Đọc truyện [Visual Novel] Tsukihime – Ciel Route – Chương 4: Trở về (2)
Tiết 1 kết thúc, bắt đầu giờ giải lao.
Nhân lúc mọi người đang mải mê tán dóc, tôi lẻn vào lớp.
Vị trí của tôi ở góc cuối lớp, bên cạnh cửa sổ nên tôi có thể lẻn vào lớp mà không thu hút sự chú ý.
Và, khi việc điểm danh ở tiết 2 bắt đầu, mọi người sẽ nói, “Này, Tohno vào lớp từ khi nào thế?”
Nhưng, lần này, kế hoạch của tôi bị đổ bể rồi.
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 14 – “Sunny Place”)
“À há, thằng trốn học đây rồi! Thật không ngờ cũng có ngày mày đi muộn.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“…”
Tôi thở dài.
Dường như, thực tại tàn khốc đã nện cho tôi tỉnh ra sau quãng thời gian mơ màng với Senpai.
“Mày có cần phải làm cái mặt nhăn nhó đó không? Đi học muộn trong khi tao lại đến đúng giờ…mày đổ đốn đến thế cơ à?”
“… Này, nghe đây. Tao không đến trường để tranh luận với mày.”
“Gì chứ!? Nhưng tao đến trường chỉ vì mày thôi! Thằng bạn xấu!”
“…”
Tôi líu lưỡi.
Hết lần này đến lần khác, tôi luôn tự hỏi làm thế quái nào mà tôi quen biết với thằng này.
Hắn nhuộm tóc cam, xỏ khuyên tai.
Cái nhìn của hắn như muốn bộc lộ rằng hắn sẵn sàng gây sự với bất cứ ai, bất cứ lúc nào và áo quần hắn thì luôn luộm thuộm.
Inui Arihiko là thằng đầu gấu duy nhất trong ngôi trường cấp 3 đầy những con mọt chăm chỉ này.
“Chúng ta đã là kì phùng địch thủ từ hồi cấp 2, phải chứ? Nếu mày dám giơ cái bản mặt thờ ơ đó với kẻ địch, mày nên chuẩn bị ăn đòn đi là vừa!”
Lúc nào cũng thế, Arihiko là thằng to mồm.
“Chào buổi sáng! Tohno (1)!”
Trước khi tôi kịp nhận ra, cả lớp đã ngoảnh lại và chào tôi rồi.
“… Im ngay, Arihiko (2). Tao định vào lớp trong im lặng thế mà mày làm hỏng hết rồi!
Mà từ khi nào tao là “kì phùng địch thủ” với mày thế? Có hàng đống thằng đầu gấu ngoài kia, tha cho tao đi.”
… À à, hắn vẫn nợ tôi gần 10,000 yen (3) từ hồi học cấp 2 nên như thế là đủ để hắn làm kẻ thù với tôi rồi.
“Sao mày cau có với tao thế, Tohno? Mày cư xử quá ư lịch sự với người khác. Chẳng công bằng chút nào.”
“Gì cơ, đến bây giờ mày mới ngộ ra điều đó? Cuộc đời này chưacông bằng với bất kỳ ai cả.”
“… Mày quả thật chỉ trưng cái thái độ đó với tao thôi.”
Cũng không phải vì tôi cố tình cư xử tệ với Arihiko. Tình bạn của chúng tôi vốn đã như vậy rồi.
“Mà này, Arihiko, làm thế nào mà một con cú đêm chính hiệu, đến trường chỉ để được điểm danh lại ngồi lù lù ở đây? Hơi hơi…không, phải nói là quá kì lạ.”
“Ahaha….tao cũng nghĩ thế đó. Tao nghĩ tao đi học sớm đơn giản vì tao thức dậy sớm thôi.”
“…. Tao không quan tâm bình thường mày làm trò gì, ý tao là tại sao mày lại dậy sớm hơn bình thường.”
“Tại sao á? Chà chà…Tao đoán là vì tao không dám ra đường vào ban đêm nữa, nên đành đi ngủ sớm thôi. Mày chắc cũng nghe mấy vụ giết người hàng loạt gần đây rồi chứ?”
… Giết người hàng loạt…?
“… Tao biết rồi. Nhớ lại thì, tao nghĩ cũng có nghe chuyện này.”
Tôi thấy hơi bối rối khi phải nhờ tới Arihiko mới nhớ ra nổi chuyện này.
Mấy ngày qua tôi chỉ chăm chú vào việc nên trở về nhà Tohno hay không mà hoàn toàn bỏ qua tin tức thường nhật.
