Bạn đang đọc Vịt Con, Anh Xin Lỗi, Anh Yêu Em: Chương 23 + 24
Sau một lúc lâu ngồi trên xe thì giờ tụi nó cũng đã đến nơi học ngoại khóa đợt này. Đây là một hòn đảo nhỏ, trước mặt là biển xanh bao la. Khẽ ngước mặt nhìn lên trời cao, nó hít sâu một hơi, một hương vị mằn mặn của biển cả luồng sâu vào trong mũi. Nó thích thú kéo Vy chạy dọc bờ biển, hai tụi nó vui đùa ko may sơ ý đúng phải một cô gái. Cô gái ấy rất xinh đẹp. Cô có một làn da trắng, đôi mắt màu xanh và một mái tóc dài bồng bềnh. Trông cô ấy hoàn hảo như một thiên thần vậy.
_Úi, tụi em xin lỗi chị, chị có bị làm sao ko? -hai đứa nó cuống quít
_Hì, ko sao đâu, chị ổn mà -cô gái dịu dàng cười đáp lại
_Phù, thế thì may quá -nó an tâm
_Hai em là học sinh trường WK à? -cô gái chậm rãi nhìn qua đồng phục học sinh trường nó rồi hỏi
_Vâng đúng vậy ạ, có chuyện gì ko chị? -Vy lên tiếng
_Cũng ko có gì quan trọng cả, chỉ là chị đang đứng đợi người bạn cũng học trường WK, hẹn chị ở đây mà nãy giờ ko thấy đâu cả, gọi điện thì cũng ko bắt máy -cô gái vui vẻ trả lời
_Vậy sao? Tụi em cũng đang tính về, hay là chúng em dẫn chị về chỗ nghỉ của tụi em luôn, có gì chị có thể liên lạc với cậu ấy ở đó cũng nên -nó đề nghị
_Vậy thì còn gì bằng, cám ơn hai em – cô gái ấy vui vẻ gật đầu nhận lời
Sau khi quay trở lại resort, bọn nó nói sẽ giúp cô gái đi tìm bạn mình nhưng cô ấy bảo là việc đó cứ để cô ấy làm, có gì sau này gặp lại. Hai tụi nó cũng lưỡng lự nhưng cũng vui vẻ gật đầu chào tạm biệt.
Buổi tối hôm đó, bọn hắn đến rủ tụi nó đi dạo phố biển. Không khí về đêm ở đây rất yên bình và thoải mái. Cả đám kéo nhau vào một khu hội chợ, ở đây rất đông đúc, tấp nập. Bọn hắn phải bám sát lấy tụi nó để ko có đứa nào bị lọt thỏm trong đám đông này.
Nhưng mà người tính ko bằng trời tính, cuối cùng thì nó cũng bị lạc khỏi bọn hắn.Đang lo lắng ngó đông ngó tây tìm kiếm mà vẫn ko tìm thấy ai. Nó rất sợ, rất sợ bị bỏ rơi, mắt nó bắt đầu ươn ướt, nhưng mà sau đó lại nghe thấy tiếng gọi:
_Này Vịt con, cô đang ở đâu vậy? -hắn khi nãy ko nhìn thấy nó đâu cthì hắn lo lắng chạy đi tìm
Nghe được giọng nói quen thuộc, nó vui mừng hét lên: “Tôi ở đây này! ” rồi chạy đến ôm chặt hắn, làm hắn chựng lại vài giây:
_Tôi rất sợ mọi người bỏ tôi đi -nó nghẹn ngào
_Ngốc, ko ai quên đâu mà bỏ -hắn cốc nhẹ đầu nó
_Ui đau, mà mọi người đâu hết rồi? -nó nhìn xem quanh ko thấy mọi người đâu mới hỏi hắn
_À, nãy giờ đi tìm cô mà quên luôn tụi nó rồi, chắc giờ tụi nó đang tìm tụi mình đó! -hắn trả lời
_Vậy thì anh gọi điện nói với họ một tiếng đi – nó nói
_Ừ, nhưng mà ra khỏi đây đã -nói rồi hắn kéo lấy tay nó một mạch rời khỏi hội chợ
Hắn nói chuyện với Tùng, Tùng bảo hắn và nó cứ đi đâu chơi đi rồi hẹn nhau trước cổng resort vì Tùng và mọi người vẫn còn đang kẹt trong hội chợ. Hai người vui vẻ dạo quanh biển thì mắt nó bỗng loé sáng lên, quay qua nhìn hắn hỏi:
_Này, anh có biết đi xe đạp ko?
