh cho em nghe -hắn ghé sát tai nó thì thầm
_Thật ko? -Nó vui vẻ
_Thật -hắn dịu dàng
_Thôi hai người đừng có sến nữa, tụi tui sắp xem ko nổi nữa rồi -Ann trêu
Nó lại lần nữa xấu hổ, lấy tay khúc vào bụng hắn một cái thật đau. Hắn khẽ nhướng mày khó chịu nhìn nó, còn nó thì ung dung với vẻ mặt “đáng đời anh”.
Lúc này, cái người làm nhân vật chính ngày hôm nay lại tự nhiên biến đâu mất tiêu. Hỏi ra thì mới biết được Vy lên trên phòng thay đồ nhưng mà lâu rồi cũng chưa xuống, ko biết có gì ko nữa. Tú thì mới phải ra ngoài cùng với Bảo đi mua ít đồ. Tùng thay mặt mọi người lên gọi Vy xuống.
Nói thiệt là anh tò mò ko biết căn phòng Vy trông sẽ như thế nào? Ko biết nó có giống với trong tưởng tượng của anh ko nhỉ? Tuy đã chơi thân với Bảo rất lâu rồi, cũng có đến chơi nhà Bảo nhiều lần nhưng ko bao giờ thấy Vy ở nhà. Nên lúc ở bệnh viện biết được Vy là em gái Bảo, Tùng đã thực sự giật mình. Đối với phòng ngủ cũng vậy, phòng của Bảo và Vy cách nhau qua một dãy hành lang, mà anh đến đây cũng chưa bao giờ đi qua hành lang bên phòng Vy nên việc ko phát hiện ra Vy là em gái của Bảo cũng ko có gì lạ.
Lúc anh đi đến trước phòng Vy gõ cửa nhưng lại ko có ai đáp lại nên anh đành phải tự mình mở cửa vào phòng. Tuy là ko được lịch sự cho lắm nhưng mà lỡ Vy có xảy ra chuyện gì thì sao? Khi bước vào căn phòng với sắc màu xanh dịu mát, anh cảm thấy rất thoải mái. Anh ngó xung quanh phòng tìm kiếm Vy nhưng ko thấy ai cả. Cô ấy đi đâu nhỉ?
Anh định rời khỏi phòng đi kiếm cô ở chỗ khác nhưng mà lại lướt nhìn thấy trên bàn có một khung ảnh được lau chùi rất cẩn thận. Phải biết là khung hình ấy đã làm cho anh sửng sốt một hồi. Anh thật cẩn thận xem qua bức hình trong khung ảnh ấy làm cho anh rất hoảng sợ. Trong ảnh là hình một đôi nam nữ vui cười hạnh phúc. Nhìn dưới góc hình còn in rõ ngày tháng năm chụp. Nó được chụp cách đây hơn hai năm về trước. Sẽ chẳng có gì đặc biệt cả nếu như người con trai chụp trong tấm hình ko phải là Tùng. Tại sao lại có anh trong tấm hình này? Còn nữa, tư thế hai người trong ảnh rõ ràng còn rất thân mật. Anh ko nghĩ rằng mình đã từng quen Vy trước đây. Sao có thể có chuyện này được! Đang vắt óc lên suy nghĩ cái vấn đề chết tiệt này thì đằng sau bức tường mở ra. Thì ra bức tường ấy là cánh cửa bí mật. Thật là ko nhận ra.
Vy mới thay bộ đồ khác tính nhanh chóng chạy xuống nhà tiếp đãi mọi người nhưng điều cô ko ngờ là Tùng lại đang đứng ngay trong phòng mình. Đã vậy anh ấy còn đang cầm trên tay mình khung hình chứa ảnh lúc trước hai người chụp chung. Cô sợ hãi vội chạy ra giựt lại khung hình trong tay Tùng. Làm ơn đi, đừng làm cô phải khó xử nữa được ko?
Tùng thấy thái độ vội vàng, hoảng sợ của Vy thì trong lòng càng ko khỏi nghi ngờ. Có phải cô ấy đang che dấu bí mật gì ko? Cực lực đè nén tâm tình ko tốt, anh đặt câu hỏi:
_Em hãy trả lời anh, tấm hình đó là sao?
