Đọc truyện Vinh Quang Chúa Tể – Chương 180: Biến Động Đi Pinic Và Tình Huống Hiểm Nghèo
Thoth báo tin về Yamamichi Yomaru, thằng này đã rời khỏi Thành Trì Trung Tâm Davias rồi, nghe đồn hắn đi du lịch, làm phim tài liệu về MU Continel.
Quân sư đã về Lord Castle, nhà Hale chưa có động thái gì cả, xem chừng họ ngao ngán Leonidovich Hopner nên không có manh động, họ phải lập mưu để chèn ép hệ thống Continental một cách bài bản.
Kể ra thì đáng lẽ đây là một đồng minh mới đúng, thế mà Jasper Hale lại đi theo Caius Volturi, dù Ludgar W.
Kresnik nói cậu ta ngại Phạm Nhã sẽ cạnh tranh ngôi Quân Chủ ở Đệ Tam Vệ Thành với mình, nhưng Phạm Nhã thấy đây không phải là lý do phù hợp, chính xác thì giữa nhà Hale và nhà Volturi có một thỏa thuận gì đó, họ liên minh với nhau, Jasper Hale cũng là một ứng viên cho ngôi Quân Chủ của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành nhưng cậu lại đi ủng hộ một đối thủ chính trị khác.
Có lẽ, nhà Hale chưa bao giờ có ý định thò tay vào tòa thành cổ xưa nhất MU Continel, họ chỉ kiếm chác từ nhà Volturi thôi.
Shen Long và Hoàng hộ tống ba đứa Urd, Verdandi, Skuld qua biệt thự trắng rồi lại rút về Lord Castle, hiện giờ còn có bốn mươi tám tiếng nữa là dịch chuyển về Địa Cầu, vụ khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành đang bị ngâm bởi nhiều lý do, phần vì việc bầu chọn ra ban chỉ huy chiến dịch khó mà đi đến thống nhất, phần cũng vì hiện tại Shaka de Virgo đã gây thù với ông trùm nhà Volturi, họ có sức ảnh hưởng lớn ở Davias nên chắc chắn sẽ tìm cách làm khó làm dễ.
Phạm Nhã tưởng lũ Celestial Being sẽ lên tiếng chỉ trích mình như mọi khi nhưng mà không, họ im hơi lặng tiếng lắm, xem chừng anh Tuân đã cho bọn này uống thuốc lú rồi.
The Innovators bận rộn, lúc nào họ cũng bận sấp mặt nhưng giờ còn phải lo thêm nhà Hale, cực chẳng đã, một tin mới lại dội xuống khiến họ rối đội hình, đó là lần dịch chuyển kế tiếp, nghĩa là lần thứ chín, thời gian sẽ kéo dài thành 720 giờ đồng hồ, nghĩa là tròn một tháng!
Đây là tin từ Hion, Thần liên lạc với Thoth để báo trước, rồi mới tung tin lên mạng giả lập, lý giải cho việc này, Hion nói quy tắc dịch chuyển sẽ kéo dài thời gian ở tại MU Continel và Địa Cầu dựa trên trữ lượng Mana của những người chịu sự ảnh hưởng của nó, nói tóm lại thì là do sự bùng nổ về số lượng Walker và cả chất lượng.
Shen Long đã lên chặng hai, một số Walker cũng đã chạm tới chặng hai rồi, mà ghê gớm nhất là Phạm Nhã, một chúa tể chặng ba với trữ lượng Mana như một con đập, không kể tới Hion thì một mình y đã chiếm tổng trữ lượng của rất nhiều người rồi, sự “lên cấp” của Shen Long và mấy người Walker khác chỉ là giọt nước tràn ly thôi.
Quy tắc dịch chuyển phải hạn chế tần suất, gia tăng thời gian.
Thời gian kéo dài thành một tháng mang rất nhiều ý nghĩa, dễ thấy nhất chính là vấn đề lương thực, nguồn cung lương thực của người xuyên không hiện giờ vẫn dựa vào việc họ tự mang qua từ Địa Cầu, nhưng hiện tại, với thời gian lên tới một tháng, lượng lương thực mà họ chuẩn bị sẽ vượt quá khối lượng hành lý tối đa họ có thể mang theo qua MU Continel.
