Vinh Quang Chúa Tể

Chương 202: Ngoại Truyện Miharu - Cô Bé Otaku


Đọc truyện Vinh Quang Chúa Tể – Chương 202: Ngoại Truyện Miharu – Cô Bé Otaku


Năm 2016, Nhật Bản.
Trường nữ sinh Keiai, trực thuộc Đại học Higashi Osaka, một ngôi trường danh giá.
Bạo lực học đường ở Nhật Bản vô cùng tinh vi và tàn nhẫn, theo thống kê thì có đến hơn năm trăm ngàn trường hợp học sinh bị bắt nạt học đường, hai mươi ngàn học sinh bỏ học vì bị trêu chọc, đùa giỡn tại trường.

Số trường hợp đặc biệt nghiêm trọng, gây ảnh hưởng sức khỏe tinh thần hoặc thể chất của nạn nhân, tăng từ gần hai trăm lên tới sáu trăm chỉ trong một năm.

Đáng buồn nhất là hơn ba trăm vụ tự tử của học sinh.
Năm 2013, chính phủ Nhật Bản thông qua luật chống bắt nạt học đường sau vụ tự tử của nam sinh 13 tuổi ở thành phố Otsu, quận Shiga.

Tuy nhiên, hiệu quả của nó có vẻ chưa như mong muốn.

Trong những vụ bắt nạt học đường, hình thức đùa giỡn, trêu chọc, đe dọa chiếm hơn đa số.

Số vụ bắt nạt liên quan phỉ báng, bôi nhọ danh dự thông qua mạng xã hội, bình luận ẩn danh cũng ở mức cao.

Trước tình hình này, chính phủ Nhật Bản kêu gọi khi có dấu hiệu bị bắt nạt, học sinh hãy lên tiếng và gửi tin nhắn cầu cứu tới cha mẹ, thầy cô, bạn bè.
Thế nhưng cái tinh vi và tàn nhẫn của bạo lực học đường ở chỗ, những thủ phạm của nó là những đứa trẻ, dù chúng còn rất nhỏ tuổi nhưng lại ranh ma và có sự hiểu biết về các quyền của mình, chúng luôn tỏ ra ngây thơ với người lớn, đặc biệt đối với trường hợp là những nữ sinh.

Nhưng với nạn nhân của chúng, lũ trẻ bạo hành này thực sự như những con sói.
Chúng bắt nạt bạn bởi vì chúng có thể, đơn giản như vậy thôi.
Chúng càng hiểu rõ, bạo lực học đường là những vết nhơ đối với một trường học, đặc biệt là những ngôi trường danh giá như nữ sinh Keiai, phần lớn các giáo viên sẽ không muốn thừa nhận ở trong lớp học hay trong trường có những việc này.

Họ tránh né và hiếm khi đối diện với nạn bạo lực học đường, trừ phi quy mô và tính chất của nó thật sự nguy hại, thế nhưng mà dù chỉ là những hình thức bắt nạt tưởng chừng “đơn giản” như trấn lột, sai vặt và giấu tập sách, hủy hoại vật dụng của nạn nhân hay tẩy chay cũng gây tác động tâm lý ghê gớm tới những đứa trẻ.

Đối với trẻ vị thành niên, đời sống của chúng gắn liền với trường học, cả cuộc sống của chúng ở ngôi trường, những kết nối xã hội ban sơ nhất của chúng cũng được thiết lập trong chính lớp học.

Khi những liên kết xã hội này trở nên tiêu cực và độc hại, điều đó sẽ tạo ra ký ức tuổi thơ tồi tệ cho chúng, trở thành vết thương khắc sâu vào tâm trí những đứa trẻ này đến suốt cuộc đời.
Miharu đã bị bắt nạt từ năm nhất cao trung.
Thường những cô bé xinh xắn như Miharu sẽ luôn là trung tâm, những đứa trẻ tầm tuổi này không đánh giá bạn bè bằng gia thế hay tiền bạc mà chúng coi trọng ngoại hình, chúng xếp hạng và đặt thứ bậc cho nhau trong một xã hội thu nhỏ của chúng bằng ngoại hình.

