Đọc truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân – Chương 303: Tử kim thiềm thừ:
“RẦMMMMM”
“RỐNGGGGG”
Trần Ngọc Lâm giật mình tỉnh dậy vì một tiếng động. Hắn nhíu mày nhìn lướt qua Hoa Điểu Quyển cùng Shuten Douji có nhiệm vụ giới nghiêm. Shuten Douji lúc này vừa mới từ bên ngoài về, nghiêm nghị nhìn hắn:
“Master, có cái gì đó rất khổng lồ ở bên ngoài.”
Trần Ngọc Lâm lướt qua Bản Đồ Đạo Tặc, hoàn toàn chẳng có cái gì cả, chỉ có duy nhất một điểm đỏ khổng lồ. Thông thường những điểm đỏ khác của những con hung thú cũng đã vốn khổng lồ, nhưng cái điểm đỏ này còn lớn hơn nhiều.
Bình thường một điểm đỏ cỡ hắn to gần bằng đầu ngón tay, cái này thì cũng phải ngang với một bàn tay.
Bảo sao không được Hệ Thống thông báo. Hắn chỉ được cài đặt để được thông báo nếu như xuất hiện nhiều hơn vài trăm đơn vị được xác định là kẻ địch xuất hiện xung quanh. Nhưng thứ này chỉ là Nhị Phẩm hậu kỳ, và chỉ có một con cho nên không được thông báo.
Khoảng chừng 300 mét chiều cao, chiều dài khoảng 400 mét, đây là một con ếch hoàng kim khổng lồ.
[Ngụy Tử Kim Thiềm Thừ (Thủy & Kim Song Linh Lực)
Cảnh Giới – Nhị Phẩm Hậu Kỳ Ma Thú Hệ.
Mô tả: Một con ếch ngồi trên một đống vàng ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, hấp thụ hoàng kim chi khí, tại nhằm chính mình thành tựu cóc ba chân Kim Thiềm.
Kỹ năng: Hoàng Kim Bì: Để cho thân thể bao phủ trong vàng ròng, trở nên cứng rắn vô song.
…..]
“Tại sao con cóc này lại ở đây?”
Trần Ngọc Lâm bực bội hỏi, trên này là đỉnh núi, và trên mình của con Tử Kim Thiền Thừ này vẫn bao phủ một lớp bùn nước dày đặc, nói rõ nó chui ra từ một cái đầm lầy nào đó bởi vì đống bùn này chưa hề khô, thậm chí vẫn tỏa ra mùi tanh đặc trưng của đất.
Trần Ngọc Lâm hoàn toàn khó hiểu, tuy nhiên Tử Kim Thiềm không để ý đến hắn mà tầm mắt dán chặt vào một bóng đen đang lao vút tới chỗ hắn. Bóng đen này đen đặc, chỉ có hai con mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Tu vi của nó là đồng dạng khoảng Nhị Phẩm ma thú đỉnh, tuy nhiên kích cỡ đem so với con Tử Kim Thiềm Thừ kia thì kém ngàn vạn điểm không giả.
Trên lưng nó mang theo một cái bọc trong suốt, bên trong có tỏa ra một ánh sáng sắc vàng lấp lánh. Con Tử Kim Thiềm Thừ há miệng phun ra 3 cái lưỡi đỏ rực bắn về phía cái bóng đen đó, nhưng nó đều nhanh chóng né được.
Bộ pháp của nó rất lạ lùng, giống như say rượu vậy, tuy nhiên tốc độ thì lại không kém bất kỳ cỗ xe nào, dù là ở trên sườn núi. Ít nhất cũng có thể đạt tới vận tốc trên 100 km/h.
Hướng mà cái bóng đen lao tới thẳng chính là.. chỗ hắn. Mặc dù Trần Ngọc Lâm có thể nhìn ra có vài đường khác dễ đi mà vẫn có khả năng thoát khỏi con Tử Kim Thiềm Thừ, bóng đen này vẫn lao về phía hắn.
Rất rõ ràng bóng đen này nhằm thẳng vào hắn.
Trần Ngọc Lâm vung tay bổ một nhát Yểm đao, một đạo đao khí bay ra chém bóng đen này làm đôi. Nhị Phẩm hậu kỳ chẳng làm khó nổi hắn. Tuy nhiên mặc dù chém giết thành công nhưng Trần Ngọc Lâm lại nhíu mày, bởi vì kể cả khi bị chém làm đôi cái bóng đen này vẫn tiếp tục lao lên hơn 50 mét trong nháy mắt mới đổ gục xuống.