Một người nặng sáu mươi ký, chỉ có thể mang được tối đa bốn mươi cân hành lý, phải trừ mười cân quần áo, thiết bị và cả vũ khí tự vệ, họ có thể mang theo ba mươi cân đồ ăn thức uống.
Mà dinh dưỡng cân đối trung bình của một người trong tháng thì phải cỡ mười hai cân lương thực như gạo, ngô, khoai, ngũ cốc; mười cân rau và tầm sáu cân thịt, hải sản, đậu phụ, trứng, sữa các loại.
Có thể thấy là lượng thức ăn sẽ khó đảm bảo được nhu cầu của người xuyên không, họ chẳng đến nổi chết đói, thực tế, ăn tiết kiệm thì với chừng đó lương thực là dư, nhưng vấn đề này phải cân nhắc theo góc độ vĩ mô hơn, với sự xuất hiện của ngày càng nhiều Walker, cùng sự tiến bộ của họ trên chặng đường, thời gian dịch chuyển sẽ còn dài nữa, những người nhìn xa còn thấy viễn cảnh mà một năm dịch chuyển một lần!
Lúc đó, sẽ nảy sinh các câu chuyện về an ninh lương thực.
Phạm Nhã nghe thuật lại vấn đề này, y nhìn vào trong sân biệt thự, Leonidovich Hopner đang chơi với ba đứa bé gái, cô ấy rất thương tụi nhỏ, mấy đứa bé xinh xắn như búp bê mà lại không khóc la bao giờ, chỉ hiếu động thôi, sao mà cô không cưng được.
Nhìn họ như mấy mẹ con ấy, Phạm Nhã ngồi gác chân lên đùi, vừa ngắm nghía gia đình nhỏ của mình vừa nói: “Chuyện nhỏ mà, giải quyết bằng tiền, thay vì mang theo thực phẩm thì mang vàng, qua đây mua lương thực, hoặc nếu họ không có vàng thì chúng ta mua lương thực rồi bán lại cho họ bằng tiền ở Địa Cầu.”
Thoth trả lời: “Hiện tại chúng tôi đã lập nhiều phương án ứng phó, trong đó có cách của anh, đây là cách đơn giản nhất.
Nhưng phải cân nhắc vấn đề tài chính, các đợt xuyên không kế tiếp là tự nguyện, nhưng hơn năm mươi ngàn người hiện tại thì khác, mà nếu như thời gian dịch chuyển kéo đến cả năm thì họ phải tích lũy một lượng tiền đủ mua được lương thực nguyên một năm, chuyện này không có đơn giản đâu, nó ảnh hưởng ghê lắm.”
Phạm Nhã nói: “Thực phẩm bên này thừa mứa mà, rẻ tiền, nói chung đây là chuyện nhỏ thôi.
Khi khai hoang trong Davias Đệ Tam Vệ Thành xong, chúng ta lại thành lập các trang trại và ruộng, vườn, tự cung tự cấp được, với nền tảng khoa học kỹ thuật của MU Continel, vụ lương thực này không phải là vấn đề lớn.”
Thoth: “Anh đang bận à?”
Phạm Nhã: “Ừm.”
Chúa tể nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt của Thoth: “Nào rảnh?”
— QUẢNG CÁO —
“Bữa trước tôi xin nghỉ phép cả đợt xuyên không này rồi, nhưng mà cân nhắc việc bên mình nhiều nên tôi xin một ngày nữa thôi.
Được chứ?”
“Ừm, tôi cúp đây, có việc gấp thì tôi gọi.”
Phạm Nhã gỡ thiết bị đeo tai xuống, y chạy tới chỗ Leonidovich Hopner và ba đứa bé gái, chúa tể thơm mỗi đứa một cái, còn ôm và thơm người phụ nữ đẹp tuyệt trần một cái nữa, nữ chúa nói y phải xin phép trước khi hôn mà Nhã lơ, cứ thích là ôm, là hôn, cô bực lắm mà cũng thinh thích nên mặc hắn.
Leonidovich Hopner không có sử dụng siêu giác quan, chẳng nghe được cuộc nói chuyện của Thoth và chúa tể, cô hỏi: “Chuyện gì vậy? Gấp thì ngươi đi giải quyết đi, để mấy đứa nhỏ ở đây chơi với ta.”
