Đọc truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân – Chương 309: Đối địch Chủ Thần Không Gian 1
Trần Ngọc Lâm hai trảo đem làm xẻng, đào đến tận sâu 300 mét đất mới có thể tìm được cái thứ tồn tại [Không rõ] kia.
Lại vẫn là một con Trùng tộc, tuy nhiên loài này chưa thấy qua.
Tay hắn đem một con vật giống con rắn, lại giống con rết kéo căng ra. Con vật này trên thân mang theo vô số những giác hút, thân thể cứng rắn vô kiên bất tồi, Trần Ngọc Lâm cùng Shuten Douji hai người vất vả chém vài chục cái thậm chí không để lại nổi vết xước trên lớp vỏ nó.
Trải qua một chút nghiên cứu, hắn xác định thứ này mới là chân bản thể của Cự Trùng Chúa Tể. Lớp vỏ – theo như Shuten Douji nhận xét – đủ để dưới Lục Phẩm không ai có thể cường lực phá hư. Bên trong những giác hút lại mang theo răng nanh sắc nhọn, nước dãi còn mang theo trứng trùng tộc cùng với những “hạt mầm” mấy kiến trúc sinh học kia.
Hơn nữa, thứ này trạng thái hiện tại cùng cái con gọi là vi sinh vật “gấu nước” không sai biệt lắm gần như miễn nhiệm độc – phóng xạ..v..v Duy nhất khác biệt là thứ này gặp nước cũng không tỉnh.
Nói đơn giản, thứ này là một cái sinh vật được sinh ra chỉ để lây lan cái gọi là “hải dương trùng tộc”. Tuy nhiên hết thảy hiện tại dã tan thành mây khói, mà nguyên nhân đầu đề thì lại vẫn là chính bản thân hắn.
Bất quá, tựa hồ như dân gian có câu “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, Trần Ngọc Lâm đem bản thân cánh tay phủ lên một loại ám linh lực, vô số đường gân đỏ rực tràn ra từ cánh tay hắn, đan xen tạo thành một thứ có thể nói là một sức mạnh bị nguyền rủa.
“Tâm Âm Vọng Ảo.”
Trần Ngọc Lâm niệm, cánh tay này chạm vào thân thể con Cự Trùng xác khô, lập tức trích xuất ra một thứ hình dáng hết sức kì lạ.
Thứ này tựa hồ là một cái hạch thần kinh, kéo dài một đoạn dài gần bằng thân thể của con cự trùng. Điển hình thường thấy thay cho trái tim của loài côn trùng. Trần Ngọc Lâm suy tư một chút, thời điểm chiến đấu cùng với Cự Trùng Chúa Tể hình dáng rết khổng lồ kia hắn cũng dùng qua Tâm Âm Vọng Ảo, kết quả là không có tác dụng.
Hiện tại lại có tác dụng, nói rõ rằng cái vỏ Cự Trùng Chúa Tể kia chỉ là một lớp thịt ngoài để dễ bề hành động mà thôi, cho nên nó là không có trái tim, thậm chí còn không thể tính là sinh mệnh thể.
Dù sao, một cái biến cố này cũng là nên kết thúc.
Cánh tay hắn mang theo uy lực nguyền rủa, bóp nát “trái tim” của Cự Trùng. Lập tức con côn trùng đang trong trạng thái chết giả đột nhiên sinh cơ bừng bừng sống dậy, rít gào từng tràng. Cơ thể nó quẫy lên như con cá, thế rồi nó nhảy thẳng về phía Trần Ngọc Lâm, toàn thân nứt toác ra…
“………. Mẹ kiếp, cái thứ này lại muốn tự bạo!”
Trần Ngọc Lâm văng ra một câu chửi, đồng thời hắn nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng cùng lúc này, con côn trùng nổ tung, uy lực chẳng mạnh lắm nhưng nó lại phun ra một loại chất lỏng sặc mùi chua hôi.
ĐỘC!!!
“Hừ, phun độc ra thì là gì?”
Trần Ngọc Lâm trên tay ngưng tụ ra một cỗ gió lốc, ẩn ẩn bên trong cỗ gió lốc đấy là một quả cầu sét. Kế đấy hắn nhanh chóng vung tay ném cỗ gió lốc đấy về phía đống chất độc đang hướng hắn bay tới..
“ẦMMM”
Một vụ nổ vang lên, Trần Ngọc Lâm tính toán đủ để làm cho bất kỳ ai khác phải khiếp sợ. Vụ nổ căn chuẩn sao cho áp lực sóng xung kích vừa vặn thổi bay hết toàn bộ lượng chất độc đang hướng hắn lao tới. Những giọt chất độc bị bắn văng ra rơi xuống trên nền đất, nhanh chóng khiến cho mặt đất lốm đốm những cái lỗ bốc lên từng tràng khí thể.
“Độc thật kinh khủng. Có thể phá hủy kết cấu cả của chất vô cơ.”