Tư thế chết của nó rất giống chủ động lao đầu về đạo đao khí của hắn. Hơn nữa, cách nó chạy đi những bước cuối cùng giống như là bị cái gì đó thúc đẩy từ phía sau vậy.
Ngay sau khi gục xuống, cái bọc vỡ ra khiến cho Trần Ngọc Lâm phải híp mắt lại trước ánh sáng chói chang kia.
Vàng, hàng đống vàng ròng rực rỡ, ít nhất cũng phải hàng trăm tấn đổ ra từ cái bọc đó, nhiều tới nỗi khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng có thể há hốc mồm mà tự hỏi làm sao một cái bọc nhỏ như vậy có thể ẩn chứa ngần đó vàng.
Ngần này vàng hoàn toàn đủ khả năng lũng đoạn tình hình tài chính của một quốc gia nhỏ.
Tuy nhiên, thứ khiến cho hắn phỉa híp mắt lại không phải là đống vàng kia mà là một cánh cửa cực kỳ lớn, đúc bởi vàng ròng, cao ít nhất 30 mét. Cánh cửa này lơ lửng trong không trung sau khi cái bọc vỡ ra, phiêu phù lại gần hắn rồi đột nhiên hóa thành một chùm ánh sáng vàng.
“…………..”
Đột nhiên con cóc vàng kêu lên một tiếng giống như tiếng thú gầm nhưng ở một tông điệu cao hơn. Rõ ràng nó rất giận dữ vì cánh cửa kia bị bắt mất.
“Không ổn.”
Trần Ngọc Lâm chợt cảm giác được như vậy. Loài cóc có rất nhiều chiều hướng tiến hóa, một trong số đó là đi theo lối của Kim Thiềm Thừ ba chân, tắm mình trong hoàng kim, lấy một khối kim loại quý làm thành bản mệnh kim tinh, cũng không nhất thiết phải là tiền.
Cánh cửa kia ắt là bản mệnh kim tinh của con cóc. Chẳng hiểu làm sao bị đánh cắp được kèm theo toàn bộ số vàng ở trong hang động của nó, Tử Kim Thiềm Thừ nổi điên lên bèn đuổi theo tới tận đây.
Bằng vào trí tuệ của nó, nó chỉ cần nhìn thấy nhóm Trần Ngọc Lâm ở cạnh bên cánh cửa lúc nó biến mất, vậy nó liền nhận định nhóm hắn chính là đánh cắp Bản Mệnh Kim Tinh hung thủ. Với trí tuệ của ma thú Nhị Phẩm, còn mong đợi nó nói lý lẽ?
Không tồn tại. Trí tuệ của chúng cũng chỉ ngang trẻ con 5-6 tuổi, căn bản là rất khó để nói lý lẽ ổn thỏa. Mà, ngay từ ban đầu trí tuệ đó cũng chẳng đủ để học nhân ngữ chứ đừng nói là giải thích lẫn tranh luận.
Tử Kim Thiền Thừ vung lên cặp chân trước khổng lồ, giậm mạnh một cú xuống. Lập tức mặt đất rung lên từng tiếng mãnh liệt, Trần Ngọc Lâm may mắn tránh thoát với THiên Hành Kỹ. Cũng may bằng một luồng lốc xoáy kèm theo sấm giật, hắn có thể để cho cái chân kia rơi chậm nửa giây.
Không một kĩ năng nào của hắn đủ để đối phó với con Tử Kim Thiền này. Sơ Long độc tố e rằng cũng phải nửa ngày mới đủ để độc chết nó, dù sao mặc dù chất thì nó không thiếu, nhưng mà về lượng thì nó không đủ.
Độc của Sơ Long không phải tấn công vào não bộ hay trái tim, mà là trừ vào HP giống như trong game. HP của con này dài dằng dặc gấp trăm lần hắn, hơn nữa, Tử Kim Thiềm lại còn có một kĩ năng cho phép tiêu thụ một lượng lớn vàng để hồi HP.
Càng căng hơn chính là, do HP của nó quá dày, lại thêm Thủy thuộc tính linh lực khiến cho khả năng hồi phục của nó thậm chí cũng gần ngang với lượng sát thương do độc của Sơ Long tạo nên.
