Vinh Quang Chúa Tể

Chương 178: Năm Năm Sự Biến Mất Của Lucius Hopner


Đọc truyện Vinh Quang Chúa Tể – Chương 178: Năm Năm Sự Biến Mất Của Lucius Hopner


Shen Long đã khỏi hẳn rồi, cũng tỉnh nhưng mà hắn đang giả chết, hắn biết mình vừa nghe những thứ không nên nghe, điều này làm hắn thấy rén lắm, Leonidovich Hopner bực mình nên không có thèm giả đò gì, chẳng thèm tỏ ra lịch sự thanh thoát cái chi, cô ta cốc đầu Phạm Nhã một lần rồi hai lần, The Innovators đã quay ngoắt hết sang chỗ khác, nhìn trời nhìn mây, dù trời mây thui, cũng ráng nhìn.
Chỉ tội Shen Long.
Leonidovich Hopner nói: “Khỏe rồi thì đi chỗ khác đi.”
Shen Long mở mắt, bật dậy rồi chạy tới chỗ nhóm Thoth, Phạm Nhã nhìn theo, tên này hoảng quá nên quên luôn tiếng cảm ơn, chúa tể định nói giùm hắn thì đã nghe Leonidovich Hopner rầy: “Tới ngươi đó, nằm xuống đi, ngươi cũng bị thương nặng lắm, còn gồng nữa.”
Phạm Nhã nằm xuống, nữ chúa tể đặt tay lên ngực y, những dòng nước ấm chảy từ trong bàn tay của cô xuống ngực Phạm Nhã, nó len sâu vào từng ngóc ngách trong cơ thể của vị chúa tể trẻ này, nó chữa lành mọi vết thương, Phạm Nhã liếc sang Luna Lovegood, nàng áo tím này ngủ mê mệt lắm, đám khách trên Thuyền Bay vẫn còn đang ngủ.

Chúa tể không thấy ai nhìn, liền đặt hai tay lên mu bàn tay của Leonidovich Hopner, nữ chúa giật mình, định rụt tay về nhưng cô ta đang chữa trị cho Phạm Nhã, phải để yên.
“Làm gì vậy, bỏ ra.”
Phạm Nhã lắc đầu: “Không.”
Leonidovich Hopner chau mày: “Hứa thế nào rồi giờ còn vậy? Ngươi không tôn trọng ta sao?”
Phạm Nhã: “Tôi bị thương mà, đau lắm, ôi, đau quá đi mất.”
Leonidovich Hopner gắt: “Tên trẻ con này, thôi đi.”
Phạm Nhã nhìn Leonidovich Hopner, y nói: “Tôi sẽ làm Quân Chủ trong năm năm, chỉ năm năm thôi.

Đó là thời gian nhiệm kỳ của nguyên thủ Đại Việt nước tôi, những gì mà tôi cần phải thực hiện, tôi sẽ làm trong thời gian năm năm.

Tôi vẫn còn trách nhiệm với The Innovators, nhưng tôi có hai cuộc đời, tôi sẽ dành cuộc đời ở Địa Cầu cho họ, còn ở MU Continel.”
“Tôi muốn dành cho ngài, tôi sẽ sống như một người thường ở đây, tôi sẽ không bao giờ dùng đến sức mạnh của mình.

Và tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng để đến được một chặng đường xa hơn chặng bốn, tôi có thể hóa giải thứ nguyền rủa của nhà Hopner.”
Leonidovich Hopner ngơ ngác.

Đột nhiên.
Phạm Nhã vươn tay, y chạm vào gò má của Leonidovich Hopner: “Được chứ, Nhật Hạ của tôi.

Vầng mặt trời của tôi, cả mặt đất và biển cả của tôi, thế giới của tôi.

Tình yêu của tôi.”
Leonidovich Hopner ngoảnh mặt đi: “Tới đó rồi tính.”