Sau đó, mới là học lực.

Miharu học không giỏi ở đa số các môn, học lực của cô chỉ ở mức trung bình khá thôi nhưng cô bé lại có năng khiếu hội họa, tài năng này của cô đã chớm nở từ khi còn nhỏ, một điều khá thú vị về Miharu nữa là cô cực nhạy với môn vật lý, cơ khí và máy móc, cô bé có thể quy đổi rành mạch tốc độ cây số trên giờ và Mach, cô cũng nằm lòng các khái niệm khí động lực học thậm chí vũ trụ học.


Tất nhiên là ở cấp cao trung thì những kiến thức này không hữu dụng hay giúp ích được Miharu trong những đợt thi cử.

Dù vậy thì Miharu cũng khá nổi tiếng ở trường, cô vẽ rất đẹp, nhiều thầy cô định hướng cho Miharu vào trường nghệ thuật, phát triển thành họa sĩ chuyên nghiệp, đây là một công việc danh giá.
Vì sao một cô bé như vậy lại bị bạn bè bắt nạt?
Đơn giản bởi vì cô là một Otaku.
Đây là cách gọi có từ những năm 1970 với mục đích chế giễu những người yêu thích thái quá các loại hình văn hóa đại chúng như Anime, Manga, phim ảnh hay trò chơi điện tử, am hiểu tường tận về kiến thức, sưu tầm vật phẩm, mô hình, tranh ảnh liên quan đến sở thích ấy.

Họ giống như một “căn nhà” di động vậy, từ Otaku trong tiếng Nhật mang nghĩa là nhà.
Vượt qua khái niệm đam mê, các Otaku tại Nhật là những người sẵn sàng dành hết số tiền và thời gian mình có để nghiên cứu và sưu tầm các bộ truyện, bộ anime mình thích.

Trong hình dung của nhiều người Nhật, cuộc sống của một Otaku chỉ khép kín trong căn phòng chật hẹp, không có việc làm, đầu óc không bình thường, mất kết nối với xã hội, đắm chìm trong thế giới không có thật.
Dù có nhiều cách hiểu khác nhau, nhưng về cơ bản, đa phần người Nhật đều coi Otaku là một khái niệm tiêu cực, một cách gọi xúc phạm.

Thậm chí, một số vụ việc tai tiếng liên quan tới Otaku, tiêu biểu là vụ án của tên sát nhân hàng loạt Tsutomu Miyazaki còn khiến người Nhật ghét bỏ cụm từ này hơn nữa.

Họ là những người bị cho là “kỳ quái”.
Là quốc gia sở hữu nhiều giá trị văn hóa, xã hội tốt đẹp, Nhật Bản luôn được cả thế giới ngưỡng mộ, kính phục với đôi chút tò mò.

Tuy nhiên, cũng do nề nếp truyền thống mà ở cái tuổi còn vô tư và đang trưởng thành về mặt nhân cách, học sinh Nhật Bản thường bị gò ép vào khuôn khổ thay vì được tự do thể hiện cá tính.

Những đứa trẻ có điều gì đó khác biệt với đám đông sẽ bị số còn lại cô lập, thậm chí bắt nạt, bày đủ trò trêu chọc dã man.
Một Otaku như Miharu chính là con mồi ngon lành của nạn bắt nạt học đường, cô bé bị đám nữ sinh, bạn bè mình, những thiếu nữ có gương mặt ngây thơ, thánh thiện, nhưng có thể nghĩ ra vô số trò bắt nạt Miharu theo cách vô cùng tàn nhẫn.

Gương mặt xinh xắn của Miharu càng làm chúng căm tức và hả hê khi mà chúng có thể bắt nạt cô.
Bởi vì cô là một người “kỳ quái”.
Không có một hiệp sĩ nào đến để cứu cô bé đó cả, bởi vì đây là trường nữ mà Miharu dường như là kẻ thù chung của tất cả nữ sinh trong trường, ai cũng có thể bắt nạt cô.

