Vĩnh Sinh

Chương 29: Chỉ mành treo chuông


Đọc truyện Vĩnh Sinh – Chương 29: Chỉ mành treo chuông

Đệ tử hai phái Đạo, Ma đánh nhau bằng pháp bảo thì kịch liệt và đặc sắc vô cùng. Nhưng đến thời điểm phân thắng bại thì lặp tức có một bên phải chết, hung hiểm cùng cực, sanh tử chỉ cách nhau một lằn chỉ.

Vô luận Hồng Trần Ma Tông trong bảy mạch Ma tông, hay Vũ Hóa Môn trong mười phái Tiên đạo đều là những siêu cấp môn phái, số đệ tử có linh khí của hai phái cũng không ít, tuyệt đối không như mấy môn phái nhỏ, chỉ có một hai kiện linh khí trấn phái.

Mạc sư tỷ dùng “Thiên Kê Chí Dương Tác” đánh ra đòn sát thủ, chính là muốn đánh chết Hồng Phấn thái tử, lập một công lao

Nhưng nàng không ngờ là Hồng Phấn thái tử cũng còn giấu một đòn sát thủ!

“Lục Dục Âm Lôi!”

Lục Dục Âm Lôi không phải là pháp khí, không phải là linh khí, lại cũng không phải là bảo khí, mà chính là một loại vật phẩm âm độc do mấy vị Đại trưởng lão nổi danh trong Hồng Trần Ma Tông thi triển vô thượng thần thông để luyện chế lôi âm.

Mỗi một khối lôi âm đều phải dùng oán hồn của trăm ngàn người, nuôi dưỡng tại một nơi âm khí thật mãnh liệt, hấp thụ độc vật, bồi dưỡng suốt mười năm rồi kết hợp vào sấm sét của thiên địa, ngưng luyện mà thành.

Một Lôi Âm đánh ra, lập tức có sức nổ mạnh, nổ ra trăm vạn luồng khói hồng, trăm ngàn ma ảnh, khiến cho bất luận là linh khí của ai cũng sẽ mất đi hiệu quả, bị ô uế mà mất đi pháp lực, lạc ấn tin thần cũng bị giải trừ, khiến cho chủ nhân không thể chỉ huy linh khí

Nói cách khác, nếu như một linh khí bị Lôi Âm đánh trúng, lập tức sẽ mất hết pháp lực, rơi xuống đất, dù cho người điều khiển có làm gì đi nữa vẫn không thể huy động nó được.

Trừ khi trở về, dùng tuyết liên, nhân sâm nấu một loại nước có chứa khí dương cương mới có thể rửa sạch được âm khí trên linh khí rồi mới có thể một lần nữa dùng máu tế luyện.

Nhất là người, chỉ cần dính một chút làn khói hồng này thì sẽ lập tức bất tỉnh, cho dù thân thể có cường đại đến mức nào đi nữa cũng không chống đỡ được, bởi vì ngoài độc dược bên trong nó còn có trăm ngàn oán khí làm ô uế tinh thần của con người.

Trừ khi là người bước vào thần thông bí cảnh, có năng lực ngăn chặn độc vụ này, không để nó lan truyền mới có thể chống đỡ được.

Loại lôi âm này, bởi vì mỗi một khối đều phải giết chết trăm ngàn người để luyện chế cho nên cực kỳ trân quý, cho dù là đệ tử chân truyền của ma tông cũng không có, chỉ có mấy Đại trưởng lão pháp lực cao cường mới luyện chế để dùng cho bản thân, cũng không có dùng để ban thưởng cho đệ tử.

Không ngờ là hồng phấn thái tử lại có một viên, hơn nữa kích nổ vào thời điểm mấu chốt để tự cứu bản thân.


Phanh!

Lục Dục Âm Lôi nổ mạnh, mọi người cũng vô cùng kinh hãi.

Lưu Khang, Hồng Di quận chúa trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Phương Hàn thấy được hồng quang nọ đang phát tán, lộ ra trăm ngàn khuôn mặt dữ tợn, giống như mở ra cánh cửa địa phủ, giải phóng hàng trăm ngàn oan hồ lệ quỷ.