Phạm Nhã lắc đầu: “Không có gì đâu, chúng ta đi picnic nhé?”
Leonidovich Hopner lườm: “Ngươi coi chừng họ ghét ta, vì ta ăn cắp phó chủ tịch của họ đấy.”
Phạm Nhã cười: “Không đâu.”
Hai người buông Urd, Verdandi và Skuld một chút, bọn nhỏ đã chạy như mấy chú ngựa con trong sân, Phạm Nhã đi vào bếp làm đồ ăn, Leonidovich Hopner thì ở ngoài, chơi trốn tìm với lũ nhỏ.
Thời gian nghỉ phép không có nhiều, chúa tể thi triển hết tốc độ để nấu nướng, đã đi picnic thì phải đúng bài bản, có bánh sandwich, trái cây.
Lúc Shen Long và Hoàng qua đây, Phạm Nhã đã nhờ họ mang ít nguyên liệu nấu ăn từ nhà hàng, nên không có lo chuyện thiếu thốn, phải tận dụng đồ cho ngựa nữa, hí hoáy một lúc cũng xong, Phạm Nhã cất mớ bánh và trái cây vào giỏ rồi chạy ra ngoài, y còn vác theo cây đàn Piano điện nữa.
Leonidovich Hopner thì kêu xe từ lúc nào rồi.
Phạm Nhã bước lên xe ngựa, chợt, y kinh ngạc nhìn người đàn ông đánh ngựa, lâu rồi y không có gặp ông ta, hồi đó Phạm Nhã nhìn không ra nhưng giờ thì nhìn ra, đây là một người ở chặng ba, nhìn mắt của ông ta không có dấu hiệu gì cả, nghĩa rằng ông là một người dấu mặt.
Người đàn ông mỉm cười, ông ta nâng mũ mình lên.
Phạm Nhã gật đầu với ông rồi bước lên xe cùng với Leonidovich Hopner và mấy đứa nhỏ, nữ chúa thấy Phạm Nhã như hiếu kỳ về người đánh xe ngựa thì nói:
“Đã gặp Sookie và Jason rồi phải không, ông ấy là cha của hai chị em họ, Harris Stackhouse, Sookie đã nhận ban ân từ ông ta đấy.”
Phạm Nhã gật đầu, Leonidovich Hopner cười khúc khích: “Ông ta thích bà Margaret lắm, trước ông là Phó Thống của bà ấy, vợ ông ta mất sớm, phải nuôi hai đứa con nhỏ, đến khi bọn nhóc lớn rồi, ông ta muốn đi bước nữa, nhưng mà tỏ tình hoài bà Margaret cũng không có chịu.
Khi ta qua đây, ta chỉ mang theo bà Margaret thôi, ông ta tự chạy qua theo đó.”
Phạm Nhả hỏi: “Bà Margaret đi mua rượu lâu thế?”
Leonidovich Hopner lườm Phạm Nhã: “Bà ấy cầu kỳ lắm, đi kiếm rượu thì phải là rượu quý, rượu hiếm, đâu có nhanh được.”
Chúa tể biết Leonidovich Hopner nhây liền bẹo má phát, nữ chúa thở dài: “Giờ ngươi muốn làm gì ta thì làm rồi, mà bóp má ta vậy có gì vui mà ngươi thích thế?”
Phạm Nhã nói: “Tôi cũng chẳng biết nữa.”
Leonidovich Hopner chồm tới, cô ta véo hai má của Phạm Nhã, chúa tể hít sâu, chảy nước mắt, bởi vì nữ chúa véo mạnh lắm, y thấy đau điếng, mặt của Phạm Nhã mà là một miếng thép có khi cũng bị cô véo móp luôn, Urd, Verdandi và Skuld thấy nữ chúa véo má Phạm Nhã thì cười ê a.
“Được rồi, Nhật hạ, được rồi, đau!”