_Biết, cô hỏi làm chi? -hắn lạnh lùng hỏi
_Thì cái kia kìa, chúng ta chơi đi -nó hướng tay về chỗ cho thuê xe đạp đôi
_Ko thích, cái đó dành cho con nít chơi -hắn thẳng lời nói
_Nhưng mà tôi chỉ thấy xe đạp đôi trên TV thôi, chưa bao giờ được.thử hết, năn nỉ anh đấy -nó nhõng nhẽo
_Kệ cô, tôi ko thích! -hắn lạnh nhạt
_Thì ko chơi nữa -nó phụng phịu
Nó bực mình, vừa đi vừa càu nhàu. “Biết vậy nãy đi theo VyVy luôn rồi, còn có thể cùng nhau đạp xe nữa.” Nó dậm chân rồi liếc hắn một cái.
Bộ dạng tức giận của nó thật đáng yêu. Nhìn nó bây giờ mà lòng hắn cũng nhẹ xuống, vì thế mà hắn đã làm một việc rất điên rồ.
_Thật là bực mình mà!!! Hắn ta thật khó ưa -nó khịt mũi
Nói xong, nó quay lại thì phát hiện là hắn ta đã đi đâu mất rồi. Không phải chứ, hắn ta bỏ lại nó à? Đừng mà, nó biết nó sai rồi, ko nên tỏ ra tức giận như vậy, đừng bỏ nó mà.
_Tên đáng ghét, anh đâu rồi, mau ra đây đi -nó hoảng sợ đi tìm
Cùng lúc đó, ở xa xa truyền đến tiếng còi “bíp bíp”, nó ngẩng mặt lên nhìn. Có phải nó đang nhìn nhầm ko? Hắn ta thế nhưng đang lái chiếc xe đạp đôi thiệt. Hắn thắng xe lại, nhìn gương mặt đang ngây ngô của nó mà hắn buồn cười hỏi:
_Sao vậy Vịt?
_Anh đạp xe thiệt à? -nó ngu ngơ hỏi
_Ừ, chỉ vì cái bộ mặt giận dỗi của ai đấy rất xấu nên tôi mới vậy, mau lên xe đi -hắn ta lè lưỡi nói
Mặt nó đỏ ngây, ngượng ngùng cúi đầu.
_Nè Vịt, có đi ko thì mau lên -hắn thúc giục
_Ờ, ờ có chứ! -nó nhanh chóng leo lên xe nhưng lại nghĩ ra gì đó, khuôn mặt cún con hỏi hắn – Hì, anh cho tôi lái thử được ko?
_Cũng được -hắn đưa xe cho nó
Sau khoảng nửa tiếng, hắn mới biết mình sai lầm cỡ nào khi đưa nó cầm lái. Nó ko những đụng gốc cây, thùng rác, băng ghế đa mà còn suýt đụng trúng người đi đường. Hắn ko thể giao mạng sống của mình cho nó nên đã giành lại làm người cầm lái. Tuy nó cũng buồn một tí nhưng mà mạng sống quan trọng hơn, nó ngoan ngoãn nghe lời.
Vui quá đi, không khí buổi tối thật mát mẻ trong lành. Nó giang hai cánh tay rộng ra đón lấy gió.
_Này cô có đạp xe ko vậy? -hắn có cảm giác là nó chẳng đạp gì hết ấy
_Có, có mà, tôi đang đạp nè -nói vậy thôi chứ nó cũng ko đạp xe mà ngồi hưởng thụ tại hắn bắt nạt nó chi, nó vu vơ hát:
“Tiếng tim đập vội vã
Muôn màu sắc và muôn lời hẹn thề
Làm sao để em có thể mạnh mẽ
Làm sao để em có thể yêu anh nếu
như em sợ rằng
Mình sẽ yêu anh
Nhưng khi nhìn anh đứng đó cô đơn
Tất cả những ngờ vực của em
Bỗng nhiên tan biến hết
Gần thêm một bước nữa thôi!
Em héo úa từng ngày
Chờ đợi anh
Người yêu dấu hỡi, chớ lo lắng
Em đã yêu anh từ một ngàn năm rồi
Và em sẽ yêu anh, thêm một ngàn
năm nữa
Thời gian như ngưng đọng lại
Cô ấy thật xinh đẹp
Em sẽ can đảm
Em sẽ không để bất cứ thứ gì vuột
khỏi bàn tay
Nhất là người đang đứng trước mặt
em đây
Từng hơi thở
Từng chờ đợi đến giây phút này
Gần thêm một bước nữa thôi!”
