Vinh Quang Chúa Tể

Chương 216: Những Kẻ Say Và Sự Tréo Ngoe


Đọc truyện Vinh Quang Chúa Tể – Chương 216: Những Kẻ Say Và Sự Tréo Ngoe


Khói thuốc xộc lên nồng nặc, Shaka de Virgo và Thoth nhìn nhau với vẻ bế tắc.
Mà ở một nơi khác, trong một căn phòng cũng đầy khói, Yamamichi Yomaru lim dim rít một hơi thảo dược dị giới, đối diện gã đạo diễn là một phù thủy bóng tối có dáng người cao to như một vị chúa tể hay một người võ sĩ, với mái tóc màu vàng xoăn và được cắt ngắn, cùng một gương mặt rạng rỡ, thân thiện.
“Ở Địa Cầu cũng có một thứ giống cái này, nhưng nó chẳng thể ảnh hưởng đến hệ thần kinh của những người đạt được Vinh Quang.”
Lohengramm nhả khói, làn khói đặc quánh rơi xuống chứ không bay lên như bình thường: “Chỉ ở Noria mới được dùng thứ này để tìm kiếm cảm giác chiêm nghiệm tự thân, thực tế, trước đây nó là một món giải trí của giới quyền quý Thành Trì Trung Tâm thời xa xưa, trước khi bị Engel Hopner lật đổ, khi mà bọn họ còn đắm chìm trong sự trụy lạc.”
“Người bình thường không thể dùng được, nếu không họ sẽ bị mắc kẹt trong ảo giác bất tận nhiều ngày liền chỉ với một lượng nhỏ, họ sẽ phát điên.”
Yamamichi Yomaru quơ tay, gã đạo diễn cảm giác mình đang bị chậm đi trông thấy, khi cánh tay gã quơ qua quơ lại trong không khí, hàng triệu hình cắt lớp xuất hiện trước mắt gã, mọi thứ không hề liền lạc như bình thường:
“Thuốc mê lần trước ông đưa tôi, dùng được, rất tốt.

Miếng thịt cũng vậy.”
Lohengramm nói: “Ông dùng thứ này vào thì nói chuyện dễ nghe hơn bình thường, có biết không?”
Yamamichi Yomaru đang lâng lâng: “Chúng ta có phải bạn không, Lohengramm?”
“Là bạn, tri kỷ, mới gặp đã thân.”
Millos, người theo đuổi của Lohengramm đứng như bức tượng ở phía sau hai chiếc ghế bành của đôi “tri kỷ”, anh ta chẳng thể hiểu vì sao một người nghiêm trang như vị phù thuỷ thiên tài này lại chìm đắm trong các khoái lạc đê mê nhất thời của thứ thảo dược cấm, cùng với một người ngoại lai mà họ chỉ mới gặp có ba lần là Yamamichi Yomaru.
Lần đầu là khi Lohengramm chủ động liên hệ với Yamamichi Yomaru và giới thiệu Elena Gilbert cho gã ta; lần thứ hai, phù thuỷ thiên tài đưa cho gã một thứ quý giá nhất MU Continel, đó là thịt của một Nim hiếm hoi có để lại các mảnh vụn cơ thể.
Lần thứ ba là vào ngày hôm qua, ở Noria.

Cả ba lần, họ đều gặp nhau ở những nơi khác và Millos thật sự chẳng hề biết họ đã liên lạc với nhau bằng cách nào.
Lohengramm là một phù thuỷ thiên tài nức tiếng, chỉn chu, ngay ngắn từ trong tính cách đến vẻ bề ngoài, một dân bản xứ trí thức điển hình, đến Millos cũng không ngờ đến góc cạnh xấu xí này của anh ta.


