Đọc truyện Vinh Quang Chúa Tể – Chương 12: Không Được Mở Mắt Không Được Nói Chuyện
042:00:00
Trời ngả về chiều, trong nhà thờ, đám người đã bắt đầu đốt lửa để sưởi ấm, mấy tay thợ săn đeo khẩu trang đen ngủ mê mệt, chỉ có gã gầy gò tên Phát là còn thức.
Gã ta liếc ra ngoài cửa sổ thấy sắc trời tối xuống liền lay người gã đội trưởng đầu trọc.
Khác với Hoàng nổi bật với dáng người cao ráo, mái tóc dài kiểu lãng tử, cũng rất hoạt ngôn.
Phát để kiểu tóc húi cua rất phổ thông, người trông cũng thấp lùn, gầy gò, da đen nhẻm, người bên ngoài nhìn vào sẽ rất dễ bỏ qua gã đàn ông nhìn rất bình thường này, thế nhưng trong đội thợ săn này Phát lại là người được gã đầu trọc tin tưởng nhất.
Gã đội trưởng nhìn sang phía tên quái nhân và Katie, người trước vẫn ngồi xếp bằng bất động như tượng Phật, cây giáo tự chế gác ngang trên đùi, người sau thì dựa vào tường ngủ gật.
Đoạn gã tắt Camera mini trên người mình và hai người thợ săn đang ngủ rồi nói với Phát: “Nhiệm vụ lần này mấy thằng già dơ trên công ty giao cho anh em mình vẫn chưa làm xong, ông nghĩ sao?”
“Mình chết quá nhiều người rồi, Camera mini đeo trên người cũng ghi lại rất nhiều tin tức cho công ty, vậy cũng đủ cho mấy lão rồi.” Phát cũng tắt Camera, trả lời: “Còn vụ xác quái vật, tạm thời cứ gác lại đi.
Vào Thành Trì Trung Tâm tìm thứ khác mang về cũng được.
Mấy lão ấy chỉ muốn nghiên cứu mấy thứ bên này thôi, không có xác quái vật thì mình lấy thứ khác bù mấy ổng cũng chẳng ý kiến gì đâu.”
Hai người thợ săn, một gầy gò thấp lùn, một cao to lực lưỡng sau khi tắt Camera “hành trình” thì có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, nói chuyện cũng không cần câu nệ.
“Vết thương sao rồi ông? Lần này về công ty nhớ đòi tiền bảo hiểm.” Phát hỏi gã đội trưởng.
Gã đội trưởng động dậy một chút, nói: “Không hoạt động mạnh được nhưng tạm thời ổn.”
Phát liếc sang chỗ gã quái nhân và Katie, nói: “Trời sắp tối rồi mà bên kia nhìn bình tĩnh quá.
Nãy giờ tôi để ý người kia nhắm mắt ngồi im một tư thế không nhúc nhích mấy tiếng đồng hồ, làm như không biết tê chân, cũng không thấy đứng dậy đi vệ sinh hay ăn uống gì, không giống người thường.”
“Có thể hắn ta không phải người bình thường thật.” Gã đội trưởng nói khẽ: “Nhưng chưa chắc mạnh hơn chúng ta.
Hion đã nói vũ khí nóng sát thương được quái vật hạng C trở xuống, như vậy trừ phi người này còn mạnh hơn quái vật hạng C mới không sợ súng.”
Phát lắc đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng mà hắn ta không phải quái vật, hắn là con người.
Người khi chiến đấu có nhiều thủ đoạn lắm.
Ông nhớ trên mạng tụi nó hay so sánh rồi cáp kèo một người học võ hai chục năm, võ công đầy mình với một người bình thường cầm súng máy chiến với nhau coi bên nào ăn không?”
Gã đội trưởng gật đầu.
Phát nói tiếp: “Rất nhiều người sẽ nói thằng cầm súng ăn, vì người học võ chỉ cần bị bắn trúng một viên là mất sức chiến đấu rồi, nhưng mà cái kèo này là một trận chiến trên giấy thôi, thực chiến còn phải cân nhắc rất nhiều yếu tố như địa hình, tầm nhìn, khoảng cách hai bên, thể lực.”
“Trời sắp tối rồi, trong nhà thờ này lại có mấy băng ghế gỗ dày cui có thể cản đạn được, hơn nữa khoảng cách giữa đội mình và hắn cũng rất gần, đội mình cũng bị thương, ông còn không thể hoạt động mạnh được, nếu thực sự hai bên có giằng co thì mình mới là bên yếu thế.”
