Đọc truyện Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân – Chương 289
“Rầm!!!”
Trần Ngọc Lâm nhảy từ cành cây vào bên trong căn biệt thự. Chính xác hơn, căn biệt thự này gồm hai khu vực, một là khu hầm ngầm, có vẻ được thiết kế một cách chuẩn xác để làm hầm ngầm chiến tranh. Thiết kế của nó có lẽ đủ để chống lại cả tên lửa.
Tiểu Chén Thánh – thứ đang bị bao phủ trong một luồng hắc khí cùng nước bùn đen ở dưới căn hầm này. Bên trên là Đại Chén Thánh.
Thứ hai là phần bề mặt, nơi hắn đang đi vào.
Chân chạm đất, hắn nhìn vào căn phòng tối đen như mực bên trong, không hề vội vàng một chút nào tiến vào. Ngược lại, tay hắn sờ soạng, nắm lấy một hòn đá lớn bên cạnh, thứ có vẻ là phần còn lại của một cây cột bị gãy ra lúc Đại Chén Thánh giáng lâm. Hoặc cũng có thể bị một tia khí tức từ trận chiến giữa các Anh Linh phá hủy.
Tay hắn vung ra, ném hòn đá về phía bên trong cánh cửa. Lập tức một ánh chớp lóe lên từ bên trong, hòn đá vỡ vụn ra thành hàng chục mảnh. Kế đấy bên trong căn phòng vang lên tiếng bước chân dồn dập vô cùng.
“Quả nhiên..”
Trần Ngọc Lâm nhướng mày, tiến vào trong một căn phòng tối đen nơi một tay bắn tỉa thiện chiến đã ẩn nấp sẵn, chẳng ai lại đi làm thế cả. Hiện tại bên trong có lẽ cũng đã không còn ai, người kia hẳn đã rút vào trong, tuy nhiên hắn vẫn cẩn thận vô cùng.
Dù sao, hắn và kẻ địch là một kẻ ở trong tối, kẻ kia ở ngoài sáng.
Trần Ngọc Lâm cúi mình, bóng của hắn run rẩy, thế rồi từ trong đó lao ra mười mấy bóng đen di động, lao vào bên trong căn phòng. Thông qua Quyến tộc, Trần Ngọc Lâm nhận ra rõ ràng – có một người đàn ông đang ở bên trong.
Ánh sáng bên trong căn phòng rõ ràng đã bị dập tắt, người ở bên trong cũng sử dụng một loại thủ đoạn nào đó khiến cho toàn bộ căn phòng bị bao phủ bởi khói mù mịt, có thể là ma thuật hoặc là lựu đạn khói. Mặc dù tầm mắt của Quyến Tộc tốt hơn người bình thường và kém hơn ma cà rồng nói chung, tuy nhiên dù sao cũng vẫn không thể nhìn qua lớp khói dày đặc kia.
Dù sao tầm mắt chúng vẫn dựa vào cảm quan từ “ánh sáng”, nếu đến cả ánh sáng cũng không lọt được vào trong thì chẳng thể nhìn thấy gì cả.
Trần Ngọc Lâm lao xuyên qua làn khói, đã khoác lên bộ Chiến Y. Mặc dù bộ Chiến Y bị Hệ Thống giáng cấp xuống nhưng vẫn đủ để chống lại đạn thông thường. Trừ khi là đạn đạo chống tăng còn lại đạn bình thường rất khó xuyên qua.
Nếu Hệ Thống để hắn đem bản chuẩn của cái thứ kia vào, có lẽ nó ít nhất cũng có thể ngang với ma giáp của một Anh Linh.
Trần Ngọc Lâm tiến vào bên trong, đột nhiên, một cái bóng đen lao vút qua chỗ hắn.
“….”
Tốc độ của cái bóng đen này cực nhanh, đã vượt xa cả tốc độ của một người bình thường. Trần Ngọc Lâm lập tức vươn tay ra, tính đánh một cú, tuy nhiên lại hụt. Hắn nhíu mày, đây đã không còn là tốc độ bình thường nữa.
Chợt, hắn nhíu mày, đạn bắn thẳng vào người hắn từ nòng súng của kẻ vừa mới lao ra. Mặc dù tác dụng của nó không lớn, chỉ để lại những tia lửa điện khi va chạm cùng Chiến Y của hắn, tuy nhiên xét về nguyên nhân cẩn thận..
Trần Ngọc Lâm lập tức nhân cơ hội màn khói mù mịt, chui vào trong làn khói, tự ẩn nấp.