_Em…..em ko muốn nói -Vy siết chặt tay
_Thật ko muốn nói hay là đang che giấu chuyện gì? -Tùng cười lạnh
_Che giấu chuyện gì chứ! Tại vì……vì….-Vy đắn đo
_Anh muốn biết sự thật -Tùng dồn Vy vào bước đường cùng
_Anh……được thôi, em kể -Vy chống mắt lại nhìn
Dù sao thì cũng ko phải cô làm chuyện gì xấu xa, cô ko sợ uy hiếp của anh ta. Ko phải anh đẩy cô đi sao? Vậy thì cô ko cần nể mặt anh. Tùng đứng thẳng lưng, nghiêm túc nghe Vy nói đầu đuôi mọi chuyện. Đôi mắt Vy đượm buồn, cô cúi đầu nhìn sàn nhà, thở dài kể:
_Ngày này vào khoảng hơn hai năm trước, em đã bị người yêu đá. Bởi vì em chỉ là thế thân trong lòng anh ấy mà thôi. Anh có biết ngày hôm đấy em đã chuẩn bị rất lâu, rất lâu, vì hôm ấy cũng là sinh nhật em. Ngồi đợi anh ấy trong nhà hàng hơn ba tiếng đồng hồ, đáp lại vẫn chỉ là sự cô đơn, lạnh lẽo. Anh ấy đã ko tới. Lúc đó em đã tự an ủi bản thân mình rằng có lẽ anh bận việc gì đó nên ko thể đến được. Đến lúc chuông điện thoại reo lên, em đã rất vui mừng vì màn hình hiển thị tên anh ấy. Nhưng mà anh ấy chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ “chia tay” vì người con gái anh yêu đã quay về. Chuyện đó đã làm rất đau khổ trong một khoảng thời gian.
Tùng sững người, chẳng lẽ chuyện cô ấy kể trong đêm cắm trại đó? Tùng nhớ lúc ấy cô nói ra trên gương mặt rất là thương tâm. Chẳng lẽ là…… Vy nhìn thấy sự nghi hoặc trên mặt Tùng, cô lại tiếp tục kể:
_Cho mãi đến mấy tháng trước gặp lại anh ấy, anh ấy cũng chẳng còn nhớ em là ai. Em biết là mình sẽ chịu tổn thương nếu như lại quay lại với anh ấy nhưng em thật sự ko kiềm lòng nổi, lại một lần nữa mắc vào vòng lẩn quẩn này. Nhưng mà lần này cũng giống như lần trước, em lại bị đá đi ko thương tiếc…..

Nghe xong câu nói này của Vy, tim Tùng như siết chặt lại.
_”Người ấy” của em….chính là anh phải ko? -Tùng nặng nề hỏi
_Phải -Vy gật đầu
_Vậy tại sao lại ko nói cho anh nghe ngay từ đầu? -Tùng khẽ trách
_Nói anh nghe? Vậy anh sẽ yêu em sao? -Vy hỏi
Tùng im lặng ko trả lời. Chính anh trong lòng còn đang rối bời, làm sao có thể biết được câu trả lời. Nhưng mà anh sẽ yêu cô sao? Anh cũng ko biết. Chuyện này xảy ra quá bất ngờ. Anh ko thể nào ngay lập tức chấp nhận nổi một chuyện lớn như thế này.
_Em đã từng xem qua một bộ phim. Nữ nhân vật chính là một cô gái cực kì ngốc nghếch đem lòng đi yêu nam nhân vật chính là một thiên tài. Cô ấy rất kiên trì, theo đuổi nam chính suốt ba năm cấp ba rồi lên đại học. Quả nhiên là trời ko phụ lòng người, cuối cùng nam chính cũng đã đồng ý cô ấy, họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời. Lúc đó em còn thực sự nghĩ rằng mình sẽ giống như cô ấy, sẽ cảm hoá được người con trai ko yêu mình, dù là một năm, hai năm hay là mười năm thì tin chắc là người ấy sẽ cảm động. Nhưng mà em nhận ra sự thật rằng, em ko phải là nữ chính ngốc nghếch, mà anh cũng chẳng phải là nam chính thiên tài, cho nên chúng ta ko thể nào có kết quả. Bởi vì em là một cô gái rất kiêu ngạo, cứng đầu, cũng có lòng tự tôn của riêng mình, cũng biết đau là gì cho nên em sẽ ko lại tiếp tục tự đi giày vò bản thân mình. Có lẽ như vậy mới thực sự tốt cho cả hai -Vy mở miệng nói
_Em….thật nghĩ như vậy sao? -Tùng thấy khó chịu khi nghe Vy nói vậy
_Đúng vậy -Vy trả lời
Hai người ko nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn nhau. Ko khí rơi vào trầm mặc, khó xử.
