Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Không Tồn Tại: Chương 36: Bắt Cóc
Cuối cùng Aoko phải chạy tới giải thích với người quản lý công viên trò chơi, lằng nhằng mãi họ mới chịu bỏ qua việc này. Chờ chuyện được giải quyết xong đã là chạng vạng, may mà công viên trò chơi cũng mở cửa cả buổi tối, hai người lại tiếp tục đi chơi. Có điều cũng chỉ còn lại một trò duy nhất : vòng quay mặt trời.
Vòng quay mặt trời à…Từ nhỏ đã sinh ra trong tập đoàn giàu có, Aoko ít được tiếp xúc với những hoạt động giải trí này nên không biết nhiều lắm. Nàng cũng chỉ nghe nói qua về trò này, đám bạn nữ trong lớp thường xuyên bàn chuyện đi chơi với bạn trai ở đây. Hình như, đây là một nơi rất lãng mạn.
Mắt nàng sáng lên, lập tức túm Sesshomaru chạy tới vòng quay mặt trời.
Người chờ phía dưới vòng quay mặt trời cũng không nhiều, bọn họ vừa mới kéo nhau chạy đến, đã bị nhân viên đẩy mạnh vào một khoang. Đương nhiên, nhân viên kia không thể đụng tới nàng, là Sesshomaru che chở cho nàng mơ mơ màng màng bước vào. Lúc này Aoko mới định thần lại, a, thì ra chỉ là một cái hộp sắt nhỏ thôi.
Thùng xe chậm rãi bay lên, Aoko không kịp chuẩn bị trước, ào một cái ngã vào lòng Sesshomaru.
Sesshomaru nhướng mày, cẩn thận đem người ôm vào trong ngực.
Aoko sửng sốt một lát, sau đó cười rộ lên, dúi đầu vào lòng hắn cọ cọ.
A, thì ra đây là lãng mạn mà bọn họ nói.
Sesshomaru nâng nàng dậy : “Cười ngốc nghếch cái gì ?”
Aoko lắc đầu, nhẹ giọng nói : “Chỉ cảm thấy ở bên cạnh chàng thật hạnh phúc.”
Trên mặt Sesshomaru hiện lên một chút đỏ ửng khả nghi, chỉ mơ hồ lướt qua, nhưng lại bị Aoko kịp thời nhìn thấy. Hắn lập tức hừ một tiếng, quay mặt ra nhìn khung cảnh đang dần thay đổi ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn nàng nói : “Ở bên ta nàng chỉ có thể hạnh phúc, bằng không nàng còn muốn thế nào !”
Aoko bật cười, đột nhiên nhoài người lên hôn hắn một cái.
Bên ngoài vòng quay mặt trời, ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp nơi, làm nổi bật từng gương mặt vui vẻ của những hành khách, trong không gian tràn ngập hương vị hạnh phúc.
Chờ khi hai người rời khỏi công viên trò chơi, trời đã tối đen như mực, loạt đèn đường bật sáng trong đêm tối. Sesshomaru cõng Aoko trên lưng chậm rãi trở về nhà, không nói một lời.
Vốn hắn muốn ôm nàng trở về, bởi vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng nàng. Nhưng Aoko kiên quyết không cần, bảo rằng việc này dọa người quá, hơn nữa mới có bốn tháng, vì thế hắn đành cõng nàng.
Aoko chạy ngược chạy xuôi một ngày, sớm đã mệt đến mỏi cả chân, bây giờ lại buồn ngủ. Nàng ghé vào vai hắn, dùng một chút tỉnh táo cuối cùng nhẹ nhàng nói : “Sesshomaru, ta sẽ cố gắng chống đỡ cho đến lúc đứa bé sinh ra.”
Tay Sesshomaru căng thẳng.
Sau khi về đến nhà, hai người vừa vào phòng khách đã thấy Vương Vũ vô cùng lo lắng đi qua đi lại, lập tức đánh thức Aoko đang ngủ say trên lưng Sesshomaru.
Ánh mắt Sesshomaru bắn sang…
Vương Vũ: “…”
Chờ Aoko và Sesshomaru ăn xong bữa tối đi vào phòng khách, Vương Vũ đã gấp tới nỗi đi tới đi lui vài vòng, vò đầu bứt tai.
Không đợi Aoko mở miệng, anh ta hai mắt rưng rưng lên tiếng : “Nghe tôi nói trước đã !”