“Mà cụ thể như thế nào? Báo chí dùng mấy cái tên rất kì quái, như là “Tay sát nhân biến thái” hoặc tương tự thế.”
“Còn nhiều hơn thế. Cho đến nay, tất cả nạn nhân đều là phụ nữ trẻ. Nạn nhân thứ 8 chỉ mới bị tấn công cách đây 2 ngày thôi! Và kinh dị nhất, họ đều bị…chờ chút, họ bị cái gì ấy nhỉ?”
Arihiko lắc đầu cố nhớ.
“…”
Đúng là chỉ có đồ ngốc mới đi hỏi chuyện thằng này.
“Đúng, tao nhớ ra rồi! Tất cả các nạn nhân đều có vết rạch hình chữ thập trên cổ!”
“… Không phải đâu, Inui-kun. Tất cả nạn nhân đều chết vì mất máu.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“À phải. Người ta gọi đó là quỷ hút máu thời hiện đại hay đại khái thế.”
“Hừm. Cậu có vẻ rõ chuyện này quá nhỉ, Yumizuka-san.”
“Không phải đâu. Chuyện này đang diễn ra ở thị trấn chúng mình nên nó xuất hiện thường xuyên trên mục tin tức. Cậu không muốn nhớ thì cũng phải nhớ thôi.”
… Tôi rõ rồi.
Tôi cứ đinh ninh chuyện này xảy ra ở thị trấn kế bên… nhưng tôi đoán nó đã lan đến tận đây rồi.
“À, đại khái thì chuyện là vậy đó. Ngay cả tao cũng chẳng muốn lang thang trên phố khi có một thằng sát nhân lởn vởn gần đây. Đó là lí do dạo này tao luôn thức dậy đúng 7 giờ sáng.”
“Gì thế, chỉ vậy thôi à? Cho dù là lí do gì thì cũng không làm câu chuyện của mày hay hơn đâu. Không có nổi chút hài hước nào à?”
Tôi vừa ngồi xuống vừa đáp lời Arihiko.
“Ái chà, mày cau có ghê nhỉ. Hay sáng nay mày lại lăn ra ngất vì bệnh thiếu máu?”
“Tao khỏe, cảm ơn đã hỏi thăm. Nếu tao bị thiếu máu 24/24, tao chắc đã lăn ra chết rồi.”
“Ờ, tao công nhận. Nếu mày nói mày ổn thì tao nghĩ mày ổn thật.”
Chuông báo hiệu vào tiết học trong lúc chúng tôi tán phét.
“Ê, giờ học bắt đầu rồi đó. Biến về chỗ nhanh lên.”
“Ờ ờ. À mà này, hôm nay ăn trưa ở căn-tin thay vì trên sân thượng nhá. Tao đã mời một vị khách danh dự, nên cố mà đến!”
Với nụ cười giảo hoạt trên môi, Arihiko trở về chỗ ngồi.
“Nói chuyện với cậu sau nhé, Tohno-kun.”
“À… phải rồi. Xin lỗi đã làm mất thời gian của cậu, Yumizuka-san.”
…Nhưng mà.
Thật lạ khi cô ấy chen ngang cuộc nói chuyện của bọn tôi. Cô ấy chỉ là bạn cùng lớp thôi mà.
Đã đến giờ nghỉ trưa.
Bây giờ, tôi nên ăn trưa ở đâu đây?
Thôi thì, tôi cứ ra khỏi lớp rồi vừa đi vừa nghĩ.
Vào tầm này, hành lang lại chật kín người.
Những người khác hoặc chạy xuống căn-tin, hoặc đã mang theo đồ ăn rồi tìm chỗ ngồi đẹp.
Vướng víu giữa dòng người, tôi vẫn chưa chọn được là nên xuống căn-tin hay ra quán ăn bên ngoài trường.
“…”
Cuối cùng, máu lười biếng trong tôi đã chiến thắng.
Nếu chẳng có việc gì làm, tốt nhất là ăn trưa cùng với Arihiko.
Tôi đi về hướng căn-tin.
Đang đi, một gương mặt quen biết xuất hiện và chạy về phía tôi.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 03 – “Premonition”)
“Tạ ơn Chúa! Chị đã tìm em suốt đó, Tohno-kun!”
“À…Ciel-senpai. Chào chị.”
Không hiểu sao, tôi thấy hơi ngượng khi nghe thấy lối chào hỏi đặc biệt của chị ấy.