Tùng ko nghĩ rằng chuyện sẽ phức tạp như vậy. Nếu đây là tất cả sự thật thì ko phải là anh đã làm tổn thương cô quá nhiều sao? Anh….thế nhưng lại quên mất sự tồn tại của cô. Ngày này ba năm trước, anh chính là đang mừng rỡ, hạnh phúc. Hôm đó là ngày Ann bay về thăm mọi người. Anh đã ở bên Ann nguyên ngày hôm đó, ko nghĩ tới cũng đang có một người con gái đang chờ đợi anh ở nhà hàng. Sau đó còn nhẫn tâm nói chia tay với cô ấy. Sau này lúc gặp lại nhau, anh lại một lần nữa đẩy cô ra xa vì bản tính ích kỉ của mình. Anh rốt cuộc là đối với cô như thế nào đây? Là yêu thích hay chỉ là vui đùa thoáng qua? Anh thực sự muốn làm rõ chuyện này. Đang tính hỏi chuyện cô ấy thì ko ngờ cửa phòng lại bất ngờ bị mở ra.
_Vy, em xong chưa? Chúng ta xuống chơi với mọi người đi -Tú xông vô
Khi Tú nhìn kĩ thì trong phòng cũng đang có một người nữa. Sao Tùng lại ở đây?
_Ừm….em xong rồi, chúng ta xuống thôi -Vy hướng Tú chạy đến, kéo anh cùng nhanh xuống dưới bỏ lại Tùng một mình ở lại trên phòng
Cô ấy bỏ anh một mình? Ha, cô ấy thực sự đã bỏ lại anh một mình. Chỉ vì ko muốn gây hiểu lầm cho Tú sao? Thật sự là khó chịu. Nhưng mà ko phải chính tay anh đã đẩy cô ra xa sao?
***
Cuối cùng mọi người chơi rất vui vẻ đến tận lúc buổi tiệc tàn. Người thông minh như Bảo rất nhanh nhận ra sự ko thích hợp của Tùng và Vy. Hình như hai người này lại bắt đầu chiến tranh lạnh sao? Thật là……..
***
“Em, quên anh đi vậy em nhé.
Rồi đứng lên nghoảnh đi bước ra
bỏ em ngồi lặng lẽ.
̃Từ phía sau thấy anh dứt khoát
lắm.
Nhưng sự thật chẳng như vậy.
Vì em hiểu anh bao giờ.
̀Mà em lại nghĩ anh quyết tâm ?
Chia tay em, thật ra .. là anh đã
Đã bao ngày đêm nghĩ cách để em
chấp nhận rời xa.
Còn hơn ngày qua ngày biết em ở
bên cạnh ai chẳng ngại ngần.
Anh đây rất đỗi ân hận…
Chẳng thể có những thứ em cần
Vì chẳng hạnh phúc nên rời xa
Mỗi người một ngã
Phải chăng thói quen luôn cần một
người thứ ba?
Để em hạnh phúc bên người ta
Chẳng sao đâu mà
Tự sâu thấy nhau như người xa lạ
Đôi khi anh cần em ra đi
Bên nhau chi, rồi cũng phải phân

li
Bên nhau chưa lâu cho nên bao u
sầu
Bên nhau chưa lâu cho lại như lúc
đầu
Buông tay xa nhau nhưng lòng vẫn
yêu
Đôi khi chẳng cần phải bên nhau
Xa nhau để rồi lại thương đau
Bên nhau chưa lâu cho nên bao u
sầu
Bên nhau chưa lâu cho lại như lúc
đầu
Buông tay xa nhau mặc cho ai thấu
hiểu
Ta nên thôi nhau từ lâu mới phải
Vì kể ra chúng ta đã từ lâu chẳng
là của nhau
Từ lúc anh biết yêu, biết thương
nhớ
Anh tự nhủ với lòng mình
Là em có yêu không vậy
Mà em đối xử thế này đây ?
Vì chẳng hạnh phúc nên rời xa
Mỗi người một ngã
Phải chăng thói quen luôn cần một
người thứ ba?
Để em hạnh phúc bên người ta
Chẳng sao đâu mà
Tự sâu thấy nhau như người xa lạ.
Đừng yêu một lúc hai người nhé
Nếu anh chọn nhé
Thì anh sẽ khuyên em để người ta
chở che
Đừng dùng hạnh phúc bên người
ta
Ở bên anh mà
Tại sao ánh mắt đượm buồn
Cảm xúc dâng trào.. tay gạt nước
mắt.”
Nên trân trọng những thứ ngay trước mắt đừng để đến lúc bạn đánh mất nó rồi mới cảm thấy hối hận…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.