Phạm Nhã vuốt ve mái tóc của Leonidovich Hopner, lần này, y được len những ngón tay của mình qua từng kẽ tóc của cô, không phải vụng trộm, lén lút bắt lấy mái tóc này khi Nhật Hạ khoe về nó nữa, nữ chúa nói: “Lỡ như…! ta không sống được tới lúc đó thì sao?”
Phạm Nhã dừng lại, y ho một tiếng rồi hỏi: “Tôi không hiểu? Ngài nói ngài không có bị thương gì mà?”
Leonidovich Hopner lắc đầu: “Ta đùa đấy.”
Phạm Nhã chau mày, y làm một việc mà Leonidovich Hopner phải sửng sốt, đó là bẹo má cô ta: “Nói gì vậy, đùa gì kỳ vậy, ngài khỏe tới mức làm cho Aizen Volturi chạy mất dép, còn phải trừng phạt Marcus Volturi để xoa dịu ngài mà.”
Leonidovich Hopner hất tay Phạm Nhã, cô gắt: “Ngươi vừa làm gì ta đó? Sao ngươi dám làm thế hả tên kia, tin ta vỗ một phát ngươi chết tươi luôn không? Sao giờ ngươi bạo gan vậy?”
Phạm Nhã nói: “Ừm, ngài giết tôi luôn đi, tôi sẽ hạnh phúc nếu được chết trong tay ngài.”
“Đồ điên!”
Phạm Nhã gật đầu: “Tôi điên lắm, tôi là một tên điên.

Tên điên yêu thương Leonidovich Hopner…!”
Leonidovich Hopner thấy tên này phát cuồng tới nơi rồi, giọng cũng lớn, cô sợ người ta nghe nên bịt miệng hắn: “Im đi.”
Phạm Nhã gỡ tay Leonidovich Hopner, y nhìn đôi mắt của cô chằm chằm: “Ngài không gạt tôi điều gì chứ?”
Nữ chúa nói: “Ta gạt ngươi nhiều chuyện lắm, chẳng hạn như món phở ngươi nêm dở ẹc à, ta nói tạm, cho ngươi vui thôi.

Với lại ta biết ngươi lấy thịt ở đâu ra rồi, bánh ngươi nhào cũng bị bở nữa, ăn chẳng ra cái gì.”
Phạm Nhã thở dài: “Sức khỏe của ngài cơ, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra với ngài, bọn Acheron đã làm gì ngài?”
Leonidovich Hopner cười tủm tỉm: “Ta khỏe như vâm mà, hôm rồi cãi nhau với quy tắc nên hơi mệt, nghỉ dưỡng vài bữa là khỏi.

Bọn Acheron làm gì, đánh ta chứ làm gì nữa, nhưng mà sao đánh lại nữ chúa tể xinh đẹp vĩ đại nhất thế gian được, ta bị thương tí, nhân cơ hội về hưu non cho khỏe, làm Quân Chủ mệt, sẵn tiện lừa mấy tên kia luôn…!”
“Bà Margaret Martha đi đâu?”
“Ơ, bây giờ lại nói chuyện chỏng chơ thế luôn đấy.

Đi kiếm rượu uống chứ đi đâu.”
Phạm Nhã tức lắm, Leonidovich Hopner bắt đầu nhây rồi: “Ngài không muốn nói cũng được, tự tôi sẽ tìm hiểu lấy.”
Leonidovich Hopner cốc lên trán Phạm Nhã: “Ta không sao, đừng lo lắng cho ta quá.

Làm những việc mà ngươi cần làm ấy, sau hôm nay, ngươi sẽ bận rộn lắm, nhà Hale sẽ không để yên cho Lord Castle, họ chẳng thể tấn công các ngươi nhưng họ sẽ chèn ép nhà hàng của ngươi, rồi thì gia đình Volturi và lũ tay sai sẽ luôn hăm he ngươi, họ sẽ không để yên cho các ngươi khai hoang Davias Đệ Tam Vệ Thành.”
“Gellert Grindelwald…!cũng sẽ chú ý ngươi.


Tên ngốc, ngươi phải lo nhiều việc lắm kìa, còn lo cho ta nữa, thì thời gian đâu mà ngươi làm được việc của ngươi chứ.”
Phạm Nhã thở dài, Leonidovich Hopner nói tới mấy vụ này làm y đau hết cả đầu.
Tạm cho là Shaka de Virgo đã chiến thắng ở mặt trận chính trị ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, y đã có tiếng vang trong lòng dân bản địa, có được một sự thừa nhận là “người thừa kế thứ hai của Leonidovich Hopner”, còn thành công móc nối với nhà Evergreen và có ấn tượng tốt với Helios Hopner.
Thế nhưng mà y cũng đã gây thù với Caius Volturi, Jasper Hale và Gellert Grindelwald, còn nhiều người phía sau họ nữa, dẫu MU Continel là một thế giới có pháp luật và kể cả những kẻ quyền lực nhất cũng phải làm “không tặc” mới dám tấn công ai đó ngoài vùng hoang dã, thì với lực lượng mỏng dính như hiện tại, y vẫn thấy lo lắm.
Lực lượng chặng bốn như hôm nay mạnh, nhưng không phải là một lực lượng có thể điều động mọi lúc mọi nơi được, ở trong cơn nguy nan thì có thể kêu gọi họ, có thể coi họ như tầng chóp bu, là sức mạnh răn đe chiến lược.