Hắn nghe nó ngân nga mà miệng khẽ cong lên. Hắn biết là nó ko có đạp xe, thôi thì cho nó ngồi hát đấy, giọng hát nó rất hay và êm tai. Nó nhìn khuôn mặt lấm tấm mồ hôi của hắn mà thấy hạnh phúc. Nhìn kĩ thì hắn cũng rất đẹp trai, tính tình tuy có cộc cằn nhưng lại là một người rất tốt. Nó thật sự trúng tiếng sét ái tình với hắn rồi.
Chap 24 (nói về VyVy và Tùng nhé)
Bên Tùng thì lúc này mới thoát ra được khỏi đám đông. Tùng rủ mọi người đi chơi, dù sao thì giờ vẫn còn sớm. Tùng chở Bảo và Vy đi quanh một vòng hòn đảo, cùng lúc này thì Bảo điện thoại reo lên:
_Alo, ai vậy? Ừm… có chuyện gì ko?…Được rồi…đến liền. -Bảo nói chuyện
_À Tùng, mày chở tao đến phía trước là được rồi, tao phải ra đây một tí – Bảo quay sang nói Tùng
_Anh hai đi đâu vậy? -Vy tò mò
_Ko có gì đâu, em đi chơi với Bảo đi nhá -Bảo trả lời, quay sang Bảo dặn dò – Nè, mày trông con Vy dùm tao nhá, nó mà có chuyện gì là chết với tao!
_Dạ em biết rồi thưa anh – Tùng cười giỡn
_Hai người cứ coi em như là con nít vậy – Vy bĩu môi nói
_Thì em vốn là con nít mà – Tùng trêu
_Xì, ko phải -Vy phản biện
Không khí trên xe vui vẻ hẳn lên nhưng từ khi Bảo xuống xe thì cứ như hoàn toàn khác đi vậy. Tùng dẫn Vy đến một quán bar nổi tiếng gần đó. Thái độ Tùng thay đổi khi bước vào quán bar, anh trở nên lạnh lùng hơn. Vy lẳng lặng đi theo sau, khẽ thở dài.
_Anh Tùng, lâu rồi mới gặp đó nha -một cô gái sexy choàng vai Tùng
_À, lâu rồi mới gặp -Tùng nhìn cô gái trước mặt trả lời
_Anh đi đâu mà giờ mới xuất hiện vậy, người ta nhớ anh chết đi được -cô ta õng ẹo
_Đêm nay đi chơi với anh đi, dù sao thôi cũng đang chán -Tùng ôm eo cô ta nói
_Được thôi -mắt cô ta sáng lên
Tùng nhếch miệng cười khinh miệt. Loại phụ nữ này chỉ lo đến túi tiền của hắn, làm gì cũng làm. Tùng cùng cô ta và Vy bước lên xe.
Trên xe, cô ta cùng Tùng luôn có những cử chỉ hết sức thân mật. Họ cứ như là Vy ko tồn tại trên xe vậy. Chứng kiến một màn nhưng vậy Vy ko khỏi chạnh lòng. Cô gái lẳng lơ khẽ liếc nhìn Vy, chán ghét nói:
_Cô là ai vậy? Hay là bạn gái của anh Tùng?
_Chuyện đó ko liên quan đến cô! -Vy nói
_Có chuyện gì đâu, tôi nhìn cô cũng ko có gì đặc biệt lắm -cô ta mỉa mai nó, quay sang õng ẹo với Tùng – Tùng à, anh khi nào lại thích loại con gái này? Cô ta nhìn chẳng có gì hấp dẫn cả.
Vy nhịn ko nổi con nhỏ õng ẹo này nữa, quay sang dằn mặt cô ta:
_Cô có thể im mồm và biến khỏi đây được ko?