Trần Ngọc Lâm rút ra một con dao loại dao gọt trái cây thử chọc chọc xuống một bãi độc hơi lớn, hắn tận mắt nhìn thấy con dao này dần dần hóa thành màu đen, rỉ sét nổi lên thành từng bãi, rơi lả tả cho đến khi toàn bộ những phần bị chạm vào độc đều bị ăn mòn toàn bộ.
Bị thứ này chạm vào, đau đớn hẳn là không thể tránh khỏi. Hơn nữa Trần Ngọc Lâm ẩn ẩn cảm giác được ngay thời điểm quả cầu gió mang theo khí tức của hắn chạm vào, lập tức có một cái thứ kì quặc gì đó lần theo linh lực của hắn mò vào tận sâu bên trong cơ thể rồi đột nhiên hư không tiêu thất.
༄༂ Lực lượng nguyền rủa cấp C-. Không cần lo lắng, không có tác dụng với ngươi.༂࿐
“Cái gì nguyền rủa? Mà thôi, ta cũng chẳng cần biết”
Trần Ngọc Lâm cắm phập con dao xuống vũng axit-độc, lập tức con dao bắt đầu từ từ mòn dần, lún sâu xuống đất:
“Thế nào? Giờ thì tuyên bố nhiệm vụ hoàn thành được chưa?”
༄༂ Hừmmmm. Vẫn chưa được. Tuy thế trước tiên nói chính sự trước, ngươi đem mấy vũng chất độc moi móc thử cho ta xem có tìm được cái gì kì quái đồ vật không?.༂࿐
“….”
Sao ngươi không đi làm đi, kêu ta làm cái lông?
Bất quá Trần Ngọc Lâm vẫn cực chẳng đã đi làm. Hệ Thống vì một vài nguyên nhân nào đó mỗi một lần nó nghiêm giọng (kì thật Trần Ngọc Lâm luôn cảm giác nó là tại giả bộ trâu bò) đều là cái sự tình gì đó vô cùng nghiêm trọng.
“Cái này hả?”
Trần Ngọc Lâm lục lọi nửa ngày, lôi ra một trương vé số bị đốt cháy một nửa:
“Ta lôi nó từ trên bộ quần áo của gã trùng tộc lúc hắn còn trong dạng người, xem ra là thứ này cũng là thích nghi với cuộc sống nhân loại tốt đấy. Ngươi xem tờ vé này trước có trúng số không để ta làm phát Phục Hồi Thẻ Bài?”
༄༂…..༂࿐
Hệ Thống bực bội nói:
༄༂ Lăn. Đi tới hướng 6 giờ kia nhìn nhìn một chút..༂࿐
“Liền là cái này?”
Trên tay hắn lúc này đang mang theo một tia sáng nho nhỏ, giống hệt như một đoàn kim cương phát ra ánh sáng mặt trời vậy. Tuy nhiên Trần Ngọc Lâm có một loại cảm giác hoàn toàn vi diệu đối với hạt kim cương này:
Hắn không nhìn thấy nó. Chính xác hơn, hắn chỉ tại góc nhìn của Hệ Thống nhận biết được nó, sự tồn tại cùng với ngoại hình đều là thông qua cộng hưởng từ Hệ Thống, chứ thực ra bản thân hắn liền là thị giác, khứu giác vẫn là xúc giác đều không thể cảm giác được.
“Hệ Thống, thứ này là thứ gì?”
༄༂ Không nhận ra? Không ngạc nhiên. Nội việc ngươi còn có thể lờ mờ lưu lại hình dáng của nó trong kí ức đã khá ấn tượng rồi.༂࿐
Hệ Thống tạo ra một loại những dị quanh mang phát sáng dao động trên viên kim cương, đồng thời nói:
༄༂ Ngươi là một sinh vật tới từ Nội Thiên Đạo, mang theo mình ảnh hưởng từ Nội Thế Giới. Mà thứ này cùng với ta là các tồn tại tới từ Ngoại Thiên Đạo, tin tức từ Ngoại Thế Giới không thể được sinh vật bên trong Nội Thế Giới nhận ra.༂࿐
“Nói tiếng người!”
༄༂ Tại sao ngươi không nói tiếng Hệ Thống?.༂࿐
“…….”
༄༂ Nói đơn giản. Thứ này là tới từ một Hệ Thống khác, không phải ta, cho nên ngươi không thể cảm nhận được nó cũng là bình thường. Chỉ những kẻ được Hệ Thống bên kia chúc phúc và trao thân phận, cùng với tồn tại cùng nó ngang hàng mới có thể nhận biết được thứ này.༂࿐
“Hả?”
Trần Ngọc Lâm sững sờ:
“Mẹ kiếp, nói như ngươi thì thứ này cũng là một cái khác Hệ Thống thành phẩm? Mà khoan, thật sự có những tồn tại khác cùng ngươi đồng dạng?”