Millos thừa biết cái gọi là “chiêm nghiệm” bằng thảo dược mà Lohengramm nói chỉ là những luận điệu vớ vẩn của bọn phù thủy nghiện cảm giác phê, chúng có chiêm nghiệm cách mấy thì cũng chẳng đi xa hơn được trên con đường Vinh Quang.
Dường như khi hút thứ thảo dược cấm với Yamamichi Yomaru, anh ta được cơn thoải mái bất tận, họ nói chuyện với nhau nhiều, gã đạo diễn kể cho người bạn mới rất nhiều điều về mình và Lohengramm cũng như vậy
Millos không thể hiểu nổi mối quan hệ, điểm giao thoa của cả hai, một tên khủng bố điên rồ ác độc nhất mà hắn từng thấy, kẻ mong cầu sự huỷ diệt và chết chóc ngay trên quê hương mình và một phù thuỷ sáng suốt, uyên bác và thông thái như Lohengramm.
Điểm chung nhất của họ hẳn là đều khoác đầy những lớp áo và họ chỉ có thể cởi bung nó ra khi say sưa trong làn khói đặc quánh của thảo dược cấm.
Lohengramm hồ hởi kể lại quá trình học tập và tu nghiệp của anh ta với vẻ tự hào, Yamamichi Yomaru chẳng kém cạnh, sau đó họ lại nói về những thú vui, gã đạo diễn say mê với nhạc kịch còn Lohengramm thì thích đọc sách, những cuốn sách giấy cổ xưa đã chẳng còn được lưu truyền trên đất MU Continel.

Hadey rảo bước ở Thành Trì Trung Tâm Noria, tòa thành đẹp đẽ nhất MU Continel với những Tòa Tháp xây trên núi và kiến trúc thì tựa lưng trên những ngọn đồi kéo dài liên miên bất tận, trên con đường bộ hành dọc triền núi, vị kỵ sĩ không có người tình bên cạnh như một linh hồn cô độc, một vầng trăng bị khuyết, không còn đầy đủ, sự thiếu thốn khi chẳng có Dendrrah cào và xé tim gan Hadey như người nghiện thiếu thuốc.
“Tôi biết phải làm gì nếu không có em đây.

Trống vắng làm sao.”
Hadey đi mà cứ như người bị mất hồn, Dendrrah đã cho anh một đêm lãng mạn và nồng nhiệt nhất trước khi lên đường đến MU Continel, anh phải xa cô tận một tháng, trong khi chẳng thể chịu nổi một ngày thiếu Dendrrah, một tháng vắng cô có khác gì địa ngục với Hadey.
Đi mãi, vô định và không mục đích, Hadey đã đến bến cảng, anh ta do dự rồi cuối cùng thì leo lên Thuyền Bay đến Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, đây là tổng hành dinh của The Innovators và anh muốn quan sát những người đổi mới, anh muốn nhìn thấy Shaka de Virgo, thần tượng trong lòng mà cũng là người anh muốn vượt qua nhất.
“Hahahaha, nhìn hắn kìa.”
Yamamichi Yomaru và Lohengramm dõi theo Hadey, họ nhìn anh từ khoảng cách rất xa bằng ống dòm, hai gã đàn ông này đã hút quá nhiều thảo dược cấm, tới mức mà họ lên cơn ngáo ngơ, họ cười như điên khùng, đôi mắt đỏ ngầu vằn vện mạch máu, họ cười không dừng được và hành động của họ thì bất thường.
“Là hắn đó hả, hahahaha, nhìn cũng được đấy chứ.”
Yamamichi Yomaru hớn hở: “Hắn là anh hùng, còn tôi là tội đồ, ông là tội đồ hay anh hùng đấy Lohengramm?”
Lohengramm cười đến mức sặc sụa: “Tôi là tội đồ, chúng ta đều là tội đồ cả, hahahahaha.”
Millos đi theo sau hai người, hắn siết chặt tay và khó có thể bình tĩnh được nữa, họ đã phê quá rồi và bắt đầu chạy ra đường để quậy, họ ngắm nghía những thứ rất đỗi bình thường nhưng giờ lại lạ thường với họ, họ dừng lại và ngồi nhìn lá cây cả giờ đồng hồ, sau đó họ lại chỉ trỏ những người lạ mặt, bình phẩm và nói những lời khó hiểu, thậm chí khó nghe.