Điều này không có nghĩa Sơ Long yếu. Độc Sơ Long rất mạnh, đủ đem một cường giả cùng cảnh độc chết trong 30 giây nếu nó không muốn cố gắng. Nhưng HP của Tử Kim Thiềm lại dày, còn có do nó là Kim Thuộc Tính cho nên bị Hệ Thống đánh giá là [Khả năng miễn độc: nhẹ – sát thương độc giảm 25%]
Giảm sát thương độc, máu dày, hồi máu mạnh. Đơn giản là khắc chế cứng của Sơ Long. Dù cho có tác dụng của cái danh hiệu Anh Hùng Bỉ Ổi Vô Liêm Sỉ cũng chẳng thể nào gây được quá nhiều sát thương lên cho nó.
Tử Kim Thiền nhìn về phía một bóng đen lao về phía chân trời, bóng đen này là Trần Ngọc Lâm. Nó phần bụng dưới đột ngột phình to ra, không khí xung quanh bị hút hết vào quanh nó, lúc này Tử Kim Thiềm đã phình lên gần giống như một trái bóng bay, sau đấy trong nháy mắt lại co rụt vào, rồi nó há to miệng ra.
“OÀNH!!!!!”
Một luồng không khí nén được bắn ra nhanh tới mức trong nháy mắt vượt qua cả vận tốc âm thanh, bắn thẳng về phía bọn hắn. Luồng không khí nén này mặc dù bắn hụt, tuy nhiên sóng xung kích tỏa ra khi nó phá vỡ một khoảng rừng cây cũng vô cùng kinh người.
Ngay tiếp đến là hàng chục những quả cầu không khí nén được bắn về phía hắn. Từng quả cầu không khí nén ít nhất cũng to ngang cái ô tô.
Trần Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, một tay nắm lấy một cái cây gãy do vụ nổ lúc trước bị bắn văng về phía hắn, hất ngược lại phía mấy quả cầu. Lập tức năm sáu quả cầu không khí nén bị chặn lại, tuy nhiên cái thân cây gãy kia cũng bị phá vỡ thành từng miếng nhỏ.
Sức mạnh của những quả cầu này không quá mạnh, dù sao cũng chỉ là Nhị Phẩm đỉnh phong. Thứ chân chính đáng e ngại là kích cỡ khổng lồ của con quái vật.
Ngay sau đó, một bóng đen tràn tới, phủ ngang qua bầu trời. Tử Kim Thiềm lao tới, dường như quyết không bỏ qua cho bọn hắn.
“RẦMMM” một tiếng vang chấn động toàn mặt đất, Tử Kim Thiềm tiếp đất ngay tại vị trí bọn hắn vừa đứng. Tuy nhiên Trần Ngọc Lâm đã kịp thời tránh ra một bên, né tránh khỏi cú tiếp đất của con Tử Kim Thiềm. Đồng thời hắn cũng kịp thời nấp sau một hòn đá.
Chỉ cần nhìn vào đống vàng bị lõm xuống, hắn thừa hiểu là nếu mình bị con Tử Kim Thiềm đó đè vào người ắt hẳn sẽ chẳng sống sót nổi. Con này nặng ít nhất cũng phải hơn một ngàn tấn.
Tử Kim Thiềm dường như bằng một cách nào đó, biết rất rõ vị trí của Trần Ngọc Lâm. Nó mở to cặp mắt sáng rực như vàng, toàn bộ con mắt đều phủ lên một màu của vàng ròng nhìn chằm chằm về phía hắn.
Kế đấy, nó giơ đùi ếch lên trên cao, dậm mạnh một cú thẳng xuống chỗ mà Trần Ngọc Lâm đang ẩn nấp.
“Hả?”
Trần Ngọc Lâm cau mày. Hiện tại hắn đang nấp ở trong một chỗ có thể nói là rất kín đáo, tuy nhiên vậy mà con Tử Kim Thiềm này vẫn có thể phát hiện ra được hắn. Này không còn là nó phát hiện ra được hắn rồi, mà là giống như thể con Tử Kim Thiềm này biết trước được hắn đang ở đó.
Trần Ngọc Lâm nhìn lướt qua quần áo trên người trong lúc né tránh khỏi cú giậm chân đó, chợt hắn phát hiện ra toàn thân không biết từ lúc nào đã phủ đầy bụi vàng. Hắn nhủ thầm:
“Ra là vậy.”