Từ một trong những vị trí trên cùng trong thứ bậc được bọn trẻ thiết lập, Miharu bị xô xuống dưới đáy, thấp hơn cả những nữ sinh có ngoại hình xấu, lù khù và cũng thường xuyên bị bắt nạt.
Họ xấu nhưng mà họ không “kỳ quái”.
Tất cả mọi chuyện bắt đầu từ khi Miharu làm rơi mấy tấm card Gundam, cô bé mua chúng ở Akihabara và để trong cặp, thường thì, cô sẽ cất chúng ở trong phòng mình nhưng cô lại quên mất, Miharu sưu tầm tất cả những thứ có liên quan đến serial Anime Gundam 00 và Gundam Exia, bộ sưu tập của cô đa dạng và phong phú tới độ, phòng ngủ của cô bé trông cứ như một cửa hàng đồ chơi vậy.
Đó là một ngày xấu trời với Miharu, khi cô quên cất chúng mà mang theo vào lớp học, rồi cô lại đoảng tới mức không kéo khóa cặp, để chúng rơi ra ngoài kèm với tập vở của mình.

Lúc đó thật tồi tệ!

Chỉ đơn giản là mấy cái card Gundam nhưng khi chúng là của Miharu, bạn bè đã nhìn cô bé một cách kỳ lạ, rồi biểu cảm của họ trở nên coi thường, họ còn xúm lại trong giờ nghỉ trưa để chất vấn Miharu, họ lục tung cặp cô và lôi từ trong ra một sấp card Gundam, họ bêu rếu Miharu khắp toàn trường.
Miharu chẳng hề khóc và cô cũng không đính chính cái gì, ngược lại, cô phản kháng rất quyết liệt, hôm đó Miharu đã đánh nhau, cô đòi cho bằng được những tấm card Gundam bị lấy mất, đến mức nhà trường phải gọi ba mẹ của Miharu lên để làm việc.

Sau hôm đó, Miharu bị tẩy chay.
Cô vẫn luôn che dấu sự “kỳ quái” của mình và tỏ ra hết sức bình thường, đây là kỹ năng cơ bản của học sinh cao trung có đam mê với Manga và Anime, đó là tỏ ra “bình thường”.

Những đứa trẻ như Miharu phải cố che giấu sở thích, thậm chí nhiều lúc, chúng còn phải đặt quyết tâm bỏ hết sở thích sang bên, chúng đốt hết các poster và cho những mô hình yêu quý của mình vào sọt rác.

Miharu lại không như vậy, cô vẫn nhớ lần đầu tiên mình chạm tay vào những cái vỉ có gắn các bộ phận lắp ghép của Gundam Exia, cô đã miệt mài đến thế nào với chúng, cô mất ăn mất ngủ cả tuần liền để hoàn thành Gundam Exia, lúc đó cô mới có chín tuổi.
Cô yêu cái hương nhựa tổng hợp và mùi sơn, Gundam Exia như bạn của Miharu, cô luôn cảm nhận được người máy này ở đâu đó, trong những thế giới vô hình, nó vẫn luôn ở đó, ngủ say và chờ đợi cô đánh thức.

Cô bỏ hết những sở thích Harajuku để vùi đầu vào thú chơi mô hình, cô mê say, từ chơi ké đồ của thằng em trai, cô lại biến nó thành sở thích của mình luôn mà chẳng có mắc cỡ tí nào.
Vì Miharu thích lắm.
Rồi, cô cũng yêu những bộ Anime về Gundam, đặc biệt là serial Gundam 00, cô chẳng nhớ mình đã xem đi xem lại hai phần phim này và những movie của nó đến bao nhiêu lần rồi, cô thuộc lòng những bài hát chủ đề của phim, nhớ vanh vách tên của mọi nhân vật và sự kiện, cô tham gia những diễn đàn về Gundam và cãi lộn inh ỏi với mấy tay con trai.
Mỗi khi có những cuộc bầu chọn Gundam nào mạnh nhất, Miharu lại lên những bài phân tích cực kỳ chi tiết về Gundam Exia, cô tìm hiểu kỹ về cơ khí, máy móc và những thứ linh tinh để phục vụ cho việc này.