Nhưng Phạm Nhã còn cần một lực lượng nòng cốt, phát triển từ The Innovators, phải đảm bảo cả chất lượng lẫn số lượng.

Hơn nữa, chúa tể còn cần tiền.

Rất nhiều tiền!
Đủ tiền để có thể nuôi được cả hệ thống, nhóm Nghị viên hiện tại đang ăn bánh vẽ, lương hứa, thời gian đầu, họ bị dìm ngập trong công việc, họ cũng được đốt lửa lý tưởng, họ có nhiệt huyết nhưng về lâu dài, phải cho họ được những lợi ích hết sức thiết thực, chẳng phải tự nhiên mà ngày xưa Chien the Great, Shen Long và Miharu muốn đi thám hiểm biển Atlans.

Ai cũng cần tiền hết, Phạm Nhã thành lập ra hệ thống nhà hàng Continental, rồi cho thuê chỗ ở tại Lord Castle, ngoài những giá trị xã hội ra, còn để đảm bảo dòng tiền, cho The Innovators một nguồn thu khác ngoài hoạt động thám hiểm, thế nhưng vẫn còn chậm quá, so với mấy vị chúa tể ở trong Vương Cung, Phạm Nhã nghèo đến thấy thương.
Leonidovich Hopner và Aegis Hopner giàu sụ, có thể tài trợ cho The Innovators nhưng một tổ chức vững mạnh, thì không thể sống bằng viện trợ được.

“Tôi mệt quá, Nhật Hạ.” Phạm Nhã nói: “Dẫu vậy, mệt đến mấy, bận rộn thế nào đi nữa thì tôi vẫn sẽ dành thời gian cho ngài.

Tôi khó mà yên lòng với chuyện của ngài, tôi biết ngài vẫn khỏe, ngài mạnh đến mức mà tôi không thể hiểu được, ngài như một vị thần, mà không, ngài còn hơn thế.

Nhưng mà…!”
“Được rồi, yên nào.” Leonidovich Hopner cắt ngang lời Phạm Nhã: “Ta đã nói ta không sao rồi mà, ta là phụ nữ, thỉnh thoảng hay drama thế đấy, cho ngươi lo chơi, không được sao?”
Phạm Nhã ngẩn ra, chẳng phải bởi vì Nhật Hạ nói chuyện như người Địa Cầu, mà vì thái độ của cô, chúa tể thấy sương sướng khi Nhật Hạ bảo muốn y lo lắng vì cô ấy, Phạm Nhã có niềm tin mãnh liệt rằng đây là một tín hiệu đèn xanh.

Leonidovich Hopner nói: “Ta thích chiếc xe lắm, ta chạy mấy hôm, nó hết xăng luôn rồi.

Ừm, ta cũng thích bộ đồ, còn cái mũ thì vướng quá à.”

“Lần sau tôi sẽ mang cho ngài thật nhiều xăng.”
“Nhớ đấy.”
Leonidovich Hopner cười khúc khích: “Kể ngươi nghe, lúc ta chạy xe á, có mấy tên rượt theo ta, nhưng mà phương tiện của họ bị giới hạn tốc độ, chậm rì, bị ta vượt hết, tiếng ống xả nghe thích lắm, dân ở đây chưa nghe âm thanh đó bao giờ, nhiều người còn hỏi ta mua ở đây, chỉ chỗ cho họ.”
Phạm Nhã nhìn người phụ nữ đẹp tuyệt mỹ lại trở nên đầy sức sống và hoạt bát làm sao, y ngơ ngác, rồi y lại đặt tay mình lên gò má của cô, Leonidovich Hopner lườm chúa tể nhưng mà cô ta không có ngoảnh mặt đi, chẳng biết vì sao nữa, chắc cô muốn thuốc cho hắn lú, khỏi gặng hỏi vụ sức khỏe của cô.
“Ngài có vui không?”
Leonidovich Hopner nói: “Vui, ta đang tập drift, đốt bánh sau, ta biết bốc đầu rồi nhưng bữa ở Địa Cầu lên mạng thấy còn nhiều trò thú lắm, phải dợt hết.”
Phạm Nhã bạo gan hơn, y vuốt ve gương mặt của Leonidovich Hopner, làn da của cô lành lạnh, mềm mại và đầy xúc cảm: “Ngài thật đẹp, dù tôi ngắm nhìn ngài bao nhiêu lần đi nữa, lần nào, cũng như lần đầu vậy.”
“Thật không?”
“Thật.”
Leonidovich Hopner búng trán Phạm Nhã: “Ta hỏi này, ngươi học ở đâu, mà sao miệng ngươi ngày càng dẻo quẹo vậy hả, mà ngươi sờ mặt ta đã chưa, đã rồi thì thôi đi chứ.