Hẳn là trong lúc né tránh, hoặc là lúc cái bọc do con trùng tộc mang theo vỡ ra, hắn đã bị dính một lượng lớn bụi vàng. Nếu thế thì có thể hiểu được tại sao con Tử Kim Thiềm lại biết được hắn ở đây.
Nó chỉ đơn giản lần theo khí tức đống bụi vàng đang di chuyển.
“Thanh tẩy.”
Trần Ngọc Lâm sau khi hiểu ra liền lập tức thay đổi phục sức trên mình. Tương đối đơn giản, chỉ là bấm một cái nút mà thôi. Ngoài ra, hắn còn sử dụng phép “THanh Tẩy”, một phép đơn giản cho phép làm sạch bản thân, đảm bảo diệt trừ 100% lượng vi khuẩn trú ngụ trên da và trong các lỗ chân lông.
Hắn thường dùng cái này thay cho tắm rửa. Xét một mặt nào đó, nó có tác dụng tốt hơn 1% so với xà phòng thường.
Dù hắn không quá chắc chắn xà phòng thường là loại xà phòng gì, nhưng có vẻ nó là phép so sánh rất thông dụng.
Ngay sau khi niệm Thanh Tẩy, Trần Ngọc Lâm lập tức khoác lên bộ Chiến Y, thứ này cách li môi trường rất tốt. Thậm chí để đảm bảo, hắn còn đặc biệt vận dụng Thiên Hành Kỹ, tạo ra một luồng gió cách ly hắn khỏi môi trường bên ngoài.
Kế đấy, hắn vung chân đạp mạnh một đống vàng lên, bụi vàng, những đồng xu cổ đại từ thời nảo thời nào của một đế quốc nào đó, những hòm châu báu, toàn bộ bị một cú đá này của hắn hất văng lên, trông không khác gì một trận mưa vàng. Con Tử Kim Thiềm rống lên giận dữ khi kho báu của nó bị xâm phạm, chân còn lại vung lên giậm mạnh một cú về hướng hắn.
Nhưng rất tiếc, hắn đã kịp thời chạy khỏi chỗ vừa nãy, đồng thời tiến hành chỉnh chế độ tàng hình của bộ Chiến Y. Mặc dù bộ Chiến Y tàng hình không được tốt lắm, sẽ bị dao động khi hắn di chuyển, nhưng mà nhìn chung thị lực của loài lưỡng cư cũng không được tốt lắm, đặc biệt là loài ếch.
Trần Ngọc Lâm lạnh lùng trong bóng đêm liếc nhìn con Tử Kim Thiềm lúc này đang ngoái đầu đi qua đi lại tìm kiếm hắn. Mặc dù trí tuệ nó hiển nhiên không cao, nhưng Trần Ngọc Lâm có thể nhìn thấy một chút nho nhỏ nghi hoặc trong mắt nó. Có lẽ nó không nhìn thấy thi thể của Trần Ngọc Lâm cho nên vẫn đang tìm kiếm hắn.
Tuy nhiên một chút nghi hoặc này hoàn toàn chẳng dẫn ra cái gì cả, rõ ràng nó hoàn toàn tin tưởng Trần Ngọc Lâm, hoặc là đã chạy trốn, hoặc là đã chết tại cú dẫm của nó.
Sau khi lục lọi suốt mấy phút, cuối cùng con ếch cũng bỏ cuộc, bắt đầu há to cái miệng ra, thu lại số vàng vào trong miệng nó. Kể cả với kích cỡ như nó nhưng có lẽ số vàng này cũng phải di chuyển thành hai phần.
“HỪM!!”
Trần Ngọc Lâm bực bội hừ lạnh trong khi con ếch đang mở miệng ra nuốt lại số vàng, dù là vì cái gì mà con trùng tộc kia biết vị trí của hắn, đã không còn quan trọng nữa. Hiện tại, hắn đang suy nghĩ cách để sử dụng một điểm này.
“Ồ. Nghĩ ra rồi. Hắc hắc.”
Trần Ngọc Lâm chợt mỉm cười tà ác, kế đấy, hắn không nhanh không chậm tiến về phía con ếch đang há mồm nuốt lại đống vàng kia, một bước tiến thẳng vào trong miệng nó.