Thế giới Anime của Gundam luôn có độ chân thực nhất định, đó không phải là thế giới mà chỉ với sức mạnh niềm tin, nhân vật chính có thể làm mọi thứ, những người máy hơn thua nhau ở tính năng, hệ thống vũ khí, động cơ và hàng loạt chỉ số.
Gundam 00 là một thế giới khốc liệt nhưng cũng đẹp tuyệt vời, với những người máy Mobile Suit tung hoành ở trong vũ trụ, vẽ những trang sử hào hùng, một cô bé như Miharu thật sự bị cuốn hút vào đó.

Gundam Exia là trung tâm của bộ phim, nó như một biểu tượng về hòa bình và sức mạnh, là một người bảo vệ cho thời đại, ở bất kỳ nơi nào có biến loạn và chiến tranh, người máy sẽ đến và chấm dứt tất cả bằng thanh gươm của mình, dù cho kết quả là nó trở thành kẻ địch của cả thế giới.
Miharu chẳng hiểu hết những yếu tố chính trị trong phim, nhưng cô bé lại được ảnh hưởng bởi tinh thần đó, vậy nên cô phát triển cho mình một tính cách mạnh mẽ, cô trở thành người vô hình trong trường và thường xuyên phải chịu đựng những trò đùa quái ác của các nữ sinh, nhưng cô chưa bao giờ khóc.

Năm nhất cao trung của Miharu trôi qua một cách tồi tệ, cô thấy ghét khi phải đến lớp học nhưng cô lại không muốn nói với ba mẹ về việc mình bị tẩy chay, cô không muốn làm phiền và khiến họ lo lắng, vậy nên Miharu vẫn luôn cười thật tươi khi cô bé trở về nhà, bên ngoài, mọi thứ có thể khắc nghiệt với Miharu lắm nhưng ở nhà thì tuyệt vời.
Ba mẹ và em trai Miharu thương yêu cô và cô còn có những người bạn tưởng tượng của mình.
Vậy cho nên dù có bị bắt nạt cỡ nào thì Miharu cũng chịu đựng được, cô chờ đến khi tốt nghiệp, cô muốn trở thành một nhà sản xuất Anime Gundam, Miharu còn lập kế hoạch cho điều đó nữa.


Chủ nhật là ngày ưa thích của Miharu, cô chẳng phải đến trường mà có thể đi tàu điện đến Tokyo, ghé vào khu Akihabara để ngặn ngụp trong thế giới của cô, năm 2016 này thì các bộ phim Gundam truyền thống đã thoái trào rồi, chúng không còn giữ cái nét sử thi như xưa mà thay vào đó là các bộ phim phục vụ cho lứa tuổi nhỏ hơn, như Gundam Build Fighters, một chuỗi phim nói về những trận chiến Gunpla như kiểu đấu thú.
Trong đó, có tất cả các mẫu Gundam của mọi serial, Gundam Exia có thể đánh nhau với Gundam Strike Freedom từ một bộ phim về Gundam khác là Gundam Seed.

Nhiều người thích hướng đi mới này nhưng mà Miharu thì không, cô mê mấy serial chiến tranh hơn.


“Chị ơi, chị ơi, hàng em đặt có chưa ạ?”
Miharu ghé vào một cửa hàng đồ chơi có bán Gunpla, cô bé hỏi bà chủ.

Chủ tiệm cười: “Có rồi nè, mới có hồi chiều hôm qua luôn á, giờ cái này hiếm lắm nha.”
Cô chủ lấy trong tủ ra một hộp Gunpla, Miharu mở to mắt, cô nâng cái kính cận tròn vo, nói như lên đồng:
“GN-0000 và GNR-010 00 Raiser hay còn gọi là 00 Raiser.

Là dạng kết hợp của GN-0000 00 Gundam và GNR-010 0 Raiser trong phần 2 của Mobile Suit Gundam 00.

Setsuna F.