Làm được làm tới là sao, đồ tham lam.”
Phạm Nhã không có sờ nữa, y lại ôm bàn tay của Leonidovich Hopner đang đặt ở trên ngực mình, dòng nước ấm chảy tràn từ đó chữa lành những vết thương do Marcus Volturi tạo ra, nhưng vẫn có những thứ khác, còn ấm áp hơn, len lỏi trong trái tim.

Chúa tể nhắm mắt, y nở một nụ cười thật thỏa mãn:
“Thú thực, tôi có tham khảo ở trên mạng, cách để làm một người phụ nữ vui, nên nói gì với cô ấy, nên làm gì, hành động ra sao.

Nhưng mà, ngài là một người đặc biệt, tôi nhận ra những thứ tôi đọc không có giúp ích chi cho tôi cả, nên tôi không thèm đọc nữa, tôi chỉ để cho trái tim mình dẫn lối mà thôi.”
“Một tỉ, hai tỉ năm sau và sau đó nữa, tôi vẫn muốn được chạm vào ngài, Nhật Hạ à, dù khi đó, ngài có hình hài thế nào, dù tôi có biến thành thứ gì, tôi cũng muốn được gặp ngài, được chạm vào ngài.”
Leonidovich Hopner nhìn Phạm Nhã, những đường nét Á Đông còn vươn lại trên diện mạo của Phạm Nhã khiến y trông hơi khác một chút so với Gellert Grindelwald, cô cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì, gương mặt của Gellert Grindelwald hiện ra trong ký ức của cô, nhưng rồi lại nhạt nhòa.
Cô hỏi: “Thật không?”
“Thật.”
“Ngài là điều tuyệt vời nhất mà tôi tìm thấy ở MU Continel.”

The Innovators về lại Thành Trì Trung Tâm Davias, Phạm Nhã nhờ Aegis Hopner chạy sang Lord Castle, gia đình nhà Hale thống trị nơi đó, dẫu họ chẳng thể oanh tạc tòa nhà được nhưng chúa tể cũng thấy lo, mà khỏi cần Phạm Nhã nhờ thì Aegis Hopner cũng tức tốc phi sang để gặp Trang mắt buồn của ảnh, đi mới một ngày mà Nguyên lão nhớ Trang da diết.
Rengoku Kyojuro, Hoàng và Shen Long cũng đi cùng Aegis Hopner, Thoth, Anubis và Chien the Great quyết định chạy qua chỗ Yamamichi Yomaru một chút, Phạm Nhã đã xong việc ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, họ cũng nên tìm hiểu thằng này rồi, nếu hắn thật sự là tên trùm khủng bố thì độ nguy hiểm của hắn không có kém cạnh với đám chúa tể, mà thậm chí còn hơn nữa.
Luna Lovegood tỉnh dậy, cô nàng áo tím thấy Leonidovich Hopner liền nhào lên ôm nữ chúa, vừa ôm vừa khóc lóc, Leonidovich Hopner phải dỗ nàng hầu một hồi cô ta mới thôi, rồi cô cũng bị Aegis Hopner xách theo qua Lord Castle, Luna Lovegood uất lắm mà Nguyên lão bắt ép đi cho bằng được.
Chẳng biết đám The Innovators vô tình hay cố ý, mà họ đi hết cả bầy, ở biệt thự trắng chỉ còn có Phạm Nhã và Leonidovich Hopner mà thôi, Margaret Martha đi “tìm rượu” chưa về nữa.

Nữ chúa bước vô cổng, cô nhìn trời nhìn mây một lúc rồi hất hai ngón tay, Phạm Nhã nghe thấy có mấy tiếng nổ tuốt ở trên trời.