Người theo đuổi của Lohengramm chẳng biết Hadey là ai cả nhưng anh ta biết vị phù thủy mà anh thề nguyền trung thành đang ngáo.

Thế giới rất lạ kỳ, có đầy những điều tréo ngoe khác thường xảy ra do sự sắp đặt của Vinh Quang, giống như sự sắp xếp của một tác giả viết truyện, những con người có dây mê rễ má gặp được nhau trong biển người dù rằng tỉ lệ mà họ chạm mặt gần như bằng không, nhưng nó vẫn xảy ra.

Chẳng hạn như việc Yamamichi Yomaru, Lohengramm bắt gặp Hadey; hay, như một cuộc gặp mặt khác, giữa hai người nhiều nợ nhưng ít duyên.
Đó chính là cuộc gặp giữa Ryan Gilbert, giờ đã là Ryan Joyner, con trai của Alphonso Joyner và Elena Gilbert, cùng với vị chúa tể Shaka de Virgo, người đã giết chết cha của cậu bé, và đưa mẹ cậu ra tòa để trừng phạt, người tình của vị nữ chúa đã rút sạch sự sống của mẹ cậu bằng sức mạnh của Elder Donovan.
Ryan Gilbert không đi theo Lohengramm, cậu đã ở cùng với “ông bác” nhiều ngày và đã biết hết những gì cần làm, cậu đến Lorencia Đệ Tam Vệ Thành, xin việc trong chuỗi nhà hàng Continental và tìm cách tiếp cận với kẻ thù số mệnh của đời cậu, vị chúa tể của The Innovators.

Thế nhưng cậu thất bại, cậu còn quá nhỏ để trở thành một nhân viên của Katie, cô không nhận cậu.
Cậu bé phải tìm cách khác để đến gần Shaka de Virgo.
Lang thang ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, hầu như không xu dính túi và sắp bỏ cuộc thì ở một nơi bên ngoài Lord Castle, đó là một quán rượu, Ryan Gilbert lại tình cờ nhìn thấy vị chúa tể, dẫu cho y đã mặc áo choàng trùm đầu thế nhưng dáng dấp của kẻ thù mà cậu nhìn kỹ, đến ứa cả máu lệ thì dù hóa ra tro, cậu cũng nhận ra được.
Shaka de Virgo đang ngồi uống rượu một mình, ở Lord Castle cũng có rượu nhưng anh ta lại ra ngoài để uống, có lẽ vị chúa tể thật sự cần những thứ rượu đủ mạnh có thể chuốc say cả những người đạt được Vinh Quang, thứ mà ở Địa Cầu chẳng thể tìm thấy, y muốn say một trận đã đời để đầu óc có thể được giải phóng bởi rất nhiều thứ rối ren đang chặn hết dòng suy nghĩ.
Thoth thật sự không có cách nào cho tình huống sắp tới, họ quyết định gác nó qua một bên, trước mắt thì The Innovators vẫn còn quá nhiều việc phải làm ở MU Continel, đặc biệt là việc hợp tác với nhà Evergreen để làm truyền thông cho Shaka de Virgo và cả tổ chức The Innovators của anh ta, vị chúa tể phải được ủng hộ bởi dư luận để có thể cạnh tranh ngôi vị Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành.
Tổ chức bất vụ lợi Utopia đã định ngày tuyên bố sự thành lập của họ, Trang mắt buồn đã tinh thông cổ ngữ Rune đang bắt đầu làm việc của cô ta, khi Jasper Hale và Caius Volturi ra mắt Utopia, họ cũng sẽ công bố các nội dung chi tiết về sứ mệnh, vai trò, các mục tiêu của họ và thậm chí là cách thức để họ thực hiện, The Innovators phải biết trước những điều này để đỡ bị động, họ còn phải điều tra xem những tổ chức xuyên không nào đã bị Utopia thò vòi vào.
The Innovators rất bận, Chúa tể cũng nhiều việc nhưng giờ y đang muốn bung xõa một chút, Leonidovich Hopner làm dịu lòng y nhưng vị chúa đã thành thằng đàn ông rồi, đàn ông thì khó mà không dan díu với rượu và hơi men, nó biết cách vuốt ve cảm xúc của những gã đàn ông có lắm nỗi lo như Nhã.
Một đứa bé chạy tới bên bàn của Phạm Nhã, đây là một quán rượu có không gian mở nên nó có thể chạy tới đây mà chẳng bị ai cản vì nhỏ tuổi, đó là Ryan Joyner, nó ngồi xuống đối diện vị chúa tể và nói:
“Ngài là chúa tể Shaka de Virgo, người thừa kế của nữ chúa vĩ đại Leonidovich Hopner?”
Phạm Nhã ngước đầu lên nhìn thằng bé, nó có mái tóc vàng và một gương mặt với những đường nét trông trưởng thành hơn độ tuổi của nó.


