Bạn đang đọc Virus Tình Yêu – Chương 32
Nhưng thực ra thì nó không hề đọc thần chú hay mấy thứ linh tinh trong truyện Hi Lạp,… mà nó đang học thuộc lí thuyết của “ cô giáo” Minh Huyền giao cho nó để phân tích thành một tác phẩm có 1-0-2 trong thời đại này. Cất tiếng thở dài một tiếng. Nó nhìn Huyền bằng ánh mắt chán nản rồi cất tiếng nói như chim họa mi hót:
– Chị có cần phải nói quá như thế không? Làm em sợ hết cả hồn. Cứ tưởng có ai vì nụ cười của em mà nhập viện. Chán chị quá cơ !… Thôi, em lên phòng đây.
Lần thứ hai nó thở dài. Và Huyền có biết không Huyền? Nó nói lên phòng nhưng thực ra mục đích chủ yếu nó muốn lên trên là để nói cho hắn biết rằng. Chẳng có ai bị thương hay gì cả. Chỉ có thế mà thôi. Nó vừa bước đi cũng Huyền nở một nụ cười hiền hậu, ấm áp. Nụ cười đó cô chỉ dành riêng cho nó và cái suy nghĩ đang hiện trong đầu cô thật thần bí. Chẳng ai biết được cô đang nghĩ gì.
Cùng nó bước lên tầng để xem tình hình giữa nó và hắn như thế nào nhé!
Khi nó chuẩn bị gõ cửa phòng hắn, thì chiếc điện thoại một lần nữa lại quấy rầy nó những lúc nó có việc bận. Là số điện thoại tối hôm qua. Và không thể không nghĩ đến mẹ ( nuôi) nó. Lấy can đảm để có thể nhận cú điện thoại này.
“ Đã hơn 3 giờ rồi mà mẹ vẫn chưa về nhà để làm bánh sao? Hay hôm nay mẹ nghỉ bán. Đâu có đúng nếu mẹ nghỉ bán để ra đây gọi điện thoại thì ông ta sẽ biết ngay. Đành tính sau vậy, nghe máy cái đã”
Bấm nút nghe. Nó bình tĩnh lắng nghe và trả lời một cách từ tốn những câu hỏi của mẹ nó mà không kìm nén nước mắt vào bên trong rồi khi cụp máy thì lại ngồi ôm mặt khóc nức nở như trước.
– Mẹ ạ?
– Ừ, mẹ đây. Con học xong rồi à?
Nó không biết trả lời bà như thế nào. Chả nhẽ lại nói với bà rằng hôm nay nó xin phép cô giáo cho nó nghỉ học khi tính cả hôm nay mới có 2 buổi. Vậy thì nó không thể làm gì hơn là nói dối bà để bà có thể yên tâm được phần nào đó.
-… Vâng. Hôm nay mẹ không đi bán sao mà gọi cho con vào giờ này ạ?
– Mẹ nhờ bác Loan trông hộ hàng.
– Thế mẹ có mệt không? Nếu mẹ mệt thì mẹ cứ nghỉ bán đi. Chứ mẹ đừng có gắng sức quá không mẹ bị bệnh….
– Mẹ biết mà, con không cần lo ẹ đâu.
Mẹ nó cướp lời như thể bà muốn ngăn chặn những câu nói tiếp theo của nó. Vì bà đang sợ một việc gì đó.
– À, từ khi con đi ông ta có đánh mẹ không?… Mẹ phải trả lời đúng sự thật đó, mẹ mà nói dối thì con không nhìn mặt mẹ nữa đâu.
Một chất giọng cương quyết phát ra từ chiếc miệng xinh xắn của nó. Câu nói của nó làm cho bà phải sợ.
– Ông ấy có ý định đánh nhưng… từ khi con đi thì Hiếu dọn sang đây ở lên ông ấy cũng không đánh mẹ nữa.
Nó ngạc nhiên khi nghe thấy mẹ nó nói Hiếu dọn sang nhà nó ở.
– Sao anh Hiếu lại dọn sang nhà mình ạ? Anh ấy có nhà mà ạ?
Dù vậy nó vẫn rất từ tốn và lễ phép với mẹ nó.
– À, nó nói khi con đi con có dặn Hiếu phải chăm sóc mẹ thật tốt không để cho ông ấy đụng vào người mẹ dù chỉ là một sợi tóc ( đúng là dân võ). Vả lại lúc trước nó có nhận mẹ là mẹ bây giờ bà chủ nhà trọ bảo với Hiếu là đã hết nửa năm tiền trọ rồi nên nếu như muốn ở đây tiếp thì phải trả tiền nhà nửa năm tiếp theo. Vì thế, tiện nó chuyển sang nhà mình sống luôn.
Bà giảng giải cho nó hiểu, chất giọng trầm đã gợi lên cho nó một bức tranh tươi đẹp về ngày Hiếu nhận mẹ nó làm mẹ nuôi. Và kể từ đấy, bà đã có đến hai đứa con ( nuôi). Tuy vậy, Hiếu và nó đều coi nhau như hai anh em ruột và đều rất thương nhau.
– Ồ, con quên khuấy đi mất. Hihi. Mẹ gửi lời cảm ơn của con đến anh ấy nha. Nếu được nghỉ học con sẽ về thăm mẹ rồi hai mẹ con mình nói chuyện tiếp. Bây giờ con có việc bận rồi ạ. Bye bye mẹ.
Nó cười xuề xòa tỏ ra hối lỗi. Bên đầu dây kia. Bà cũng đang mỉm cười. Nụ cười hiền lành phúc hậu của người mẹ đã ngoài 40 tuổi.
– Ừ, chào con.