“Nghịch chuyển thời gian, nhân ba tốc độ!”
Lúc này, Kiritsugu – Master của Saber đang kinh dị nhìn kẻ vừa tiến vào. Vừa nãy, ông sử dụng một phép thuật mang lại một khả năng kinh khủng – chính là tăng cường tốc độ của bản thân, để tạm thời vượt lên trên cả tốc độ của một người bình thường.
Thậm chí với tốc độ đó Trần Ngọc Lâm vẫn chỉ đơn giản nắm hụt gã.
Tuy nhiên, ngay lúc ông dự tính bỏ khẩu súng đi, chuyển sang sử dụng Lễ Khí của mình, thì đột nhiên Trần Ngọc Lâm chui lại vào trong làn khói từ quả lựu đạn khói mà ông ném ra từ đầu.
“Không hổ là một Tử Đồ. Khác với ma thuật sư, một kẻ như này chẳng bao giờ tự phụ.”
Kiritsugu nhủ thầm. Ông dự tính sẽ sử dụng đầu đạn Parabellum 9 li để chọc giận gã, kế đấy sử dụng Căn Nguyên Đạn để kết liễu con Tử Đồ này.
“Mà, ngay từ ban đầu, tại sao bọn họ lại để một con Tử Đồ lọt vào trận chiến này?”
Khi nhà Emiya thế hệ trước quyết định “căn nguyên” của người thừa kế tiếp theo, họ không khỏi kinh ngạc và đã đặt tên ông là “Kiritsugu” bởi một kết quả lạ lùng.
Nói ngắn gọn là ông thừa hưởng hai thuộc tính Lửa và Đất. Cụ thể hơn, chúng là những thuộc tính hỗn hợp, “Cắt đứt” và “Kết hợp”. Đó chính là hình dạng của linh hồn được sinh ra cùng ông, là “căn nguyên” của ông.
Cắt đứt, rồi hợp lại – nó không hoàn toàn giống như “phá hủy và hồi sinh”, bởi “căn nguyên” của Kiritsugu hoàn toàn không có ý nghĩa của sự phục hồi. Chẳng hạn, một sợi dây bị cắt đứt rồi được nối lại sẽ có thay đổi về bề dày ở điểm nối. Nghĩa là, hành động “cắt đứt rồi hợp lại” sẽ gây ra sự “biến chất” không thể phục hồi đối với mục tiêu.
Kiritsugu bắt đầu nhận thức được “căn nguyên” của mình khi ông được yêu cầu làm những công việc chân tay. Đôi tay ông không được khéo léo cho lắm. Nếu một thứ thô sơ bị hỏng, ông có thể sửa chữa nó. Nhưng nếu đó là những máy móc tinh vi thì mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược. Ông càng cố sửa thì cái máy càng hỏng thêm.
Thực chất, tay Kiritsugu không có gì bất thường cả. Nếu một sợi dây kim loại bị đứt, chức năng của nó có thể phục hồi đơn giản bằng cách buộc lại. Tuy nhiên, nếu ông cố sửa một mạch điện tử phức tạp bằng cách tương tự, kết quả sẽ rất tồi tệ.
Đây không phải một vấn đề có thể giải quyết khi mà mọi thứ được nối với nhau. Nếu kết nối không đúng trật tự, mạch sẽ mất đi chức năng của mình. Việc này không được tạo ra từ tính cách hay khí chất của Kiritsugu, mà nhìn từ quan điểm ma thuật, nó là cốt lõi trong tận gốc rễ của linh hồn ông.
Emiya Kiritsugu đã tận dụng “căn nguyên” khác thường của mình tới mức tối đa khi ông chế tạo Lễ Khí cho riêng mình. Bốn xương sườn thứ nhất và thứ hai ở hai phía được cắt ra khỏi cơ thể ông. Chúng được nghiền thành bột, làm đặc lại bằng một kỹ thuật bảo quản linh hồn, và được phong ấn trong lõi của sáu mươi sáu viên đạn.
Những viên đạn này hiện thực hóa “căn nguyên” của Kiritsugu lên mục tiêu. Nếu nó trúng một sinh vật sống sẽ không có vết thương hay chảy máu, nhưng chỗ bị bắn trúng sẽ bị hoại tử. Về bề mặt có vẻ như đã hồi phục, nhưng dây thần kinh và mao quản sẽ không thể phục hồi lại bình thường và không hoạt động được nữa.
Hơn nữa, là một Vũ Khí Khái Niệm, viên đạn này còn nguy hiểm hơn đối với các pháp sư.