Một thằng nhóc chỉ cỡ mười tuổi, có chuyện gì để nói với chúa tể Shaka de Virgo?
Chúa tể gật đầu, y hỏi nó: “Là ta, ta có thể giúp gì được cho con?”
Ryan Joyner đã học cách để kiềm nén những cảm xúc phẫn nộ và hận thù của nó, thằng nhóc được Lohengramm bày vẽ rất kỹ, nó biết cách để giấu nhẹm những suy nghĩ của mình xuống để có thể nói chuyện được với kẻ thù đã giết chết cha và mẹ của nó.

Nó cúi đầu rồi trả lời, rất lưu loát và không kém chân thành.
“Cha và mẹ của con bị lũ không tặc giết chết, con xem trên mạng giả lập và thấy ngài Shaka de Virgo đã đánh đuổi và tiêu diệt không tặc, con rất ngưỡng mộ ngài và The Innovators, con có thể cầu xin ngài cho con ân huệ, cho con được gia nhập vào tổ chức của ngài không?”
Phạm Nhã kinh ngạc, đứa bé này đúng là trưởng thành hơn tuổi thật, nó chỉ hơn nhóc Cu có một tuổi mà đã giỏi nói chuyện, vị chúa tể cũng thấy hơi bất ngờ với việc nó biết y tiêu diệt đám “không tặc”, thường những giao tranh này diễn ra trong âm thầm, kín tiếng lắm chứ chẳng được đưa lên báo.

Xem chừng nhà Evergreen đã cố tình phanh phui thông tin để gửi gắm một số thông điệp cần thiết, đặc biệt là về độ cứng cựa của Shaka de Virgo tới nhiều người khác.
Thế nhưng Ryan Joyner chỉ làm vị chúa tể kinh ngạc, tới đó thôi, không hơn.
Mà nó còn nói dối nữa!
Chúa tể lắc đầu: “Ta nghe ra được, những lời của con là không đúng sự thật.

Con không nói bằng trái tim, ta không biết con là ai và tiếp cận ta với mục đích gì, nhưng ta không muốn nghe những lời này.”
Ryan Joyner hít thật sâu, nó đã tập luyện rất nhiều nhưng hiển nhiên, giác quan của chúa tể là thứ không thể qua mặt được nếu nó nói dối, bác Lohengramm cũng đã nói với nó về điều này, thế là nó sửa lời và làm ra vẻ bối rối:
“Con…!xin lỗi, nhưng việc con muốn gia nhập vào The Innovators là sự thật, con muốn có sức mạnh để có thể…!báo thù, cha và mẹ của con đã bị những kẻ quyền lực và đạo đức giả giết chết, con muốn báo thù, con muốn báo thù.”
Ryan Joyner nói, với từng tiếng báo thù thốt ra, sự bối rối của nó lại biến thành cơn giận: “Con muốn báo thù, chúng giết cha con ở thế giới nhân tạo, nơi mà không ai có thể truy cứu trách nhiệm của chúng.

