Đọc truyện [Visual Novel] Tsukihime – Ciel Route – Chương 27: Cầu vồng (1)
…., ……., ………
“—-Trời—-sáng rồi?”
Tôi mơ màng mở mắt ra.
Nắng rọi qua cửa sổ, mang hơi ấm dịu dàng khắp căn phòng.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“….”
Tôi nhìn xuống hai bàn tay.
Có chút mồ hôi. Cả người tôi cũng ướt đẫm, giống như đêm qua rất nóng vậy.
Chưa hết, hơi thở của tôi còn rất nặng nề.
“….E hèm.”
…Được rồi, bình tĩnh lại đã.
Đầu tiên, phải hít thở sâu, rồi nhắm mắt lại.
Đây vẫn là phòng của mình.
Gần 7 giờ sáng.
Chỉ có mình tôi ở đây, và dĩ nhiên chẳng hề có bóng dáng Senpai.
Đúng như chị ấy nói,
chỉ là một giấc mơ mà thôi.
“…”
Phải, tôi biết.
Tôi biết rằng đó là mơ. Giờ nghĩ lại, chẳng có lí do gì khiến chị ấy làm như thế.
Vậy tức là… những gì xảy ra đêm qua không hề có thực.
“Haa—aaa.”
Tôi thở dài.
….Cho đến giờ, tôi vẫn còn nhớ được hơi ấm khi chị ấy ôm tôi từ phía sau…
Dù cho biết đó chỉ là mơ—nhưng cảm giác quá chân thực; nó khiến tôi tin rằng đó là sự thật.
Rốt cuộc, vẫn không thể phủ nhận rằng đó chỉ là trong mơ thôi.
Tôi chẳng biết mình nên vui hay buồn vì điều đó nữa, dù sao thì tất cả chỉ là sự tưởng tượng trong đầu tôi.
Nhưng,
“–Tại sao—-“
Tại sao tôi lại thấy một giấc mơ như thế?
Tôi biết rằng Senpai là một người bạn thân thiết của mình; nhưng phải chăng giấc mơ này nhắc tôi rằng tôi còn đòi hỏi nhiều hơn nữa?
“…Và chị ấy cũng thật bạo dạn nữa.”
—Chỉ nghĩ đến đây thôi đã khiến hơi thở dồn dập trở lại.
…Chà, đúng là rất thỏa mãn.
Lẽ ra tôi phải thấy có chút tội lỗi khi mơ đến chuyện ấy với Senpai, nhưng tôi chỉ ngồi thừ ra và nhớ lại giấc mơ đó.
Nhưng rồi,
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Shiki-sama.”
“Óaaaaaaa!”
Tôi nhảy dựng khỏi giường.
Không—thực ra là tôi cố nhảy ra khỏi giường, nhưng bị vướng vào chăn và ngã cuộn tròn lại trên sàn.
“Hi, Hihi, Hisui…… !? C, cô đã ở đây từ bao giờ thế!?”
“Từ trước khi cậu thức giấc, thưa Shiki-sama.”
Cô ta vẫn trả lời bằng cái giọng vô hồn hàng ngày.
Vẫn còn nằm lăn ra đất, cuộn tròn trong chăn, tôi ngước lên nhìn Hisui.
“….Trước khi tôi….thức….”
—Tức, tức là….
Hisui đã nhìn thấy gương mặt tôi khi tôi đang mơ?
Mặt tôi đỏ như ráng chiều.
Hisui chỉ đứng đó, vô cảm như mọi ngày, và cũng chẳng thèm mở lời gì hết.
“Ờ thế…tôi có…cư xử kì quặc lắm không?”
“Tôi không muốn mình phải mô tả lại đâu ạ.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Á—.”
….Biết ngay mà. Chắc chắn là trông rất lố bịch
“Nhưng, nếu cậu yêu cầu, thì thưa Shiki-sama, tôi sẽ mô tả chi tiết đến hết khả năng.”
“…Không, cô không cần làm vậy đâu…”
Vẫn còn nóng cháy mặt, tôi ấp úng.
“Này, Hisui-san?”
Tôi đằng hắng để phá vỡ sự im lặng.
….Thêm ‘san’ vào tên cô ta là dấu hiệu rõ ràng rằng tôi đang phất cờ trắng.
“Chuyện gì thế ạ, Shiki-sama?”
“À thì… tôi sắp thay quần áo, nên cô có thể ra ngoài được không?”
—-Thực ra là, tôi xấu hổ quá đến mức chỉ muốn đuổi cô ta đi.
Nhưng hóa ra không phải lúc nào Hisui cũng tuân lệnh tôi.
“Chỉ khi nào tôi chắc chắn rằng cậu chủ đã thức dậy, tôi mới được phép rời khỏi đây, thưa Shiki-sama.”