“Lâu lâu cho họ theo dõi, nhưng khi nào ta bực thì ta sẽ hủy chúng đi.” Leonidovich Hopner nói: “Mấy cái…!ừm, giống kiểu flycam săn tin, của đám ở Vương Cung, nhiều nơi khác nữa, bình thường họ không có giám sát nơi này, nhưng mấy hôm nay ngươi làm mọi thứ náo loạn lên hết, chúng lại tới phiền ta, tại ngươi cả đấy.”
Phạm Nhã thấy áy náy: “Xin lỗi ngài.”
Leonidovich Hopner dắt Phạm Nhã vào trong phòng mình, cô treo bức tranh chân dung lên tường rồi đứng ra xa, ngắm nghía: “Hồi đó nhìn ta đẹp hơn hay giờ nhìn ta đẹp hơn nhỉ?”

Phạm Nhã nói thật lòng: “Lúc nào cũng đẹp, hồi đó ngài có vẻ thơ ngây, giờ thì mặn mà.”
“Mặn mà là già phải không?”
Phạm Nhã giải thích: “Không phải già, đó là một vẻ đẹp khác, không non nớt ngây thơ, không hồn nhiên khờ dại, mà đó là vẻ đẹp của sự từng trải, của khôn ngoan và sắc sảo.”
Leonidovich Hopner gật gù, có vẻ hài lòng.

Phạm Nhã đứng cạnh Leonidovich Hopner, chúa tể ngắm nghía những bức tranh treo trong phòng cô, bấy giờ, y mới nhìn rõ tấm tranh mà mình đã thấy khi lần đầu bước vào chỗ này, đó là một bức vẽ gia đình.

Leonidovich Hopner đang ngồi trên ghế, cạnh cô là một người phụ nữ rất đẹp, trông bà dịu dàng lắm, hẳn là thân mẫu của nữ chúa, Astoria Evergreen.

Đứng phía sau chiếc ghế, là một người đàn ông trung tuổi có gương mặt góc cạnh, với mái tóc vàng óng, hẳn là cha cô, quý ngài Lucius Hopner, cạnh bố vợ, là một người đàn ông khác, lớn tuổi hơn, với vẻ nghiêm trang, dù chỉ nhìn qua tranh thôi nhưng Phạm Nhã cũng cảm nhận được sự oai nghiêm của ông ta.
Đây chính là Engel Hopner, chúa tể vĩ đại.

Phạm Nhã nói: “Ở Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, tôi phát hiện ra thông tin về thân mẫu và thân phụ của ngài bị hạn chế, đặc biệt là ngài Lucius Hopner, ông như một điểm mù vậy.”
Leonidovich Hopner trả lời: “Ta đã làm chuyện đó, ta phong tỏa hết mọi thông tin về ông ấy trước khi thoái vị.”
Phạm Nhã yên lặng, nghe nữ chúa kể tiếp.
“Khi bọn Acheron đến, cha ta là người phụ trách Phủ Thừa hành, ông là Tổng lý của Phủ, ngoài ra ông còn là người nắm giữ hệ thống tình báo của Lorencia Đệ Nhất Vệ Thành, thế nhưng ông lại không phát hiện ra được bọn chúng.

Ông để lọt một lực lượng khổng lồ như vậy vào lãnh địa của chúng ta, có nhiều người cho rằng, ông phản bội nhà Hopner, vì thực tế, sau khi ta trở về từ không gian, ông và mẹ ta đã biến mất.”
“Họ biến mất cùng với toàn bộ tài sản, không có bất kỳ dấu hiệu nào của việc xung đột hay xô xát, đám lính canh bị cha ta điều đi lúc đó, toàn bộ hệ thống an ninh cũng không ghi lại được hình ảnh của cha và mẹ ta.

Ông là người nắm giữ hệ thống tình báo, vậy nên ông có thể thoát đi mà không một ai hay.”
Leonidovich Hopner mỉm cười: “Ta không tin, ta cho là ông ta và bà ấy có lý do để làm như vậy.”
“Ngài…!buồn không? Sau đó thì sao?”
Leonidovich Hopner gật đầu: “Có buồn.

Sau đó, ta đã điều tra, trước khi về hưu non, cũng không tìm thấy dấu vết gì của ông.

Ta muốn tìm họ, nhưng cũng không tìm được.”
Phạm Nhã bước ra phía sau Leonidovich Hopner, y ôm cô: “Đừng buồn nhé, tôi sẽ tìm hiểu về việc này cho ngài.”
Bởi vì ngươi là tỷ tỷ ta.

Cho nên…!ta đấu không lại ngươi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.