Trần Ngọc Lâm nhíu mày, hắn đã từng nghĩ qua một giả thuyết như vậy thời điểm chứng kiến đám Zerg Tộc kia. Quả thực rất không có dễ dàng để cho một bầy chủng tộc tiến hóa thành cùng với hình dáng bầy Zerg trong StarCraft giống như đúc.
Cơ bản là hoàn toàn không có khả năng. Đừng nói là StarCraft, thậm chí là Starship Troopers cũng bị lôi ra tới.
Cho nên hắn từng nghĩ tới khả năng tồn tại một đám não tàn nhà khoa học điên, cũng từng nghĩ tới khả năng một chủng loài biến dị thành… vân vân nhiều lắm. Căn bản không có nghĩ tới giả thuyết đầu tiên được hắn bác bỏ lại thành sự thật.
༄༂ Đương nhiên, mặc dù không thực sự nhiều, nhưng thực sự tồn tại!༂࿐
Hệ Thống nói, giọng lạnh tanh:
༄༂ Chúng ta là một loại cực kỳ đặc thù tồn tại, ngươi có thể coi như chúng ta là một loại hình cùng với Thiên Đạo là một cái cấp bậc, nhưng có diện tích khống chế địa phương nhỏ hơn là được.༂࿐
“Nói như đấm vào đít ấy. Ta thậm chí còn không biết Thiên Đạo là cái cấp bậc gì.”
Trần Ngọc Lâm nhìn vào miếng thủy tinh đang “được” Hệ Thống thao tác, hỏi:
“Như vậy, thứ này là tới từ một cái khác Hệ Thống? Loại hình của nó là như thế nào?”
༄༂ Đa dạng, Phát Triển, Tiến Hóa, Thích Nghi.༂࿐
Hệ Thống nói:
༄༂ Thứ này hẳn là một cái cùng loại Vô Hạn Tiến Hóa lưu, hoặc Thôn Phệ lưu, hoặc trộm cắp gen, thiên phú vân vân các loại hình. Không sai, thứ này hẳn mới chỉ được sinh ra trong kỉ nguyên này, rất mới mẻ, là một cái tốt khi dễ đối tượng.༂࿐
“………..”
༄༂ Không sai đâu. Thứ này vẫn còn phải tuân theo các quy luật của Vũ Trụ Nguyên Thủy, nếu là một Hệ Thống tồn tại quá một cái Kỉ Nguyên căn bản liền đã không còn coi các định luật của Vũ Trụ Nguyên Thủy ra cái gì! Tùy tiện sáng tạo ra một sinh mệnh, không có quá khứ, không có khởi đầu, chỉ là trống rỗng xuất hiện, từ không sinh có, đại khái là như vậy.༂࿐
༄༂ Mà cái tên này chỉ có thể để cho quá trình tiến hóa gia tốc hàng ngàn vạn lần, tự nhiên đem so ta yếu.༂࿐
“Được rồi, ngươi nói ta cũng không hiểu. Thứ này nói sau, vậy rốt cuộc, thứ này là một loại Tiến Hóa lưu Hệ Thống? Và quan trọng hơn, ngươi muốn làm gì với nó.”
༄༂ Nói cho chính xác.. thứ này không hẳn cùng với ta là một loại hình thái. Hẳn là một loại hình thái đại khái như Chủ Thần Không Gian, thu thập số lượng lớn Thí Luyện Giả, biến bọn hắn trở thành một dạng cùng với ngươi gần như tồn tại.༂࿐
༄༂ Viên tinh thạch thủy tinh trong tay ngươi là một loại “tín vật”, đây cũng là điểm ta tin tưởng gã này là “người mới”, hắn tại đây lưu lại thông tin tọa độ vị trí của hắn, cùng với vị trí minh xác trong trục không gian và trục thời gian, dễ như trở bàn tay liền có thể truy ngược lại được. Đương nhiên thứ đồ vật này sau khi thí luyện giả tử vong sẽ lập tức được truyền tống ngược lại Chủ Thần Không Gian, tuy nhiên hiện tại ta đã thiết lập gián đoạn tin tức, tạo ra tin tức giả lan truyên trong Đại Đạo Hạch Tâm là hắn còn sống..༂࿐
༄༂ Thật tình, thời đại nào rồi còn dùng tín vật thủy tinh? Mốt gần đây là dùng linh hồn tín vật đăng a.༂࿐
༄༂ Về phần ta muốn cùng bọn hắn làm cái gì… ha ha.. Hừm, nói thế nào nhỉ, quan hệ giữa Hệ Thống lưu chúng ta không tốt như trong tưởng tượng của ngươi, hầu hết thời gian chúng ta ngẫu nhiên gặp mặt đại khái chính là.. đánh cho ngươi chết ta sống tình trạng đi? Chỉ có một số rất ít “Cùng Chất” Hệ Thống sẽ ôn hòa gặp mặt.༂࿐
“…………”
༄༂ Cho nên đi, thiếu niên, cùng ta tiến về Chủ Thần Không Gian đi.༂࿐