Những khuôn mặt dữ tợn đó, chính là những độc hồn của Lục Dục Âm Lôi.

phác xích phác xích……..

Mấy độc hồn này quấn quanh mấy thanh phi kiếm một chút rồi thẩm thấm vào bên trong, tiếp đó các phi kiếm lần lượt rơi trên cát, âm thanh đinh đinh đang đang vang vọng.

Trên đời, một toà thành mười vạn dân cũng không thể đổi được một thanh phi kiếm, thế mà bây giờ chúng lại như phế thiết, lần lượt rơi xuống, giờ đây chúng không đáng giá một đồng.

Thậm chí kể cả Nguyên Kiếm Không, người đứng trong mười thứ hạng đầu “Sơn Hà Bảng” cũng không hơn gì. Ngân Xà Kiếm của bị vô số các độc hồn quấn quanh quấy nhiễu, bay loạng choạng giống như người say, cuối cùng cũng mất đi linh khí rơi xuống đất hiện ra nguyên hình giống như một con rắn dài màu bạc uốn lượn. Kể ra thì linh tính trên kiếm cũng tràn đầy, mặc dù rơi xuống như vẫn không ngừng di động, không trở thành vật chết giống như những phi kiếm khác.

Tiếp đó, trăm ngàn độc hồn phiêu đãng lại đánh về phía mấy người Mạc sư tỷ.

Ah!

Ah!

Ah! Ah! Ah!

Mấy tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, mất đệ tử nội viện bị độc hồn bám lên trên người liền phát ra những tiếng kêu thê lương, dường như gặp một cơn ác mộng vô cùng kinh khủng.


Tiếp đó, mấy người này lần lượt rơi xuống.

Mà hiện tại “Thên Kê Chí Dương Tác” trên tay Mạc sử tỷ phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ, đem những độc hồn này trực tiếp luyện hóa.

Dây trói này là bảo khí, là pháp bảo chí dương chí cương, có thể ngăn cản độc hồn, nhưng dù sao thì nó cũng chỉ là một sợi dây, không phải một pháp khí phòng hộ, có thể bảo vệ hết bốn phương tám hướng xung quanh, chỉ sơ hở một chút liền có một độc hồn xuyên qua bám lấy thân thể nàng. Nàng hét lớn một tiếng, thân thể loạng choạng muốn ngã, ngồi xuống cát.

Cùng lúc đó Bảo Khố thân vương cùng với hai vị thân vương và công chúa cũng bị độc hồn bám vào, lần lượt ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.

Bọn họ đều là ngoại môn đệ tử, không có một món linh khí nào làm sao chống đỡ được độc hồn của Lục Dục Âm Lôi?

Trước mặt Phương Hàn lúc này cũng chỉ là một tấm màn đỏ như máu, những gương mặt người dữ tợn màu đỏ đang hướng về phía hắn lao tới, quấn quanh người hắn, muốn tấn công vào đại não của hắn.

Đầu hắn cảm thấy đau đớn như bị kim châm.

Phù phù, phù phù! Hồng Di quận chúa cùng Lưu Khang bên cạnh hắn lúc này cũng vì bị độc hồn xâm nhập mà ngã xuống, sống chết không rõ.

Ngay thời điểm Phương Hàn cảm thấy mấy độc hồn sắp xâm nhập vào cơ thể của hắn thì Giao Phục Hoàng Tuyền Đồ lại một lần nữa phát động.

Phương Hàn lập tức cảm thấy một lực lượng tinh thần tuôn chảy vào bản thân, tự như hắn đang cắn nuốt các độc hồn, toàn bộ bị hút vào giam ở bên trong Hoàng Tuyền Đồ.

Mà thân thể hắn lại không sao cả, bình yên vô sự.

Bất quá, hắn thấy Mạc sư tỷ cũng giống như mấy nội môn đệ tử, đều đã ngã xuống, trong lòng vừa động, hắn cũng ngã ra. “Không biết Hồng Di quận chúa như thế nào rồi, vừa nãy nàng đỡ giúp ta một đao của Tà Nguyệt vương tử cứu ta một mạng. Nếu ta có thể vận dụng Hoàng Tuyền Đồ thì hay rồi, chỉ là ta chỉ có thể bị động phòng hộ, căn bản không thể vận dụng nó. A phải rồi, ta đã ăn Cửu Khiếu kim đan, trong máu có chứa dược lực của Cửu Kiếu Kim Đan, không biết có thể giải động, cứu nàng được hay không?