“….!”
Oái? Cô, cô cô ta đùa hay sao!?
Cô ta không biết tại sao tôi vẫn còn chui trong chăn hay sao?
Là để che đi một túp lều đang dựng đó!
“Tôi, tôi khỏe mà, nên cô cứ tùy tiện nhé. Tôi tỉnh hẳn rồi, và tôi sẽ không ngủ tiếp đâu. Tôi sẽ thay đồ và xuống phòng khách ngay sau khi cô rời đi.”
“Shiki-sama—Có phải cậu mệt quá nên không đứng nổi không ạ…?”
Hisui lại gần tôi với vẻ lo lắng.
“Không, không phải vậy đâu. Tôi đang dựng đứng—-ý tôi là tôi có thể đứng, nên cô không cần lo đâu.”
Cuốn chăn lại như con ốc sên, tôi cố lùi ra xa Hisui.
Núp sau giường, tôi ở ngoài tầm với của cô ta rồi.
“…Vậy thì tôi xin phép. Tôi sẽ xuống chuẩn bị bữa sáng cho cậu chủ, nên xin cậu hãy xuống nhanh nhé.”
Vẫn còn vẻ ngờ vực, nhưng Hisui cúi đầu chào và rời đi.
Phù.
Giật hết cả mình.
Bản thân giấc mơ đã đủ kì quặc lắm rồi, nhưng biết Hisui quan sát tôi trong lúc đó còn rắc rối hơn.
…Hay có lẽ lỗi là ở tôi vì đã mơ như vậy về Senpai?
“…Chắc là lỗi do mình thôi. Tại sao mình lại có thể nghĩ như thế—về một người tử tế như Senpai?”
Thở dài, tôi phát cáu với chính bản thân mình.
Nhưng có một điều chắc chắn là tôi khó lòng quên được giấc mộng này.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi xuống phòng khách.
Như mọi khi, Akiha đã ngồi sẵn trong đó, chậm rãi uống trà.
“Chào buổi sáng, Nii-san. Hôm nay anh dậy sớm nhỉ.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Chắc con bé phải vui lắm khi thấy tôi dậy sớm, nên mới cười tươi như thế.
“Ừ, chào buổi sáng nhé. Nói chung là, có rất nhiều điều tốt lành trong buổi sáng.”
Ngay khi vừa buột miệng ra—tôi liền nhớ lại cảm giác được Senpai chạm vào.
“Ơ—“
Thôi hỏng rồi. Mặt tôi đang nóng rực như hòn than.
“Nii-san?”
Akiha kêu lên.
“Anh làm sao vậy? Mặt anh đỏ rực, anh lên cơn sốt à?”
“—-!”
Lao thẳng đến chỗ tôi, con bé đứng sát kế bên.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Akiha thở dài.
“Có vẻ như anh bị sốt thật. Này Kohaku, lại đây ngay. Nii-san không được khỏe.”
Akiha gọi với vào phòng ăn.
Kohaku-san còn đang chuẩn bị bữa sáng cho tôi.
“Anh không sao cả—! Chỉ là cảm nhẹ thôi, đừng lo!”
“Nếu anh bị cảm, thì em không thể mặc kệ được. Với anh, một cơn sốt nhẹ cũng đủ nguy hiểm rồi. Hệ miễn dịch của anh quá kém nếu so với người khác.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Vẻ rất bực bội, Akiha đặt tay lên trán tôi.
Cảm giác đến từ bàn tay nhỏ nhắn, mát lạnh đó—
“!!!!!!!!”
Không hay rồi.
Không hay tí nào, tôi chuồn thẳng ra hành lang.
Những bước chạy của tôi vang vọng trong hành lang.
“Shiki-sama? Cậu đã ăn sáng rồi đó ạ?”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Không, không phải vậy, nhưng—À này, cặp của tôi đâu rồi?”
“Tôi đã chuẩn bị cho cậu rồi ạ. Cậu muốn đi học luôn sao?”
Tôi gật đầu và nhanh tay vớ lấy cái cặp trong tay Hisui.
“Tôi đi đây. Cô không cần ra tiễn đâu!”
“Nii-san, anh cư xử lạ lắm đó. Bị sốt mà anh vẫn cố đi học sao?”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Thôi mà, anh đã nói là anh không sao cả! Anh đi học đây! Anh sẽ ăn sáng ở trường, nên mặc kệ anh đi!”
“Mặc kệ anh—này, Nii-san!?”
Chỉ còn lại tiếng bước chân xa dần của tôi.
“Hộc—-“
Cho dù Akiha có ngoan cố đến đâu, con bé cũng sẽ không đuổi theo tôi đến tận đây đâu.