_Hừ, cô là cái thá gì mà đuổi tôi đi chớ, cùng lắm thì anh Tùng chơi chán rồi mà mặt dày vẫn bám theo, cái thứ trơ trẽn! -Cô ta khinh miệt nói
_Cô nói ai trơ trẽn hả? -Vy tức sôi máu, giơ tay định tát cho cô ta một bạt tai thì đã bị Tùng chặn lại
_Cô ko được đụng đến những người con gái bên cạnh tôi -Tùng lạnh lùng nói với Vy
_Tại sao, tại sao chứ? Em làm rất nhiều thứ vì anh mà, em cũng rất yêu anh -Vy chua xót nói
_Nhưng tôi ko yêu cô, cô chẳng qua là em gái của Bảo nên tôi mới có thể để cho cô bên cạnh tôi đến ngày hôm nay -Tùng nói những lời cay độc đâm thẳng vào tim Vy
_Vì em là em gái anh Bảo sao? Vậy trước giờ là em ngộ nhận sao? Là em sai sao? -Vy cười bản thân ngu ngốc khi lại tin vào con người này nữa
_Bây giờ thì cô mau biến khỏi xe của tôi đi, tôi ko muốn nhìn thấy mặt cô chút nào -Tùng vô tình nói
_Anh thật sự từ trước giờ ko thích em sao? Thật sự ko muốn nhìn mặt em sao? Tất cả là giả dối sao? -Vy cố gắng níu kéo một cái gì đó
_Đúng vậy, tất cả là giả dối -Tùng buông lời nói
_Thì ra là thế, em xin lỗi vì đã làm phiền đến anh lâu như vậy. Sau này em sẽ cố gắng ko để anh bắt gặp nữa đâu, cũng sẽ ko làm phiền đến anh nữa, em thật sự xin lỗi.
Vy cố gắng nén đi những giọt nước mắt sắp tràn ra khoé mi. Vy vội mở cửa xe và chạy đi trong đêm tối. Sau khi Vy đi, con nhỏ õng ẹo nhếch miệng đắc thắng, ngồi sát vào Tùng nói:
_Anh đuổi nhỏ đó đi là đúng rồi, thật là người ko biết điều mà.
_Cô cũng xuống xe cho tôi -Tùng gạt tay nhỏ ra khỏi người mình
_Nhưng mà em…-cô ta ấp úng
_Xuống mau! -Tùng giận dữ
Cô ta tính nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy thái độ âm trầm của Tùng làm cô ta sợ hãi, nhanh chóng xuống xe. Trong ko gian xe lúc này, Tùng cảm thấy mình như vừa đánh mất đi một cái gì đó rất quan trọng…
Cùng lúc đó, Vy vừa chạy vừa khóc mà ko để ý đến chiếc xe sắp đụng đến gần mình. Vy nhắm mắt lại, tay buông xuôi, có lẽ ông trời cũng thấy nó phiền đi. Tưởng như sẽ đau đớn lắm, nhưng hình như có người nào đó kéo nó lại.
_Này em bị làm sao vậy? Sao mặt mũi lại tèm nhem thế kia? -Cô gái hỏi
_Chị là ai? -nó nấc nhẹ
_Cô gái hồi sáng trên bãi biển nè, em nhớ ko? -Cô gái dịu dàng trả lời, móc trong túi ra một tờ khăn giấy đưa cho Vy – Em lau khô nước mắt đi.
_Cám ơn chị -Vy nhận lấy tờ khăn giấy
_Cô bé ngốc, sao em lại khóc khó coi như thế này, còn ko cẩn thận nhìn đường nữa chứ?
_Dạ…ko có…chuyện…gì…hết…-nó nghẹn ngào
Cô gái thấy Vy ko muốn nói cũng ko hỏi thêm gì nữa. Vy cũng đã bình tĩnh hơn rồi. Cô gái ấy cũng rất tốt, đã cho Vy nhiều lời khuyên thiết thực. Cuối cùng cô ấy còn bắt cho Vy một chiếc taxi chở Vy về khách sạn nữa.
Về đến khách sạn, Vy mệt mỏi về phòng, nhắn tin cho Nhi bảo mình đi ngủ sớm, ko đợi mọi người trước cửa được.
Sau khi nhận tin nhắn từ Vy thì nó cũng ko nghĩ gì nhiều, quay qua nói với mọi người:
_Vy nó về phòng ngủ trước rồi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi thôi.
Bảo và hắn chia tay nó lên phòng nghỉ. Còn riêng Tùng thì nó quan sát từ lúc về đến giờ có gì đó hơi khác với mọi ngày. Chẳng lẽ Vy và Tùng có chuyện gì sao ta?
Lúc ba tụi hắn đi về đến phía cửa phòng thì giật mình khi thấy sự xuất hiện của một người. “Người ấy” đã trở về rồi sao?
_Đã lâu ko gặp -người ấy nói
Cả ba nhanh chóng mỉm cười với người trước mặt mình…