“Phải rồi, xin chào… Ai da, chúng ta mới gặp nhau lúc sáng nay nhỉ, lại chào hỏi tiếp thì không đúng lắm.”
Một nụ cười thoáng hiện trên môi Senpai, cứ như chị ấy nghĩ đến chuyện gì đó hài hước.
“Ơ… à… phải, chị nói mới nhớ, đúng là như vậy thật.”
Tôi tránh ánh nhìn trực tiếp của chị ấy và trả lời ngập ngừng, càng lúc càng thấy bối rối.
Sao lại thế nhỉ.
Lẽ ra tôi phải quen với việc nói chuyện với Senpai rồi mới đúng, nhưng không biết vì sao tôi cứ thấy xấu hổ.
“… Tohno-kun, em có việc gì à? Trông em có vẻ lơ đễnh.”
“A… không, không có việc gì đâu.”
… Tôi hoàn toàn tỉnh táo nhưng chẳng hiểu tại sao từng cử chỉ nơi chị ấy thật xa lạ với tôi. Tôi không bình tĩnh nổi.
“… Chẳng có vấn đề gì đâu. Quan trọng hơn, Senpai, chị nói chị đi tìm em sao ? Chị cần em giúp gì ạ?”
“À, chị muốn cảm ơn em vì sáng nay nên chị đi tìm em thôi mà.”
“Vì sáng nay…À, ý chị là vụ ở sân sau á?”
“Dĩ nhiên rồi. Thứ lỗi cho chị, nhưng em sắp đi ăn trưa phải không?”
Tôi thở dài, “Vâng, ai cũng ăn trưa vào buổi trưa thôi.”
“Tuyệt! Thế thì chúng ta đi cùng nhau đi. Chị sẽ khao em một bữa để cảm ơn. Đi xuống căn-tin nào.”
“Ớ…?”
Senpai mỉm cười, vừa nắm lấy cổ tay tôi vừa rảo bước.
Vốn dĩ chuyện một học sinh lớp 12 xuống hành lang lớp 11 đã đủ lạ mắt rồi nhưng thế này thì lộ liễu quá.
Tất cả học sinh đứng trên hành lang đều liếc nhìn chúng tôi và bắt đầu xì xào.
“Đợi, đợi đã! Em biết rồi, chị không cần phải…!”
Tôi luống cuống gỡ tay ra.
“Sáng nay em chỉ nổi hứng lên mà thôi. Chị không cần phải cảm ơn vậy đâu.”
Tôi quay mặt khỏi Senpai, tôi thừa biết mặt mình đang nóng rực như thế nào.
“Em không cần khách sáo vậy đâu. Có làm thì phải được thưởng chứ. Thôi nào, để chị khao một bữa thôi.”
Senpai lại nắm lấy tay tôi.
“Ý em không phải vụ đó. Ý em là…”
Tôi không dám nói rằng mình quá ngượng vì hai chúng tôi quá nổi bật.
“Nhanh nào, nếu chúng mình không xuống nhanh thì chẳng còn chỗ ngồi nào đâu. Chị sẽ nghe em giải thích sau khi chúng mình yên vị ở căng-tin.”
Senpai lại tiếp bước, kéo cánh tay tôi theo.
“…”
Nói nữa chỉ khiến thiên hạ thêm tò mò.
Tôi không biết Senpai nghĩ gì nhưng tôi vẫn phải ngoan ngoãn đi xuống căn-tin.
Hầu hết, chỗ ngồi trong căn-tin đều đã bị giành trước.
Tôi đã mất 10 phút trong hành lang, đầu tiên là phí phạm thời gian rồi lại nói chuyện với Senpai.
Vì vậy, chỗ trống trong căn-tin giờ chẳng còn cũng là bình thường.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Chị sẽ ra xếp hàng, Tohno-kun tìm chỗ ngồi nhé. Có món gì em không thích không? Nếu có thì nói cho chị biết ngay.”
“À, không, không có đâu ạ. Em cũng không kén chọn lắm.”
“Được rồi. Chị sẽ xong nhanh thôi.”
Senpai xếp hàng.
“…”
Xem ra, tôi phải chấp nhận rằng chị ấy sẽ trả tiền cho bữa trưa của tôi rồi.
“Nhưng làm gì còn chỗ trống nào cơ chứ !”
Tôi liếc quanh căn-tin.
Bình thường 2 chỗ trống đã hiếm rồi, hơn nữa còn phải ở cạnh nhau.
Tôi thở dài.