Trước nay Kiritsugu đã dùng đến ba mươi bảy viên đạn, và không lãng phí dù chỉ một viên. Những viên đạn được tạo ra từ một phần cơ thể ông đã tiêu diệt hoàn toàn ba mươi bảy pháp sư.
Tuy nhiên, ông chưa một lần nào sử dụng nó đối đầu với một Tử Đồ, một sinh vật từ bóng đêm, được Thế Giới sinh ra với tư cách là một kẻ phủ nhận nền văn minh loài người. Ông đúng là đã gặp những con ma cà rồng, từ hồi còn rất nhỏ, nhưng nhìn lại kẻ này, chúng thậm chí còn chẳng đáng để được gọi là Tử Đồ.
“RẦM!!!!”
Một thanh đao – khổng lồ – chém thẳng về phía Kiritsugu. Mặt ông trầm lại, niệm chú:
“Nghịch chuyển thời gian – bình phương tốc độ!”
Kiritsugu lập tức né tránh, đồng thời.. Và Lễ Khí của Kiritsugu nằm trong tay phải. Viên “đạn ma thuật” – Căn Nguyên Đạn đã được nạp sẵn. Thế rồi nòng của khẩu súng khạc ra một tia lửa, viên đạn bắn thẳng về phía Trần Ngọc Lâm.
Ngay sau đó, ông nhìn thấy kẻ đứng trước mặt ông đột nhiên ngửa người ra, hoàn hảo tránh thoát được viên đạn của ông bằng tốc độ kinh hoàng, gần như chỉ để lại các tàn ảnh. Loại ma thuật tỏa ra thứ hào quang sáng nhạt quanh người hắn chứng tỏ chỉ có duy nhất một loại ma thuật mà hắn sử dụng: Phép cường hóa.
Ông đã từng nghĩ rằng con Tử Đồ này có thể đạt được chiến thắng trước Kirei – một Thừa Hành Giả là nhờ vào Anh Linh của hắn. Tuy nhiên hiện tại rất rõ ràng: Một sinh vật mạnh kinh khủng như vậy rất có thể đã tự mình đánh bại Kirei.
Ngay kế đấy, Trần Ngọc Lâm vung chân, đá mạnh vào ngực Kiritsugu. Hắn nghi hoặc nhìn khẩu súng, hẳn phải có một lý do khiến cho người đàn ông này dùng nó để bắn vào hắn, chứ không phải khẩu súng trường trên tay trái.
Tuy nhiên hắn chẳng quan tâm. Trần Ngọc Lâm lắc đầu, đạp thêm một cú nữa để đảm bảo Kiritsugu đã chết, kế đấy hắn quay đầu bước đi. Phổi, tim của Kiritsugu đã vỡ tan dưới áp lực của hai cú đạp của hắn, không có cách nào mà ông có thể sống được. Thậm chí kể cả một tảng bê tông cũng sẽ nát vụn dưới áp lực của cú đá đấy.
“RẦM!!!!”
Cùng lúc này, Trần Ngọc Lâm giật nảy mình khi nghe thấy một âm thanh sắc bén lướt ngang qua đầu, rất may là hắn kịp tránh né. Hắn quay sang nhìn, chợt cười khổ..
Saber- người vừa phá tan bức tường căn biệt thự – lúc này đang chĩa kiếm về phía hắn. Rõ ràng, hắn đã quên mất rằng Trường Phái Saber vốn có một kĩ năng đặc biệt: Hành Động Độc Lập, cho phép họ hoạt động kể cả trong trường hợp không có Master.
Và hơn nữa, các Anh Linh đều có thể dễ dàng nhận ra được tình trạng hiện tại của Master mình. Nói cách khác, Saber đã cảm nhận được tình trạng của Master mình, và lao tới ứng cứu.
“Master.”
Saber – một kiễm chĩa về phía Trần Ngọc Lâm, quay đầu nhìn về phía Kiritsugu. Trần Ngọc Lâm lúc đang tính nói cho nàng biết Master của nàng đã đo ván rồi, thì chợt, “cái xác” mà hắn vừa mới giết xong ho lên sù sụ..
“Saber, mau giết chết hắn.”
Kiritsugu, vừa mới hồi phục lại, nói. Lập tức, Lệnh Chú trên tay Kiritsugu phát sáng rực rỡ ánh sáng màu đỏ. Ngay sau khi những lời nói từ miệng Kiritsugu thốt lên, thanh kiếm của Saber vẫn đang chĩa về phía Trần Ngọc Lâm chợt chém về phía trước.