Chúng tôi có còn là trẻ con nữa đâu, Akiha không thể ép tôi ở nhà được.
“—-Phù.”
Hít thật sâu, tôi bình tĩnh trở lại.
“…Mình chạy như thế để làm cái quái gì nhỉ?”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Giờ đã bình tĩnh lại, tôi bắt đầu cân nhắc tình hình.
Tôi chẳng làm gì sai cả, nên cần gì phải chạy như ma đuổi như thế?
“—Không đỡ được. Mình thật là ngu.”
Nhưng giờ quay lại nhà để ăn sáng thì trông còn ngu hơn.
“—Đi học vậy?”
Thở hắt ra, tôi đi xuống con dốc.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
—-Tôi đến trường sớm hơn mọi khi hẳn 30 phút.
Quanh cổng trường chẳng có bóng một ai cả. Chắc chỉ có mình tôi là đi học vào cái giờ này.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
…Trên sân trường, các tổ thể thao đang luyện tập.
….Dù hiện giờ không tham gia một câu lạc bộ nào, nhưng thực sự là, tôi rất thích vận động.
Tôi biết rằng mình có chút tài nghệ thể thao.
Nhưng tôi không thể vào tổ thể thao nào được.
Thường xuyên bị thiếu máu, tôi sẽ chỉ thành người thừa trong đó—và bác sĩ cũng dặn tôi rằng tôi không nên vận động quá sức.
Kể từ hồi học cấp 2, rất nhiều người đã đề nghị tôi tham gia các câu lạc bộ của họ.
Nhưng tôi luôn trả lời “tớ không hợp đâu” và từ chối.
Mỗi khi tôi nói vậy—có cảm giác như tôi đang tự cô lập mình.
Có lẽ đó vốn là—
một bức tường từ trong tiềm thức rằng tôi sẽ không bao giờ hòa hợp được với những người bình thường.
“….”
Chà, đủ rồi đó. Đừng nghĩ những chuyện không đâu nữa, vào lớp thôi.
“Hớ—-?”
Tôi tưởng tôi là người đầu tiên có mặt, nhưng đã có vài người khác rồi.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Chào, cậu đến sớm đó Tohno.”
“Chào mọi người. Các cậu có vẻ rỗi rãi ghê nhỉ.”
“Làm gì có. Bọn tớ chỉ vừa kết thúc bài tập thể dục thôi. Những người khác thì đến sớm để trực nhật.”
Ra thế. Cũng đúng thôi.
Chào hỏi xong xuôi, tôi ngồi xuống chỗ của mình.
Vẫn còn nửa tiếng nữa mới vào học.
Ngồi nhìn các bạn học đến lớp cũng không tệ.
Đến 7 giờ 50 thì phòng học bắt đầu rộn rã.
“—-Ồ?”
Hình như Senpai đang đứng trên hành lang.
“Chị ấy lại lên trên tầng của khối 11—-có chuyện gì thế nhỉ?”
Hay là chị ấy muốn gặp tôi?
Hừm, nếu chị ấy đứng gần lớp tôi như thế, chắc chị cần gặp tôi thật.
“…Quái nhỉ. Thường thì chị ấy toàn đi thẳng vào đây mà.”
Hay giờ chị ấy đã nhận ra rằng học sinh lớp 12 mà vào lớp 11 chơi thì thật kì cục?
“—Không đâu. Chắc chắn không phải vậy.”
Tự gật đầu với chính mình, tôi chạy ra hành lang.
“Senpai ơi.”
“Ủa—Tohno-kun đấy à?”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Có vẻ rất ngạc nhiên khi được tôi gọi, Senpai há miệng ra.
“Chị đang làm gì đấy? Tiết một sắp bắt đầu rồi, tại sao chị vẫn còn ở đây?”
“—–“
Senpai nhìn tôi vẻ sửng sốt, rồi quay đi.
“Chị làm gì á? Cái đó chẳng liên quan gì đến em đâu Tohno-kun.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Không—-À, chắc là không liên quan lắm.”
“—À không, chị đùa ấy mà. Có liên quan chút chút.”
Đột nhiên chị ấy lại gần và hít hửi tôi.
“…..Ấy—Senpai….?”
“—A.”
Nhìn thẳng vào mắt chị ấy ở cự li gần thế này—-làm tôi nhớ lại giấc mơ đêm qua.
“Tohno-kun? Em làm sao thế? Mặt em đỏ rực lên này.”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Em, à không có gì. Chỉ là, đêm qua em gặp ác mộng. Em không hoàn toàn khỏe.”
À, tôi không nói rằng mình ốm, nên cứ coi là tôi vừa nói thật đi.
“….Tohno-kun?”
Chị ấy nhìn tôi vẻ rất lo lắng.