Phía kia rõ ràng là một bàn ăn với bốn chỗ trống mà chẳng phải chỉ có hai hay ba chỗ trống.
“Ê, Tohno!”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Người đang vẫy tay kịch liệt kia là thằng bạn thân tóc cam của tôi.
“…”
Thằng phá đám này.
Nhưng không còn chỗ nào khác để ngồi rồi, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác, đánh vẫy tay xong ngồi xuống cùng bàn với Arihiko.
“Mày đến muộn quá. Tao đã nói phải đi sớm vì tao đã mời một vị khách đặc biệt mà. Mày đã làm trò gì đó?”
Ngay khi chúng tôi nhìn mặt nhau, Arihiko càu nhau tức khắc.
“Ờ, nhớ lại thì mày có nói như thế. Vậy vị khách mời đâu rồi?”
“À… vụ đó… Chị ấy hứa với tao từ hôm qua rằng hôm nay sẽ tới nhưng sáng nay chị ấy đổi ý. Chị ấy nói rằng chị ấy cần cảm ơn ai đó hoặc đại khái thế, nên chị ấy sẽ không ăn cùng tao.”
Arihiko thở dài rồi khua đũa vào bát mì Udon Chikara (4).
“Chị ấy cần cảm ơn ai đó?”
Những lời đó rung lên trong tai tôi.
“Arihiko… đừng nói với tao chị kia học lớp 12 nhé?”
“Hả?”
Arihiko nhảy dựng lên vì sốc.
“Một cô nàng năng động đeo kính?”
“Oáiiii!?”
Arihiko bắt đầu rùng mình.
… Đám học sinh đang ngồi chung quanh tôi đột nhiên đứng dậy như để chạy trốn.
“… Mày… mày biết Chiết Tâm Trí Thuật à?”
Ngón tay của Arihiko run run chỉ về phía tôi.
“Không, tao có phải pháp sư đâu, chỉ là…”
“Xin lỗi đã bắt em đợi lâu. Thật may là em đã tìm được chỗ ngồi đó, Tohno-kun. Của em nè.”
Senpai mang theo một cái khay đồ ăn, vừa nở nụ cười.
“…”
Arihiko trợn tròn mắt vì ngạc nhiên.
“Ồ? Inui-kun? Đúng là tình cờ đó!”
Senpai kéo ghế ngồi xuống, môi vẫn nở nụ cười.
“À… vâng…”
Arihiko lắp bắp.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Của em đây, Tohno-kun. Xin mời, ăn cho đến khi no căng nhé!”
Cho đến lúc này, Senpai vẫn giữ nguyên nụ cười.
“À… vâng. Vậy thì cảm ơn chị nhé.”
… Mặc xác Arihiko đang chết lặng, tôi ngồi xuống.
Senpai ngồi đối diện tôi trong khi Arihiko ngồi kế bên.
“Itadakimasu” (5)
Chắp hai tay lại với nhau như cầu nguyện, tôi nhìn xuống khay đồ ăn mà Senpai mang về.
Và trên đó là: Cơm cà-ri, cơm cà-ri và mì Udon cà-ri.
“…”
Tôi chẳng hiểu cái quái gì.
“Ơ… Senpai?”
“Ừ? Gì thế, Tohno-kun?”
“Vâng…chỗ này… là thế nào đây ạ?”
“Ý em là sao? Là bữa trưa mà. Chứ nó còn là cái gì được nữa?”
“Cái gì á… chị thấy đó, toàn là cà-ri thôi mà.”
“Đúng rồi, là cà-ri đó.”
Senpai cười vui vẻ.
…Vấn đề là, cái nào cũng là cà-ri hết.
“Có tận 3 đĩa.”
“Tất nhiên. Em là con trai, nên em phải ăn khỏe chứ. Chị chỉ lấy một đĩa thôi, nên cứ chọn phần mà em thích.”
“À…. Vâng. Vậy thì, em sẽ lấy cơm cà-ri và mì cà-ri.”
Ăn độc một món thì chết mất.
“Nhớ ăn hết nhé, Tohno-kun. Chị nhớ em có nói rằng em không kén chọn mà, nhỉ?”
“…”
Nụ cười của Senpai chẳng mang chút ác ý nào, nhưng trông cũng không giống như đang đùa.
Chị ấy thực sự muốn tốt cho tôi.
“… Vâng. Itadakimasu.”
Tôi cúi xuống xúc đĩa cơm cà-ri trong tuyệt vọng.
Và tiếp theo
“Tohno-kun!” (6)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Sau lưng tôi vang lên tiếng gọi của một cái xác chết vừa được hồi sinh.