“Quan trọng nhất là” Phát nói: “Mình còn không biết thủ đoạn của tên này là gì, liệu hắn có súng hay không? Lỡ hắn có giấu súng trong người thì sao? Ai nói người có võ công cao cường thì không được xài súng?”
Gã đội trưởng thở dài nói: “Mặc dù tôi là đội trưởng nhưng ông mới là túi khôn của cả đội, lần này sau khi về tôi sẽ viết báo cáo cho công ty thăng ông lên đội trưởng phụ trách một đội riêng.”
Phát lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi.
Tôi muốn đi theo ông.”
Gã đội trưởng không nói gì, chỉ yên lặng vỗ vỗ vai của tên đội viên gầy gò tóc húi cua: “Nãy ông nói vụ bảo hiểm, yên tâm, không chỉ cần tôi mà phần cho người nhà của mấy anh em đã chết tôi cũng sẽ đòi cho được.”
…
039:00:00
“Kíttttttttttttttt”
“Kíttttttttttttttt”
Bóng đêm kéo đến, trong nhà thờ trở nên u ám, đám thợ săn không có đèn pin để tạo sáng chỉ có thể chui rúc trong bóng tối đốt lửa sưởi ấm, chỉ có nơi mà gã quái nhân và người phụ nữ đeo khẩu trang trắng ngồi còn có chút sáng sủa.
Lúc này, từng tiếng động nghe như tiếng kim loại ma sát vang lên phía ngoài nhà thờ, trong màn tuyết u tối, trên nền đất tuyết đọng, không biết khi nào thì xuất hiện từng đôi mắt sáng rực như bóng đèn đang lom lom nhìn về hướng nhà thờ lớn.
Lũ “Hound” đứng yên như tượng, liên tục rít gào.
Một cảm giác “thân thuộc” trỗi lên trong lòng Phạm Nhã, cũng nơi này, cũng chỗ ngồi này, lần dịch chuyển đầu tiên y đã nghe âm thanh rít gào của “Hound” suốt ba đêm, từ lúc ban sơ hoảng sợ và khó chịu, cho đến khi bình thản, thậm chí “chết lặng”.
Y đã quá quen thuộc với âm thanh này, đêm hôm qua không nghe được tiếng rít của chúng, Phạm Nhã cảm thấy như thiếu thiếu cái gì đó.
Katie và những người thợ săn đứng phắt dậy, người trước do đứng gần cửa sổ pha lên nên có thể trông thấy bóng dáng bọn quái vật hiện ra trong đêm, chín con “Hound” đứng yên không nhúc nhích khiến cô ta nhớ tới mấy con Gargoyle bằng đá trên mái nhà thờ.
Thế nhưng Gargoyle sẽ không rít gào, cũng sẽ không nhào lên tùng xẻo và xé xác con người như “Hound”.
Katie nhìn đăm đăm bọn chúng, cảm giác chỉ cách lũ quái vật có một tấm kính khiến cô ta thấy rất bất an.
Đám thợ săn trong nhà thờ ôm súng đứng cảnh giác, tiếng rít của bọn “Hound” khơi lên những cảm xúc tồi tệ trong lòng bọn họ, ký ức vẫn còn mới mẻ, bọn họ vẫn còn nhớ như in từng ánh mắt tuyệt vọng của những đồng đội ngã xuống vì lũ “Hound”, dù biết bọn này không thể tấn công vào trong nhà thờ được, đám người vẫn cảm thấy khẩn trương cực kỳ.
Chỉ có gã quái nhân là khác lạ, trong tình huống này, gã quái nhân đeo mặt nạ cũng chỉ nhắm mắt ngồi xếp bằng yên lặng bên dưới cái cửa sổ pha lê, cây giáo tự chế gác lên ngang đùi, có vẻ rất bình thản.
Ánh sáng từ đèn pin rọi lên người gã, lên gương mặt khỉ đỏ hồng, vết máu dính trên đó đã sớm khô lại, hiện lên một màu đỏ rất sẫm, không biết vì sao, mấy người lại liên tưởng tới mấy pho tượng Đấu Chiến Thắng Phật thờ trong chùa.
Quái nhân đột nhiên mở mắt, quay sang nói với Katie: “Lại đây, có việc.”
Đám thợ săn chỉ thấy người phụ nữ đeo khẩu trang trắng ngồi xổm xuống cạnh gã quái nhân, quái nhân ra hiệu cho cô ta đưa tai lại gần rồi dặn dò gì đó, người phụ nữ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Đoạn, cô ta cầm đèn pin, dập lửa rồi lại gần đám thợ săn đang bồng súng, nói với gã đội trưởng: “Tôi muốn nói chuyện với mọi người một chút, mọi người lại đây với tôi.” Sau đó cũng dùng chân dập luôn đống lửa của bọn họ.