Lúc ngã xuống, trong nháy mắt Phương Hàn điều chỉnh bản thân, nằm đè lên người Hồng Di quận chúa, cùng lúc đó, hắn cắt một vết trên cô tay, làm cho vài giọt máu từ miệng vết thương nhỏ vào trong miệng Hồng Di quận chúa.


Hắn lúc này cũng là gấp quá mà làm liều.

Cửu Khiếu Kim Đan là đan dược do chính Ma Môn Đại Đế luyện chế, hắn hi vọng rằng nó có khả năng khắc chế độc hồn, bảo vệ tính mạng của Hồng Di quận chúa.

Bởi vì mới rồi Hồng Di quận chúa đã cứu hắn một mạng, là người ân oán phân minh, hắn nhất định phải đền đáp lại ân tình đó.

Sau khi Lục Dục Âm Lôi phát NỔ, chỉ có duy nhất một người còn khả năng chống đỡ, đó chính là Nguyên Kiếm Không.

Hắn mặc một pháp y cấp bậc linh khí màu bích lục gọi là “Kim bích la sam”, dùng tinh hoa của cây tùng ngàn năm dệt thành, có chứa một cổ khí màu bích lục, có thể giúp người sử dụng lăng không phi hành cùng chống đỡ độc hồn.

Rất nhiều độc hồn màu hồng phấn quay quanh người hắn hăm he xâm nhập nhưng đều bị bích quang ngăn trở, luyện hóa.

“Ngân Xà Kiếm!”

Nguyên Kiếm Không ỷ vào công dụng của “Kim bích la sam” điên cuồng hét lên, trên mặt lộ vẻ không đàng lòng, cắn mạnh răng một cái, pháp y trên người phát ra quang mang mãnh liệt hơn, xuyên qua các độc hồn quấn quanh người hắn, làm cho các độc hồn này bị xuyên phá thành trăm ngàn lỗ. Hắn lúc này lao nhanh xuống dưới hòng nhặt Ngân Xà Kiếm, sau đó mới bỏ chạy.

Hắn mặc dù là cao thủ thứ mười trong Sơn hà Bảng, một thân tu vi cao cường nhưng vẫn chưa tiến vào thần thông bí cảnh, có được thực lực này chủ yếu là nhờ Ngân Xà kiếm.

Nếu như mất Ngân Xà Kiếm, chỉ sợ lần tiếp theo, hắn cũng không thể một lần nữa bài danh trong mười thứ hạng đầu.

“Hừ! Còn muốn lấy lại Ngân Xà Kiếm!”

Hồng Phấn thái tử từ trên trời nhìn xuống, vung Hồng Phấn phi kiếm ở trên tay lên, nhưng không có chém xuống Nguyên Kiếm Không mà lại bay xuống xoay quanh Ngân Xà Kiếm.

Nguyên Kiếm Không không có cách nào lấy lại được Ngân Xà Kiếm, chỉ có thể nhìn nó bị Hồng Phấn thái tử cướp lấy, nhất thời rít gào như dã thú bị thương, bất quá hắn cũng nhanh chóng quyết định, thân thể hướng ra bên ngoài bay đi, dĩ nhiên là muốn nhanh chóng bỏ chạy.

Lúc này đám tiên hạc ở trên bầu trời cũng đã chạy trốn đi đâu không thấy tăm hơi, nhiều khả năng là đã bay vế Vũ Hóa Sơn rồi.

Tiên Hạc được nuôi dưỡng như súc vật, chủ yếu là để làm phương tiện đi lại, cũng không cùng đệ tử đấu với ma đầu.


“Hừ! Phế vật! Khụ khụ khụ.” Hồng Phấn thái tử hạ xuống đất, không ngừng ho khan, Phương Hàn từ phía sau nhìn lại thấy được trên người hắn có mất vết kiếm thương, hiển nhiên là vừa bị thương trong kiếm trận vừa nãy.