“Mày định lờ đi thằng bạn chí cốt của mình đến khi nào hả?”
Khuỷu tay của Arihiko thúc vào bụng của tôi kèm tiếng bụp.
“Ơ…? Inui-kun, em biết Tohno-kun?”
“Em biết thằng này hay không á? Bọn em đã thân nhau từ hồi cấp 2 cơ!”
Thằng bạn thân của tôi đập cái rầm lên bàn để minh chứng.
“Thật sao? Người đã giúp chị lúc sáng nay chính là Tohno-kun đó.”
“Thế ạ? Chị mà nói tên nó từ đầu, em đã lôi cổ nó đến cho chị rồi… Vậy thì, nó giúp chị làm việc gì thế?”
“À, cậu ấy giúp chị sửa hàng rào.”
“Hả? Nó giúp chị sửa màng não?”
Arihiko trợn mắt lên nghi ngờ.
… Tất nhiên rồi, không ai lại nói rằng họ đi sửa màng não cả.
“Không, là sửa hàng rào. Đừng làm chị bực mình trong bữa cơm.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Ciel-senpai giận rồi.
Tôi nhìn không chán các cách biểu cảm của chị ấy.
“Sửa hàng rào? À à, hàng rào ở sân sau! Chị lại đi sửa à? Chị chắc chắn là thích công việc đó, Senpai, nhưng tốt hơn là chị nên bỏ cuộc đi. Nếu chị cứ tiếp tục, các giáo viên sẽ coi đó là bổn phận của chị đấy.”
“Không thành vấn đề, chị làm vậy vì chị thích thôi mà. Mà em đừng nói như thế về các thầy cô nhé, họ thực sự quan tâm đến ngôi trường này đó.”
Tôi thấy khó mà bắt kịp chủ đề nói chuyện của họ.
“Senpai, đừng bảo với em rằng chị thường xuyên làm mấy việc đó nhé?”
“Eo ôi. Mày không biết hả, Tohno? Ciel-senpai tháo vát đến mức người ta gọi cô ấy là ‘Chủ tịch ngầm’ của hội học sinh đó (7).”
“Này, tao hỏi Senpai cơ mà. Mà, từ từ đã… chức ‘chủ tịch ngầm’ là thế quái nào?”
“Chị ấy ghê gớm lắm à?” Tôi dùng mắt để hỏi Arihiko.
“Chuẩn rồi”, Arihiko trả lời bằng cách gật đầu lia lịa.
“Chị ấy ngầu lắm, hoàn toàn không giống hội học sinh đâu, đám đó chỉ được cái danh hão thôi.
Chị ấy là học sinh lớp 12 sẵn lòng giúp đỡ bất cứ ai đến nhờ vả. Bọn học lớp 10 còn lập cả một câu lạc bộ hâm mộ chị ấy đó! Và nếu có vấn đề gì, các thầy cô cũng xin ý kiến chị ấy. Chưa một giáo viên nào phải phàn nàn về Senpai cả.”
Arihiko phổng mũi nói cứ như đang tự khoe về thành tích bản thân.
“Chà chà…Ciel-senpai thật giỏi. Ngay cả các thầy cô cũng nhờ đến chị.”
Tôi thán phục nhìn Senpai.
“À, phải. Ừ… cảm ơn em.”
Tai Senpai đỏ ửng vì xấu hổ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Senpai cúi đầu xuống, xúc thìa cơm cà-ri.
Tôi nghĩ chị ấy muốn che lấp khoảnh khắc ngượng ngùng này nhưng nó làm tôi nhớ đến đối thủ của tôi.
Cơm cà-ri cũng được thôi nhưng tiếp đó sẽ là mì cà-ri.
Bác sĩ riêng của tôi đã nhắc tôi không được ăn nhiều nhưng tôi không nghĩ mình có thể đùn đẩy được cho ai. Tôi bắt đầu xúc cơm.
*Nhồm* *nhoàm*
Quyết tâm xử lý đĩa thứ nhấtthật nhanh, tôi dồn hết sự tập trung vào món cơm.
Vào lúc đó, không biết từ khi nào chủ đề nói chuyện giữa Senpai và Arihiko đã lan sang chuyện gia đình.
Tôi biết quá rõ rằng Arihiko không còn bố mẹ nhưng xem ra Senpai cũng ở riêng.
Có vẻ, căn hộ của Senpai ở rất gần trường. Nó ở giữa phố chính và công viên.