Những tay thợ săn tuy thắc mắc không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đi theo Katie tới góc tường xa cửa nhất trong nhà thờ, ngồi trong góc, đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy không gian trong nhà thờ lúc này đã tối tới không nhìn thấy được năm ngón tay, tối mịt mù, chỉ có nguồn sáng duy nhất từ cây đèn pin của người phụ nữ.
“Có chuyện gì vậy?” Gã đội trưởng nhíu mày hỏi Katie, đám đội viên cũng đưa mắt nhìn người phụ nữ.
Katie nói với cả bọn: “Người kia muốn ra tay giết lũ quái vật, nhưng hắn ta yêu cầu mọi người phối hợp.
Nếu không…!“ Cô ta ngập ngừng: “Hắn nói tất cả chúng ta sẽ chết hết nếu như không làm theo lời hắn.”
Hoàng nhổm dậy như bị đá trúng chỗ hiểm, thanh niên này cầm súng lên đề phòng nói: “Ý cô là gã kia uy hiếp tất cả bọn tôi?”
Phát ra hiệu cho Hoàng bình tĩnh rồi hỏi: “Cô nói tất cả chúng ta, nghĩa là cô cũng chết nếu như không phối hợp với hắn? Hai người không phải cùng một phe sao, ý hắn là gì? Chẳng lẽ muốn bọn này làm mồi nhử cho hắn sao?”
“Ừm, cô giải thích rõ chuyện này đi.
Trong nhà thờ an toàn mà, tại sao bọn tôi phải phối hợp với hắn.” Người phụ nữ có đôi mắt đượm buồn – Trang, cũng nói.
Gã đội trưởng đính chính: “Ý của Trang là, trong nhà thờ hiện tại đang rất là an toàn, chúng ta không cần phải mạo hiểm đi ra ngoài chạm trán với lũ Hound, dù sao chúng cũng không công phá được nơi này.
Tuy cô và người kia đã cứu chúng tôi nhưng bọn này cũng chết quá nhiều người rồi, nếu là chuyện mạo hiểm đến tánh mạng thì bọn tôi không hỗ trợ được.”
Katie nhớ lại lời của gã quái nhân, cô ta tổ chức ngôn ngữ trong đầu rồi cố gắng diễn đạt theo cách dễ hiểu nhất: “Mọi người hiểu lầm, không phải là hắn uy hiếp mọi người, hay ép mọi người làm việc gì nguy hiểm đâu.
Tuy có hơi hoang đường, nhưng mọi người nghe tôi nói cho kỹ.”
“Hắn nói hắn chuẩn bị sử dụng một…!ừm, một kỹ năng.
Tôi cũng không biết kỹ năng đó là gì, hắn cũng không giải thích.
Hắn chỉ nói là tất cả mọi người phải dập hết lửa, tắt hết đèn sau đó im lặng và nhắm chặt mắt.”
“Tuyệt đối không được mở mắt hay nói chuyện dù có nghe thấy bất kỳ cái gì.”
“Sau khi tôi tắt đèn pin.
Nếu tất cả mọi người đều làm như lời hắn nói, lũ Hound sẽ bị tiêu diệt, ngược lại, nếu có bất kỳ ai trong chúng ta mở miệng nói chuyện hoặc mở mắt ra, tất cả mọi người đều sẽ chết.
Ừm, ngoại trừ hắn.”
Đám thợ săn sững sờ, Katie sử dụng ngôn ngữ rất trực bạch, nội dung rất dễ hiểu, nhưng cũng làm cho bọn họ cảm thấy rất hoang đường, thậm chí làm cho Hoàng, vốn yếu bóng vía phải nổi cả da gà lên.
Người bình tĩnh nhất là Phát, gã đột nhiên nói: “Tôi hiểu rồi.
Tất cả mọi người tin tôi, nghe lời hắn đi.
Tuyệt đối không được nói chuyện, không được mở mắt.
Có tò mò cách mấy cũng không được…”
Nói rồi, gã tóc húi cua cảm thấy không an tâm lắm, liền bổ sung: “Không được, không tin được thằng Hoàng, nó sẽ mở mắt cho coi.
Bây giờ tôi đề xuất thế này, tôi ngồi sau thằng Hoàng dùng tay bịt mắt bịt miệng nó, Hoàng ngồi sau đội trưởng bịt mắt bịt miệng đội trưởng, đội trưởng ngồi sau bịt mắt bịt miệng cái Trang, cái Trang ngồi sau bịt mắt bịt miệng Katie.”