Leonidovich Hopner buông tay: “Haha, ngươi coi mặt ngươi thử đi.”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nữ chúa lôi trong xe ra một cái gương, đưa cho Phạm Nhã, y cầm lên soi, diện mạp đẹp vô thực của chúa tể trở nên buồn cười vì hai cái má sưng húp, chúng hồng lên quả đào ấy, Urd, Verdandi và Skuld nhào tới ôm cổ bố nuôi và liếm, giống như ba con Tận Thế Hắc Mã phiên bản tí hon, Leonidovich Hopner ôm bụng cười ngặt nghẽo.
…
Harris Stackhouse chở “gia đình nhỏ” này tới một công viên lớn, có thác nhân tạo, đây là một điểm du lịch của Thành Trì Trung Tâm Davias, tuy nhiên hiện tại thì rất ít khách, MU Continel không có khái niệm mùa, thời điểm đông khách du lịch là vào cuối năm, khi đó cả thế giới sẽ có một lễ hội lớn giống như Tết, người bản địa được nghỉ làm nhiều ngày, họ có thể dắt theo gia đình đi đây đó.
Điều thú vị là, ở MU Continel, một năm cũng có ba trăm sáu mươi lăm ngày.
Dù thế giới này là một cái siêu đại lục phẳng lì, thì nó cũng có hai mươi bốn giờ một ngày, ba mươi ngày một tháng.
Phạm Nhã đã từng nghiên cứu về điều này, y phát hiện nó có liên quan đến vị trí của mặt trời.
Mặt trời và mặt trăng xoay quanh MU Continel, siêu lục địa mới là trung tâm của hệ sao này.
Phạm Nhã trải thảm lên một đồng cỏ xanh ươm, có tán cây to che mát, y kê cái đàn Piano ở gần đó, rồi bày thức ăn lên thảm, nào bánh mì, nào trái cây và mấy thứ nước mà Phạm Nhã chế tạo, Urd, Verdandi và Skuld chạy tung tăng, gần chỗ mà họ picnic, có một con thác lớn, phong cảnh rất hữu tình.
Có hai vị chúa tể ở đây, bọn nhỏ có thể vui chơi thỏa thích, chúng đi xa quá thì chỉ cần một trong hai hất ngón tay là chúng lại bay về, hơn nữa, Thành Trì Trung Tâm có quy tắc tự nhiên nên Phạm Nhã không cần phải lo cho chúng, mấy đứa này chạy nhảy một lúc là đói lã, sẽ chạy tới ăn.
Leonidovich Hopner ngồi tựa lên thân cây, cô dõi mắt trông theo lũ trẻ, từ lúc Phạm Nhã dắt chúng qua biệt thự trắng, cô đã coi chúng như những đứa con gái của mình, nhìn cô lúc nào cũng thật vui vẻ.
Phạm Nhã gối lên đùi Leonidovich Hopner, nữ chúa cúi đầu xuống: “Vậy luôn? Êm không, thích lắm hả?”
“Thích lắm, êm nhất trần đời.”
Leonidovich Hopner nói: “Không có miễn phí đâu, phải trả tiền đấy.”
Phạm Nhã mỉm cười: “Nếu như tôi có được cả thế gian, tôi có thể đổi tất cả, để được nằm trên chiếc gối này.”
Leonidovich Hopner thấy lòng mình âm ấm, dù cô nghe viên đường ngọt này nịnh đầm bao nhiêu lần cũng không thấy chán, nữ chúa biết Phạm Nhã nói thật, họ là những cái máy phát hiện nói dối mà, thế nhưng cô vẫn thích trêu hắn, thế là liền xòe tay ra:
“Thế gian đâu? Đưa đây!”
Phạm Nhã chụp bàn tay của Leonidovich Hopner, y hôn lên tay cô: “Chưa có, nhưng có tấm thân này, trao hết cho ngài.
Ngài lấy tạm vậy, xem như là đặt cọc nhé?”
Leonidovich Hopner gõ lên trán Phạm Nhã: “Nói liều riết rồi quen, ta có muốn cái thây của ngươi, ngươi cũng cho ta được chắc, mai ngươi lại đi làm mấy chuyện lớn lao của ngươi, bầu bạn với ta được bao lâu chứ.”
Phạm Nhã im lặng.
Leonidovich Hopner nói: “Tuy ta thích thế này thật nhưng mà, chuyện của ngươi quan trọng hơn.