“Hừm…Thế, Tohno-kun, nhà của em ở đâu vậy?”
“Gì cơ ạ?”
Tôi còn đang mải ăn trong lúc Senpai đột ngột hỏi tôi.
“Tại sao… chị lại hỏi em câu đó, Senpai?”
“Em vừa biết nhà chị ở đâu rồi mà, Tohno-kun. Chị thấy không công bằng khi không biết nhà em.”
“Không công bằng? Chị thật lạ lùng đó Senpai.”
“Có gì lạ nhỉ. Nếu chị không biết em ở đâu, làm sao chị đến thăm em khi có việc cần cơ chứ?”
Tôi ngừng xúc cơm lập tức.
Tôi cảm giác hình như mình vừa giành được thắng lợi nào đó.
“Ồ… đến thăm? Ý chị là chị sẽ đến thăm em nếu em bị ốm ấy ạ?”
“Không đâu. Chị chưa có ý định đó vào lúc này.”
Mỉm cười, Senpai đáp lại ngay lập tức, giống như nói ra sự thật hiển nhiên.
“…”
Xem ra, tôi hơi tưởng bở. Senpai chẳng có ý đồ nào cả.
Tôi hiểu rồi… tính cách chị ấy là như thế.
“… Xem ra em phải khai hết thôi.
Vâng, nhà em cũng không xa lắm, chỉ mất 40 phút đi bộ thôi. Ở trên đỉnh đồi có một dãy nhà, đúng chứ? Đi xa thêm một chút nữa là tới nhà em thôi.”
“Ờ nhỉ. Hôm nay mày chuyển nhà đúng không?”
Arihiko đập tay lên bàn.
Senpai nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
“Chuyển nhà? Tohno-kun, em từ tỉnh khác đến à?”
“Hả?”
Senpai lại đặt một câu hỏi kỳ lạ.
Ánh mắt tôi và Arihiko giao nhau.
“À… chị thử nghĩ xem. Em học ở trường này kể từ lớp 10. Chúng ta đã quen nhau từ lúc đó mà nhỉ? Tại sao bây giờ chị lại hỏi em có phải chuyển từ nơi khác đến hay không?”
“Nhưng Tohno-kun, em vừa mới chuyển nhà, nên…”
“Chuyển nhà đâu đồng nghĩa với việc em là học sinh chuyển trường. Em chỉ thay đổi địa chỉ thôi, trường học vẫn giữ nguyên. Từ trước đến nay, em đã sống với nhà bà con ở thị trấn kế bên. Giờ em quay về ngôi nhà cũ của mình, vậy thôi.”
Senpai vẫn giữ ánh mắt ngạc nhiên nhưng sắc mặt lại tỏ vẻ đã hiểu.
“Chị hiểu rồi, em chỉ thay đổi nơi ở. Vậy thì từ giờ em sẽ sống ở ngoại ô.”
“Vâng. Khu nhà giàu ở trên đồi ấy ạ… Em sẽ chuyển về vào chiều nay.”
“Hừm… có phải em muốn nói đến biệt thự của gia đình Tohno không?”
Tòa nhà mang kiến trúc phương Tây trên đỉnh đồi thường được coi là biệt lập so với những phần còn lại của thị trấn.
Tôi đã xa nơi đó tám năm nhưng trong kí ức tôi, tòa biệt thự vẫn rộng lớn đến khổng lồ.
” Đúng thế ạ. Em không nghĩ em hợp với nơi đó, nhưng đằng nào thì cũng sắp chuyển đến rồi.”
“Hừm….Em có vẻ chẳng vui vẻ gì nhỉ.”
“Không phải là vui hay buồn. Em cũng không rõ nữa.”
“Chậc chậc, cho dù có là nhà cũ của mày đi nữa thì cũng tám năm trôi qua rồi cơ mà? Nếu là tao thì cũng thấy lạ lẫm thôi. Thời gian đầu chắc sẽ như đang ở trong nhà của người khác.”
“Tao cũng không chắc nữa… Tao đã quay về lần nào đâu. Chà, ít ra thì tao còn thoải mái một chút vì tao có thể sang nhà mày tị nạn.”
“Ờ, hơn thế ấy chứ. Nhà tao đâu phải trại tị nạn. Mỗi lần mày về nhà tao vào kì nghỉ, chị tao còn tiếp đãi mày tốt hơn với tao!”
“…”
Có lẽ, Arihiko là thằng tồi tệ, nhưng tôi lại chẳng muốn cuộc đối thoại này chuyển hướng.