Chúng ép mẹ con phải chết tức tưởi.


Chúng là lũ xấu xa.”
Phạm Nhã thở dài, Ryan Joyner đang nói thật và vị chúa thấy tiếc cho nó, một đứa trẻ đáng thương.

Nhưng chúa tể vẫn cảm thấy không hiểu vì sao mà nó lại tìm đến mình, mà, điều này cũng chẳng quan trọng, điều quan trọng là thằng bé này đang bị nỗi hận thù ngấu nghiến, thật không tốt cho nó chút nào:
“Con trai, đừng sống trong hận thù.

Sự hận thù sẽ chỉ làm mờ mắt con, nó như một thứ độc dược, nó làm hại cơ thể của con và con sẽ héo mòn, con chết dần đi vì nó, có rất nhiều động lực và hận thù là một trong số đó, nhưng động lực là nỗi hận thì chỉ thúc đẩy được thêm những mối hận mới mà thôi.”
“Con là một đứa trẻ đáng thương, ta biết lòng con có những điều thật đau khổ, nhưng con còn quá trẻ để sống với chúng, ta không bảo con buông bỏ hoàn toàn, nhưng con có cách khác để đòi lại công bằng.”
Ryan Joyner hỏi: “Còn cách nào? Con chỉ muốn có sức mạnh để báo thù.”
Phạm Nhã lắc đầu: “Con có thể đấu tranh, con có thể chuyển hóa nỗi hận thành một thứ khác, con có thể hình dung đấy là những bất công của thế giới này và con đấu tranh để sửa chữa nó, sự đấu tranh, tốt và ý nghĩa hơn là báo thù.

Và đấu tranh, thì con có thể đấu tranh trên nhiều mặt trận, con có thể vạch trần tội ác của những kẻ hại cha mẹ con, đặc biệt là mẹ con, chúng ép bà ấy phải chết thì chúng đã sai, thế giới có pháp luật, pháp luật sẽ giúp con.”
Ryan Joyner siết chặt tay, thằng bé gần như rít lên: “Nhưng con không thể, con chỉ là một thằng nhóc thấp cổ bé họng, con đấu tranh bằng cách nào chứ? Kẻ thù của con quyền lực lắm, pháp luật khó mà trị được chúng.”
“Con còn tương lai, còn một con đường dài để đi mà, con phải làm giàu bản thân mình bằng kiến thức, con sẽ lớn và trưởng thành, con sẽ có những người giúp sức trong tương lai, nếu con không ngừng cố gắng để phát triển mình, một lúc nào đó con sẽ không còn là một thằng bé thấp cổ bé họng như con nói nữa.

Con phải niềm tin vào bản thân chứ?”
Ryan Joyner chảy nước mắt: “Vì sao ngài không nhận con vào The Innovators, con có thể làm mọi việc.”
Vị chúa tể hỏi: “Còn có rất nhiều nơi khác có thể cho con những điều con cần, các Tòa Tháp, những đội thám hiểm, trên mặt trận đấu tranh, ngoài những nơi này thì còn các cơ quan mà con có thể học và thi vào với tư cách là một viên chức của họ, sao con lại chọn The Innovators?”
Ryan Joyner nói: “Vì ngài Shaka de Virgo, ngài có khả năng trở thành Quân Chủ, con muốn đi theo hầu ngài.”
Vị chúa tể lắc đầu: “Con lại nói dối.”
Ryan Joyner hít sâu: “Vì con muốn trở thành chúa tể, con muốn nhận ban ân từ ngài, con muốn trở thành người thừa kế của ngài!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.