Seiei lái chiếc 00 Gundam và Saji Crossroad lái chiếc 0 Raiser, tuy nhiên, khi kết hợp, Setsuna có thể tự vận hành cả hai chiếc.”
Cô chủ xoa đầu Miharu, tiếp lời:
“Nó được trang bị nhiều loại vũ khí như GN Sword II, GN Sword III, GN Shield biến đổi linh hoạt từ dạng kiếm sang súng và ngược lại.

Tất nhiên, không thể thiếu 0 Raiser hỗ trợ phía sau lưng, có thể tách riêng hoạt động độc lập.

Em thích dạng gắn hết trang bị lên cho hoành tráng, hay lược bớt cho cơ động hơn cũng đều được, đều rất đẹp.”
Cô này hẳn là một fan của serial Gundam 00 nên rành rẽ lắm luôn.

Cô nói tiếp: “Gunpla của 00 Raiser giờ toàn làm theo Gundam Build Fighters, nhưng hộp này của chính Serial Gundam 00 đấy, hàng HG cực khó luôn nhé.

Ở trong có mấy poster đẹp lắm, hehe.”
Miharu rưng rưng, cô bé ôm cái hộp: “Hức hức, mê chết mất chị ơi.”
“Ừ, chị biết mà, chị cũng mê lắm.”
Miharu thanh toán cho bà chủ, cô đếm xấp tiền trong ba lô, hầu như toàn bộ tiền tiêu của Miharu được bố cho đều được cô bé để dành lại để sắm mấy thứ này: “Em về nhé chị ơi.

Cảm ơn chị ạ.”
Cô chủ mỉm cười nhìn cô bé Otaku chạy như bay ra khỏi cửa hàng, cô còn giơ cái hộp lên trời rồi xoay một vòng, nhìn như đang nâng niu một báu vật vậy.

Miharu ôm hộp đựng mô hình 00 Raiser, một biến thể của Gundam Exia.

Cô đã ôm cứng cái hộp kể từ lúc ở Akihabara, đi tàu điện rồi về Osaka, trên đường về nhà mình, thỉnh thoảng cô bé lại nhìn cái hộp một cách thích thú, cô vừa đi vừa ngân nga ca khúc của nhóm The Brilliant Green, đó là Ash Like Snow, nhạc chủ đề của serial Gundam 00.
“Bầu trời đã bị nhuộm đỏ bởi màn đêm, và đang dần ăn mất ngôi sao xa xôi kia.

Trong khoảnh khắc thoáng qua, tro tuyết bỗng rơi xuống, em nhìn qua cửa sổ buồn tẻ, em chưa từng mơ mộng…”
“Ô kìa, cái con Otaku kìa?”
Miharu đứng sững lại, tiếng hát của cô bé cũng im bặt bởi vì mấy tiếng ới vọng từ phía sau, một đội hình thanh thiếu niên tầm chừng mười đứa, có cả nam lẫn nữ, chúng chạy mô tô phân khối lớn kè sát Miharu, chỗ này vắng lắm mà lại khuất, Miharu nhìn xung quanh rồi cô quyết định chạy thật lẹ.


“Đứng lại, con Otaku kia, ai cho mày chạy hả?”
Một nhỏ con gái ngồi sau tên con trai để tóc tùm lum màu hét lên, nó kêu thằng chở chạy sát Miharu còn nó thì quơ cái giỏ xách đập vào lưng cô bé.

Miharu té xuống đất, hộp mô hình rớt ra xa cả mét.

Đội thanh thiếu niên nhìn Miharu ngã sấp mặt thì cười khoái trá, mấy thằng con trai dừng lại rồi nẹt pô, tới người lớn cũng ngại lũ du côn chưa đủ tuổi đi tù này lắm, dây vào chúng chỉ có thiệt thân thôi.