Hoàng toan chửi bậy vài câu với Phát thì bị gã đội trưởng vỗ một phát lên đầu.
Gã gật đầu nói: “Được, làm vậy đi.
Katie, ý cô sao?”
Katie nhìn Phát một hồi, không ngờ gã lại nghĩ ra được biện pháp này.
Cô gật đầu nói: “Được, tôi đồng ý.
Như vậy chúng ta vào chỗ đi, tên kia nói chỉ cần tôi tắt đèn hắn sẽ bắt đầu đó, hắn nói chỉ khi nào mọi người nghe thấy tiếng vỗ tay thì mới được mở mắt ra.”
Thế là, trong góc sâu nhất của nhà thờ lớn, năm người trưởng thành ngồi xếp bằng xuống đất, người này nhìn lưng người kia, xếp thành một hàng dọc, sau đó, từ Phát là người ngồi sau cùng cho tới Katie ngồi đầu hàng, người ngồi sau bắt đầu đưa hai tay lên bịt miệng và mắt của người ngồi trước, giữa khung cảnh âm u của nhà thờ, trông bọn họ như đang tiến hành một nghi thức kỳ dị của một giáo phái tà giáo nào đó vậy.
“Tụi tui xong rồi, cô đếm ngược tới 5 rồi tắt đèn đi” Phát nhắm mắt nói, hai tay bịt chặt mắt và miệng của thanh niên Hoàng.
“Được” Katie trả lời, sau đó bắt đầu đếm ngược:
“5”
“4”
“3”
“2”
“1”
Sau đó cô im lặng, tắt đèn.
Trong tâm trạng khẩn trương, sợ hãi xen lẫn với tò mò, năm người trưởng thành sống trong xã hội hiện đại này bắt đầu trải qua những khoảnh khắc ma quái, những trải nghiệm kinh dị nhất trong cuộc đời bọn họ.
Bọn họ chợt nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là tiếng đóng cửa.
Giống như có người bước ra ngoài nhà thờ và đóng sầm cửa lại.
Tiếng rít gào của lũ quái vật bên ngoài nhà thờ bỗng trở nên cuồng loạn, giống như chúng nó đã phát điên, hoặc đang kêu gào một cách thảm thiết, tiếng rít kim loại trở nên cao vút giống như có một cái móng bằng sắt gỉ cào vào tim của mỗi người, xen lẫn với tiếng rít là âm thanh “rầm” “rầm” từ phía cửa, nghe như có vật gì đang va chạm rất mạnh vào cánh cửa, vang lên một lúc, cả tiếng rít và tiếng va chạm im bặt.
Thanh niên Hoàng như muốn nói chuyện nhưng lại bị Phát bịt chặt miệng, những người khác cũng cực kỳ khẩn trương muốn biết kết quả, nhưng chưa nghe thấy tiếng vỗ tay, bọn họ biết mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Đúng lúc này, đám người lại một lần nữa nghe thấy tiếng mở cửa.
Sau đó cảm giác có gió lạnh lùa vào nhà thờ, cảm giác rét lạnh cắt vào da, đám người run lên nhưng cũng không dám rời khỏi vị trí, chỉ có thể cầu nguyện trong âm thầm.
Không biết qua bao lâu, lại có tiếng cười của đàn ông nghe cực kỳ ghê rợn vang lên xen lẫn trong tiếng gió tuyết, tiếng cười lúc thì xa lúc thì gần, chợt bên trái chợt bên phải, lúc sau lưng lúc trước mặt, giống như có rất nhiều âm binh quỷ quái tràn vào nhà thờ, đang bay múa xung quanh bọn họ.
Thanh niên Hoàng cảm giác muốn đái ra ngoài quần, người phụ nữ tên Trang thì run lên bần bật, gã đội trưởng đầu trọc nín thở, từng thớ cơ trên người căng ra, Katie ngồi đầu hàng thì vòng tay tự ôm lấy ngực, chân cũng co lên như con tôm luộc.
Chỉ có Phát là khá bình tĩnh, chỉ là vầng trán cau thành từng đường chỉ, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Bọn họ nghe thấy những điệu cười từ từ rời xa, sau đó biến mất, im bặt, chỉ còn có tiếng gió hú thét gào trong đêm.
Cuối cùng, lại có tiếng đóng sầm cửa và một tiếng vỗ tay.
Katie hít một hơi thật sâu, cô ta mở đèn lên hết cỡ, đám người cũng thảng thốt ngồi dậy, sau lớp khẩu trang, người nào người nấy mặt cắt không còn hột máu, kể cả gã đội trưởng cũng sợ đến cứng người.