“…Sao thế Senpai…?”
Không hiểu chị ấy nghĩ gì nữa. Cứ như chị đang cố đọc tư tưởng tôi vậy, và tôi bắt đầu nhớ lại từng tình tiết trong giấc mơ.
“Này Tohno-kun, em vừa nói rằng em gặp ác mộng. Tức là sao?”
“Chẳng có gì đâu ạ, và cũng không ảnh hưởng gì đến chị. Đừng bận tâm nữa, em chỉ muốn biết chị đang làm gì.”
“Có liên quan đến chị mà! Tohno-kun, đêm qua em ngủ không ngon hả?”
“—Ớ?”
À thì—đêm qua đúng là….nhưng.
“….Senpai ơi, làm sao chị biết chuyện đó?”
“Bởi vì mặt em đỏ lựng hết rồi. Chị không chắc em có bị sốt hay không, nhưng trông em không khỏe chút nào cả, Tohno-kun.”
“À—ra vậy.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
Chị ấy đoán được kha khá rồi đó—
“Này Tohno-kun, chuyện em gặp ác mộng ấy. Hãy kể lại cho chị nghe nội dung của nó.”
….Senpai vẫn không chịu bỏ cuộc.
“….Được rồi. Cũng không quan trọng đâu mà. Chỉ là…ờ, chị có xuất hiện trong đó một chút.”
Tôi ấp úng.
Bất chợt,
“Chị, chị xuất hiện trong đó á?”
Senpai tức điên lên.
“Ờ… Senpai?”
“….”
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
Senpai bước nhanh về phía sau và trừng mắt nhìn tôi.
“…”
Ngập ngừng giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chị ấy cúi chào vội vã và chạy mất tiêu.
“….?”
Tôi chả hiểu gì cả.
Trong lúc đó, chuông báo vào học bắt đầu reo.
Đến giờ nghỉ trưa, cái thằng chẳng thèm vác mặt đến trường trong cả buổi sáng đã lò dò đến.
“Ê Tohno! Ăn nào, ăn thôi!”
Trông thằng này còn tươi tỉnh hơn mọi khi.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com -
“Ờ thì ăn. Nhưng trông mày có vẻ khoái chí nhỉ. Có chuyện gì hả Arihiko?”
“Đúng rồi. Tao vừa rủ Senpai ăn trưa cùng, và chị ấy từ chối ngay lập tức!”
“….”
Quái lạ nhỉ.
‘Senpai’ ở đây chắc chắn là Ciel-senpai, ấy thế mà hắn lại thấy vui khi bị từ chối cơ đấy.
“Này, Arihiko, mày bị khổ dâm hả?”
“Không, đừng, tao đã nói hết đâu. Nên tao hỏi Senpai lí do tại sao, và chị ấy đáp, ‘Nếu Tohno-kun có ở đó, thì chị không muốn đến đâu!!’
Ahahahahaha! Đáng đời mày chưa hả Tohno?”
“….”
Khỉ thật.
Làm thế quái nào mà tôi chơi thân với thằng này từ hồi cấp 2 được?
“Khà khà, chị ấy ghét mày lắm đó Tohno! Thất bại của đối thủ là thắng lợi của chính tao, nên tao sẽ khao mày ăn trưa!”
Arihiko thích chí đập vào lưng tôi bồm bộp.
“….Thôi thì, được ăn miễn phí cũng tốt, nhưng mày có chắc là Senpai giận tao không đó?”
“Hớ? …À, sau khi chị ấy hỏi ‘liệu Tohno-kun có ngồi ăn cùng chúng ta không?’ và tao gật đầu, mặt chị ấy đỏ rực lên. Giống như là chị ấy giận điên người sau khi nghe thấy tên mày ấy.”
“…Giống như là? Này Arihiko, như vậy không thể gọi là chắc chắn được.”
“Có thể. Cũng có thể là không.”
….Nói chung không tin được lời của Arihiko.
Đúng là sáng nay trông Senpai có vẻ bực bội, nhưng tôi không rõ lí do.
“….Không có chuyện đó đâu, làm sao chị ta biết mình mơ thấy gì được.”
Nếu chị ấy đoán được sự thật chỉ nhờ vài câu hỏi, thì chị ấy chắc là Sherlock Holmes mất.
“Ê, đừng mếu máo nữa Tohno. Không xuống căng-tin nhanh là hết chỗ ngồi đấy.”
“À—không, tao—
—Tao không ăn đâu. Tao sẽ mua bánh mì ở cổng trường và ăn một mình.”
“Thế á? Thôi kệ mày vậy.”
Arihiko đi xuống căng-tin.
Tôi cũng đứng dậy và đi thẳng đến phòng trà đạo, chắc Senpai đang ở đó rồi.