Quần áo trên người hắn mặc dù cũng là một kiện linh khí, như mà bị nhiều phi kiếm như vậy vây quanh chém giết, nên cũng có lúc có mấy thanh phi kiếm có thể xuyên qua phòng ngự của pháp bào, đâm vào người làm hắn bị thương.

“Tiểu mỹ nhân, đại thế của ngươi đã mất! Còn muốn ngoan cường chống lại sao? Kể ra cũng may, Thiên Kê Chí Dương Tác cũng không phải là của ngươi, ngươi chỉ có thể phát ra một chút công hiệu của nó mà thôi. Bằng không Lục Dục Âm Lôi cũng không làm gì được ngươi.”

Hồng Phấn thái tử bước từng bước đến gần Mạc sư tỷ, bây giờ tất cả các đệ tử Vũ Hóa Môn đều đã ngã xuống, Nguyên Kiếm Không thì đào tẩu, chỉ còn lại Mạc sư tỷ bởi vì cầm Thiên Kê Chí Dương Tác, nhờ pháp lực của nó mà có thể giữ tâm mạch bình ổn, không bị độc hồn xâm lấn, nhưng mà thân thể nàng lại không thể động đậy, chỉ có thể bất lực nhìn Hồng Phấn thái tử từng bước tiến tới.

“Hồng Phấn thái tử, ngươi dám!” Mạc sư tỷ đột nhiên quát.

“Ha ha ha ha, ta có gì mà không dám.” Hồng Phấn thái tử chuyển ánh mắt lên trời, nhìn mười con Phi Thiên Dạ Xoa bị Thiên Dương Chí Kê Tác vẫn đang chế trụ giờ đây cũng dần dần trở nên uể oải, rồi ngưng giãy dụa, bất động rơi xuống đất.

“Ta bắt ngươi đi, chờ chữa trị xong thương thế thì hảo hảo hưởng dụng một phen.” Hồng Phấn thái tử tới gần Mạc sư tỷ. Khi hắn vừa mới đưa tay lên thì đột nhiên ánh mắt của Mạc sư tỷ trên nên lạnh buốt, dùng hết sức lực toàn thân phun mạnh một hạt châu từ trong miệng ra, đánh vào hai tròng mắt của Hồng Phấn thái tử.

Thủy Hỏa Châu! Ngươi còn có thứ này? Bất quá chỉ là một kiện pháp khí mà thôi, còn chưa được tính là một kiện linh khí.” Hồng quang trên người Hồng Phấn thái tử lại sáng lên chặn hạt châu lại.

“Bạo!”

Mạc sư tỷ dùng hết sức lực toàn thân, nói ra một tiếng! Thủy Hỏa Châu nổ mạnh phá tan hồng quan phát ra trên người Hồng Phấn thái tử, chấn hắn bay xa mấy trượng.

“Hảo, hảo, hảo thủ đoạn, còn có thủ đoạn gì nữa không!” Từ trên mặt đất đứng lên, khóe miệng Hồng Phấn thái tử có một dòng máu tươi, bước chân tập tễnh, một lần nữa tiến về phía nàng.

Lúc này, Mạc sư tỷ đã không còn chút lực lượng nào, ánh mắt trở nên mơ hồ, trước mắt nàng biên thành rất nhiều Hồng Phấn thái tử, nàng cũng không thể làm được gì khác, chỉ đành nhắm mắt chờ chết.

“Chính là lúc này!”

Đột nhiên ngay lúc đó, Phương hàn như một con báo nhảy lên, tay vung lên, Linh Phong Kiếm vù một cái bay tới chém vào cổ Hồng Phấn thái tử!

Hồng Phấn thái tử bản thân bị thương, pháp bào lại bị thủy hỏa châu đánh nát, hắn lại không một chút phòng bị, đây chính là cơ hội ngàn năm có một để giết hắn.

Một khi giết được Hồng Phấn thái tử, năm thanh linh kiếm ở đây, còn có Ngân Xà Kiếm cùng với thanh phi kiếm của Hồng Phấn thái tử! Pháp Y trên người hắn! Như vậy là một bước trở thành đại gia a!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.