Sau này ngươi có thể để Urd, Verdandi và Skuld ở nhà ta, ta sẽ chăm sóc chúng, có chúng, ta cũng không buồn đâu.
Thế giới của ngươi, đồng bào của ngươi, các Innovator cần ngươi.”
“Họ cần ngươi hơn ta, đừng có vì ta mà lơ là họ, biết không?”
— QUẢNG CÁO —
Phạm Nhã không trả lời, y đặt bàn tay của Leonidovich Hopner lên ngực mình.
Nữ chúa nhìn cây đàn, cô nói: “Mang đến đây làm gì mà không đàn, rồi nằm đây luôn, ngồi dậy chơi cho ta nghe đi.”
Phạm Nhã cười: “Không cần phải ngồi dậy, cho ngài xem người đàn ông của ngài tài giỏi như thế nào này.”
Chúa tể hất ngón tay, từng phím đàn trên cây Piano tự ấn xuống như có những ngón tay vô hình đang lướt ở trên, một giai điệu êm dịu vang vọng trong không gian, Leonidovich Hopner kinh ngạc, cô không làm được như vậy.
Sức mạnh của cô có thể nâng cả chiếc máy bay, hoặc lôi Alphonso từ nơi xa tít mù trở về, nhưng cô không thể chơi đàn bằng sức mạnh này, điều đó đòi hỏi sự thao túng một quy tắc khác đến mức cực kỳ tinh vi.
Nhưng mà, hơn cả điều đó, cô thấy kinh ngạc với lời nói của Phạm Nhã.
Người đàn ông của ngài?
Leonidovich Hopner bóp mũi Phạm Nhã.
Chúa tể biết cô ấy đang ngượng nên không có ghẹo, mà chú tâm chơi đàn, y nói: “Đây là Recuerdos de la Alhambra, một bản nhạc đã cũ, thường, họ sẽ chơi bằng đàn guitar nhưng tôi lại thích giai điệu của Piano hơn.”
Leonidovich Hopner buông mũi Nhã, cô dựa ra sau, nhắm mắt và thả hồn vào tiếng nhạc.
Đột nhiên, nữ chúa hỏi: “Nhã này, nếu không phải là ta, ngươi có làm những chuyện này với người phụ nữ khác không, có hát và đàn cho họ nghe, có tặng mấy món quà, ôm và hôn họ, dành những lời có cánh cho họ nữa, nếu ngươi chưa từng gặp ta, ngươi có như vậy không?”
Phạm Nhã trả lời: “Không gặp ngài thì tôi đã chết rồi còn đâu?”
Leonidovich Hopner lại hỏi tiếp: “Nếu như ngươi không chết, ừm, nếu như ngươi chẳng đến thế giới này, không có chuyện gì sẽ xảy ra cả, thì sao?”
Phạm Nhã thấy nhức đầu, y nhớ tới mấy bài viết phân tích tâm lý phụ nữ ở trên mạng, mấy điều mà nữ chúa hỏi, mấy cô trên Địa Cầu cũng thích hỏi lắm, nhìn chung, đây là một thói quen của các nàng, đó là đặt ra một giả định tréo ngoe vô lý, thường khởi đầu bằng chữ “nếu”, rồi hóng hớt câu trả lời của cánh đàn ông.
Hiểm nghèo ở chỗ, trả lời sai là ăn đạn!
Phạm Nhã không có kinh nghiệm yêu đương, mà các sư phò Địa Cầu cũng không đưa ra được lời giải cho những câu hỏi kiểu như thế này, vì tính đúng sai ở đây phụ thuộc vào việc người phụ nữ muốn nghe cái gì cơ, họ thấy bùi tai thì nó đúng, còn ngược lại thì sai, vậy nên không có mẫu số chung để ứng đối.
Mà Leonidovich Hopner là cái máy phát hiện nói dối mới chết chóc, không có xạo được.
Chúa tể hít sâu, nói thật: “Nếu không phải ngài, nếu tôi chưa từng gặp ngài, tôi sẽ không làm những điều này cho ai cả, bởi vì tôi không thể.
Tôi nghèo lắm, rất nghèo, tôi làm gì có tiền để mua quà cho ai đó…!”
Leonidovich Hopner híp mắt: “Nếu có tiền thì sao?”
Phạm Nhã ngơ ngác..