Thực ra cũng không thoải mái lắm khi gia đình tôi trở thành tâm điểm của câu chuyện.
“Ái chà…Hai đứa bọn em hợp nhau quá nhỉ.”Senpai nhìn hai đứa tôi.
“Không đâu! Em và Tohno chẳng bao giờ giúp nhau, bất kể tình thế ngặt nghèo thế nào. Nói ngắn gọn, bọn em là kẻ địch đó, mademoiselle (8).”
Arihiko nói một cách cường điệu.
Tôi thì phát ngán cái cách thằng này nói tiếng Tây bồi.
“Nhưng tình bạn của bọn em tốt đến mức Tohno-kun có thể ở lại nhà em đó chứ? Điều đó thể hiện hai bọn em rất thân thiết, đúng chứ?”
“Chị nhầm rồi, Senpai. Thằng Tohno này quá khách sáo với bố mẹ nó và nó chạy sang nhà em vào mọi kì nghỉ. Nó giữ lễ với họ chỉ vì họ nhận nuôi nó.
Đó là lí do vì sao nó đến nhà em, may cho nó khi nhà em lại có phòng trống. Chỉ vì nó có bản mặt đẹp trai, chị gái em đâm ra dễ dãi với nó và nó cứ thế ăn chực mà không biết xấu hổ!”
Arihiko nện nắm đấm xuống bàn như muốn nói “không thể chấp nhận được!”
“… Này Tohno-kun, nhận nuôi?”
“Ây cha…”
Arihiko lấy tay bịt miệng lại.
“…Xin lỗi, tao nên cân nhắc trước khi nói.”
“Không sao cả. Mày đâu nói sai cái gì.”
Tôi tiếp tục ăn mà không hề nhìn Arihiko.
“Thế hả? Ờ, khôn đấy. Nếu mày dám than phiền thì chuẩn bị ăn đòn nhé.”
Arihiko tự gật đầu.
Tôi phát ghen với sự tự tin đến thừa thãi của thằng này.
“Chị xin lỗi, Tohno-kun. Ừm…có phải em không hòa hợp được với gia đình trước đây?”
“Không phải, không xảy ra bất cứ vấn đề gì giữa nó với nhà Arima. À, ý em là nhà Arima nhận nuôi nó ấy mà. Họ rất tốt bụng và theo em thấy, gia đình họ rất thuận hòa.
Vậy mà, nó vẫn không chịu làm con nuôi của họ, nó trốn sang nhà em vào mỗi kì nghỉ. Hừ….khó làm mày thỏa mãn quá nhỉ?”
”Ở đó không có gì khiến tao bất mãn cả. Chỉ là tao đã nợ họ quá nhiều rồi. Tao không muốn trở thành gánh nặng nữa.”
Tôi đã ăn xong đĩa cơm cà-ri.
Giờ, chỉ còn lại đĩa mì cà-ri.
“Không sao đâu, Senpai. Xin lỗi vì đã bắt chị nghe một câu chuyện vô vị thế này.”
“À, không sao đâu mà. Chị xin lỗi đã hỏi em nhiều như thế.”
Senpai tự ép mình tươi cười.
Chủ đề này không gây ra bất cứ trở ngại nào với bạn nối khố như Arihiko nhưng sự phức tạp của nó chắc chắn không làm Senpai thấy thoải mái.
Senpai ngồi đó với vẻ bối rối như chứng minh rằng dự đoán của tôi đã chính xác.
“À, Senpai… thứ lỗi cho em, nhưng em có chuyện riêng cần nói với Tohno. Chị tránh mặt một lúc được không ạ?”
Arihiko chưa từng biết ngại ngùng khi đưa ra những yêu cầu khó chịu như thế.
Câu đó chẳng khác nào một cách gián tiếp… không, trực tiếp biểu đạt rằng “Bọn em không cần chị đâu Senpai à nên chị tránh ra nhé…”
“Thằng đần này… mày nói cái gì đấy? Chuyện này nói ở đâu chẳng được! Chưa kể, Senpai còn chưa ăn xong…”
… Cơm trưa.
Bất chấp việc nói chuyện với Arihiko từ ban nãy, Senpai giải quyết xong đĩa cơm cà-ri rồi.
“Không sao, chị hiểu mà. Thôi, chị đi đây.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Senpai cúi chào nhanh gọn xong rời đi.
Chỉ còn mình tôi và Arihiko ngồi lại.
(Nhạc nền: Kagetsu Tohya – Track 04 – “Rest”)
Tôi thở dài.