Mà mấy đứa nữ sinh ngổ ngáo ở trường Keiai thì lại khoái bọn này, cảm giác có mấy thằng đầu gấu bảo kê làm chúng thấy mình oai hơn hẳn.
Con nhỏ đập giỏ vào lưng Miharu leo xuống xe, nó đạp lên cái hộp đựng 00 Raiser của cô bé, nó nghiến giày lên đó làm vang những tiếng “rắc”, âm thanh đó như giày xéo trái tim của Miharu, cô bé đứng dậy, cô chẳng thèm để ý tới hai cái đầu gối bị trầy mà nhào tới xô con nhỏ ra.
Con nhỏ giễu: “Coi kìa, mê mấy thứ này quá ha, đồ Otaku rác rưởi.”
Miharu chả để ý tới nó, cô bé nhìn chiếc hộp đựng bị rách, những cái vỉ lòi ra với những mảnh ghép liểng xiểng.

Mắt của Miharu ầng ậng nước, cô bé chưa bao giờ khóc dù cho có bị bắt nạt thế nào, nhưng làm sao cô có thể chịu được khi thấy tình yêu nhỏ của mình bị mấy đứa bắt nạt phá hoại như vậy.
Mấy con nhỏ bắt nạt Miharu thấy biểu cảm của cô bé thì sướng rơn, chúng càng quá đáng hơn, có mấy thằng con trai bảo kê, tụi nó xúm tới giựt cái hộp của Miharu, cô bé giằng co với chúng nó dữ lắm nhưng cô làm không lại, bọn nó tới năm đứa lận, cuối cùng, cái hộp đựng Gunpla tét làm đôi, những thứ bên trong rơi hết xuống.
Miharu khóc rồi, hai đứa con gái giữ cô lại còn ba đứa kia thi nhau đạp lên những mảnh ghép, những cái vỉ, chúng đổ màu sơn xuống cống và bẻ gãy hết cọ vẽ.

“Dừng lại đi, đừng làm vậy mà.”
Miharu la hét, nhưng cô càng la và khóc thì chúng lại càng thích thú hơn, những kẻ bắt nạt như chúng mê mẩn với điều này.

Lũ thanh niên bất lương bỏ đi hết, chúng để Miharu lại.

Chúng chẳng có đánh đập, lột đồ hay cắt váy của Miharu vì như vậy người lớn sẽ nổi điên, chúng thể hiện hết cái tinh vi trong trò bắt nạt như những con quỷ nhỏ, chúng làm vừa đủ nhưng lâu dài và dai dẳng, chúng hủy hoại niềm vui của Miharu, chúng chà đạp lên sở thích của cô bé và chúng làm điều đó ngay trước mặt cô.
Miharu ngồi xuống đất và khóc òa như đứa trẻ, cô bé nấc nghẹn, chẳng có ai ở gần đây mà nhìn thấy và đến giúp cô bé hết, mà nếu thấy, chắc họ cũng lơ thôi, chuyện của trẻ con mà.

Cô bé nhìn cái hộp tan nát hết rồi, những mảnh ghép thì bị bọn bắt nạt đạp gãy, thanh kiếm của 00 Raiser bị chúng bẻ đôi, poster bị xé, cô thấy buồn và tức lắm, chẳng biết cái nào nhiều hơn cái nào, xen kẽ giữa hai cảm giác đó, còn có một thứ gọi là tủi.
Miharu tủi thân.
Bởi vì chẳng có ai bảo vệ cô, suốt một năm mà cô bị bắt nạt và tẩy chay, không ai nói giúp cô một, hai lời.

Miharu chẳng hiểu nổi, chỉ vì mình yêu Gundam mà cô lại bị ghét đến vậy, cô chẳng làm gì sai hết.

Nếu như cô có một người bảo vệ mình thì tốt biết mấy, người đó phải thật to và cao, giống như Gundam, người đó chở che Miharu, bảo vệ cô khỏi đám bắt nạt.
Nhưng mà không có ai như vậy cả.
Miharu chùi nước mắt, cô bé ngồi dậy và nhặt nhạnh những mảnh ghép.

Miharu đã cố nhưng khi chạm vào những bộ phận bị hỏng của mô hình 00 Raiser, nước mắt của cô lại tuôn.

“Hư hết rồi, huhu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.