Năm người nhìn nhau một hồi, Katie cất tiếng nói trước: “Hình như…!xong rồi, lại kia coi sao.”
Cả bọn gật đầu, lò dò đi theo sau lưng Katie lại gần cửa sổ pha lê, vị trí mà gã quái nhân đeo mặt nạ đang ngồi xếp bằng.
Lúc này bên phía đó cũng đã sáng đèn, chỉ thấy cái mặt nạ Tôn Ngộ Không của gã dính đầy máu, máu vẫn còn rất tươi, chảy thành từng dòng rơi xuống cổ áo, lại trượt xuống bụng.
Bên ngoài nhà thờ lớn, tiếng rít của bầy “Hound” im bặt.
Không cần ai giải thích thêm điều gì, tất cả mọi người đều đã biết kết quả của “trận chiến”.
…
Đám thợ săn ngồi một góc, đốt lửa sưởi ấm.
Katie vốn ngồi gần gã quái nhân cũng chạy sang chỗ đám người, bên dưới cửa sổ pha lê, cạnh cái xác “Hound”, gã quái nhân không còn ngồi xếp bằng mà nằm ngửa, giống như đang ngủ.
Mọi người sau khi cùng trải qua “trải nghiệm kinh hoàng” bởi “năng lực” của quái nhân đeo mặt nạ liền sáp lại với nhau.
Trừ Phát và gã đội trưởng đầu trọc vốn đã thân nhau từ trước, trong đám kể cả người ngoài là Katie cũng trở nên thân thiết hơn trong mắt những người còn lại.
Năm người ngồi trò chuyện, bọn họ đè thấp giọng giống như sợ sẽ làm gã quái nhân nằm dưới cửa sổ pha lê thức giấc.
Túi khôn của đội thợ săn là Phát, lúc này đang “phân tích” cho mọi người: “Katie đã nói lúc cô ta gặp được hắn ở nhà thờ, khi đó bầy Hound bên ngoài đã bị giết, lúc đó mới 4h chiều, người bình thường mới xuyên không lần đầu chắc chắn không làm được việc này, rất có thể hắn ta là một người xuyên không cùng thời kỳ với Hion, đã tới thế giới này nhiều lần rồi.”
“Cho nên, đây là một loại năng lực siêu nhiên mà người kia đạt được ở thế giới bên này, hắn định dùng năng lực này để tiêu diệt bọn Hound.
Thế nhưng rất có thể bản thân hắn cũng không thể hoàn toàn khống chế được năng lực, nếu như chúng ta nói chuyện hay mở mắt ra thì cũng bị ảnh hưởng bởi năng lực của hắn.”
Trang mở to đôi mắt buồn, thốt lên: “Skill AOE?”
Gã đội trưởng gãi cái đầu trọc lóc, hỏi: “Skill AOE? Là cái gì vậy em?”
Phát kiên nhẫn giải thích: “Cái Trang mới nói là một thuật ngữ ở trong game, nghĩa là tuyệt chiêu sát thương phạm vi lớn, khi dùng chiêu này thì tất cả mọi kẻ địch trong một bán kính nhất định xung quanh người sử dụng đều sẽ bị sát thương.
Thế nhưng là tuyệt chiêu này của tên kia thì địch ta gì cũng sát thương hết.
Mọi người hiểu chưa?”
“Àaa, thì ra là Skill AOE” Thanh niên Hoàng nói: “Mẹ, nói ngay từ đầu người kia có Skill AOE có nhanh hơn không.”
Phát trả lời: “Không phải ai cũng biết chơi game cha nội.”
“Như vậy năng lực này giống như năng lực của con quái vật trong phim Bird Box đúng không?” Katie cũng góp lời.
Nhận ra mọi người hình như không biết gì về bộ phim này, Katie giải thích: “Phim này chiếu trên Netflix, mọi người tải về coi đi.
Trong phim có một loại quái vật, không rõ hình dạng cụ thể, bất kỳ ai nhìn thấy nó đều phải tự tử.
Nói chung, ai nhìn thấy nó cũng phải chết.
Trong phim tất cả mọi người đều phải bịt mắt.”
Phát gật đầu: “Từ tình huống ban nãy, có thể coi là vậy.
Tuy nhiên năng lực của tên này còn đáng sợ hơn, không chỉ không được nhìn, mà còn không được mở miệng nói chuyện.
Thật sự quá kinh khủng.”
Mọi người gật đầu, lòng cảm thấy rất có đồng cảm với Phát, loại năng lực quỷ bí hoang đường này như phá vỡ hết nhận thức của đám người.
Một đêm cứ vậy trôi qua….