“Ờ thì, Senpai cũng bối rối nên làm vậy chẳng sai mấy, nhưng thái độ của mày bất lịch sự quá đấy Arihiko.”
“Hừm… Đằng nào tao cũng bí cách rồi. Xem ra, tao sẽ đóng vai người bị chị ấy ghét rồi.”
“Xụp* *xụp* *xụp*
Arihiko húp nước mì.
Dường như sau cuộc nói chuyện, món mì đã nguội mất.
“… Xin lỗi. Tao đoán chị ấy là mục tiêu cưa cẩm của mày, đúng chứ?”
“Rõ như ban ngày rồi còn gì. Chị ấy là hoa khôi trường này cũng nên.
Nhưng, nếu chị ấy để bụng chuyện cỏn con như vậy thì cũng chẳng đáng cho tao bận tâm. Và, ờ, tao thực sự có chuyện cần bàn riêng với mày đấy.”
“…?”
Arihiko bất ngờ nghiêm túc hẳn lên.
Tôi tách đũa ra và bắt đầu gắp mì.
“Gì nữa? Sao tự dưng nghiêm trọng thế? Tao xin thông báo trước là tao không có tiền đâu. Kể từ ngày hôm nay, tao chẳng còn một xu dính túi rồi.”
“Không phải thế, thằng khỉ này. Cái tao muốn biết là hiện giờ tình hình của mày như thế nào rồi, Tohno?”
“Ý mày là sao?”
“Mày vẫn sống ở nhà Arima từ lúc cấp 1 đến giờ, đúng chứ? Tao không biết lý do nhưng cũng đã tám năm rồi. Bố ruột mày coi như đã tước quyền thừa kế của mày. Vậy thì ông ta gọi mày về vào thời điểm này để làm gì?”
… Tôi hiểu rồi.
Theo cách riêng của nó, Arihiko đang lo cho tôi.
“Ông già không ‘tước quyền thừa kế’ của tao. Chỉ là tự dưng đuổi tao đi khỏi nhà thôi.”
“Tohno-kun, nếu một gia đình tự dưng đuổi đứa con trai ra khỏi nhà thì đấy chẳng phải bi kịch gì mà thành hài kịch luôn. Ồ, nghe như tiểu phẩm vui ấy nhỉ! Nhưng nó vô vị lắm, chẳng hài hước chút nào.”
Arihiko dang tay ra và rụt cổ lại.
“… Ờ, tao công nhận mày nói đúng. Nếu mày bị đuổi ra khỏi nhà, chắc mày chỉ còn cách cười thôi.”
“Và rồi ông ta sẽ nói những câu nhàm chán kiểu như ‘đừng bao giờ vác mặt mày về cái nhà này nữa!’ hay tương tự thế chứ gì? Đó là cái kiểu mà người ta gọi là ‘tước thừa kế’ đó.
Mà giờ mới nhớ, tao chưa bao giờ nghe mày giải thích vụ này.”
“…”
… Ai mà biết?
Đến tôi cũng còn muốn biết nữa là.
“Thôi vậy, nếu mày đã không muốn giải thích thì chẳng sao cả.”
Vớ lấy bát mì bằng cả hai tay, Arihiko húp nốt những gì còn sót lại trong bát.
Giờ nghỉ trưa thật quá ngắn.
Bắt chước Arihiko, tôi cũng lùa vội bát mì cà-ri.
Chú thích:
(1) Nam sinh học cùng lớp xưng hô với nhau thì không dùng kính ngữ. Nam với nữ thì có.
(2) Học sinh nam không bao giờ gọi nhau bằng tên như cách Shiki làm.
(3) 10,000 yen trị giá khoảng 2 triệu VND.
(4) Udon là một loại mì sợi to, tròn, mềm. Chikara là bánh dày được nướng lên.
(5) Itadakimasu là câu mở đầu bữa ăn giống như cách người Việt Nam mời nhau. Nghĩa đen của nó là để tạ ơn những sinh linh, gồm cả động vật và thực vật, đã hy sinh để con người có bữa cơm này.
(6) Arihiko dùng kính ngữ để tỏ ra xa lạ với Shiki.
(7) Hội học sinh ở Nhật tương đương Đoàn thanh niên cấp trường ở Việt Nam. Quyền hạn của chủ tịch hội học sinh y như của bí thư đoàn trường, mặc dù trong nhiều anime thì được phóng đại lên khá ghê gớm.
(8) Mademoiselle trong tiếng Pháp là “quý cô”.