Hai người bình tĩnh ngồi xuống, Aoko nói : “Tôi cũng có chuyện muốn nói với anh.”
“…” Cảm xúc bị đè nén của Vương Vũ lập tức được bùng nổ : “Tin tức vô cùng tốt ! Shiina tiểu thư, cô được cứu rồi ! Trải qua sự tìm kiếm không ngừng nghỉ của gia tộc chúng tôi, rốt cuộc đã tìm ra biện pháp cứu chữa cho cô rồi !”
Aoko và Sesshomaru đồng thời sửng sốt.
Vương Vũ nuốt nuốt nước bọt, bắt đầu trấn định lại : “Chú ngữ trước kia mà các vị trưởng lão Vương gia đặt cho Shiina tiểu thư , chủ yếu muốn cưỡng chế không cho hồn phách rời khỏi thân thể, nhưng chú ngữ kia cũng không hoàn chỉnh, cho nên mới sinh ra tác dụng phụ khiến Shiina tiểu thư không có nhịp tim. Nhưng trên thực tế, cô nên cảm thấy may mắn vì chú ngữ kia không hoàn chỉnh.”
Aoko sửng sốt: “Vì sao ?”
Vương Vũ nhìn hai người : “Bởi vì nếu chú ngữ kia hoàn chỉnh, nó sẽ vĩnh viễn đem hồn phách khóa vào trong thân thể, cho dù thân thể chết đi, linh hồn cũng không được giải thoát, không thể luân hồi sang kiếp sau. Hiện tại chúng tôi đã tìm được một biện pháp có thể khôi phục chú ngữ cho Shiina tiểu thư, nhưng vẫn có tính nguy hiểm nhất định.”
Hai người đối diện chỉ trầm mặc lắng nghe.
Vương Vũ tiếp tục nói: “Chú ngữ này chỉ có thể sử dụng sau khi Shiina tiểu thư sinh con, bởi vì nếu sử dụng trước thì cũng sẽ khóa luôn hồn phách thai nhi vào trong thân thể, rất nguy hiểm. Chú ngữ sau khi được thi triển, sẽ vận dụng toàn bộ linh lực tiềm tàng trong cơ thể đi chữa trị linh hồn mục nát. Nguy hiểm nhất là ở bước này, nếu…linh lực suy kiệt, có thể sẽ chết…”
Sesshomaru lạnh lùng nheo mắt lại : “Đây là “biện pháp” mà ngươi muốn nói ?”
Vương Vũ thở dài: “Biện pháp này không đáng giá thử một lần sao ?”
Sesshomaru trầm mặc.
Vương Vũ lập tức nói: “Tôi đã hỏi qua bác sĩ, ngày dự sinh của cô ấy là tháng 12 năm nay, cho tới lúc đó Vương gia chúng tôi sẽ dốc toàn lực giúp cô ấy chống đỡ, nếu thật sự không được, cũng có thể làm phẫu thuật mổ đẻ cứu lấy cứu bé.”
Aoko chậm rãi cầm tay Sesshomaru : “Đã không còn lựa chọn nữa rồi, không phải sao ?”
…
Aoko lần này lại ngủ ba ngày. Sau khi nàng tỉnh lại, quản gia lập tức chạy ào tới trước mặt nàng, suýt nữa thì nước mắt nước mũi tèm lem. Thì ra ngày hôm qua hội thương mại quốc gia có gửi thư tới, mời toàn bộ chủ tịch các tập đoàn lớn trên toàn nước Nhật Bản đến dự tiệc, trong đó cũng có Aoko.
Nhưng Sesshomaru vừa nghe quản gia nói xong, lập tức ném thư mời vào thùng rác, còn lạnh lùng nói không cho phép bất cứ kẻ nào quấy rầy nàng. Quản gia sợ tới mức tim bắn ra ngoài, vội vàng nhặt thư mời lên lau sạch sẽ, vẫn đứng ở bên ngoài chờ nàng tỉnh lại, một khi nàng tỉnh ngủ sẽ vọt vào báo cáo mọi chuyện.
Đúng lúc Sesshomaru bưng bát thuốc bước vào, ánh mắt lập tức biến lạnh.
Aoko đau đầu: “Nhất định phải đi sao ?”
Quản gia gật đầu: “Tôi đã liên lạc với người của hội thương mại quốc gia, vốn muốn thay mặt tiểu thư cự tuyệt thư mời lần này. Nhưng họ nói lần gặp mặt này vô cùng quan trọng, phải do đích thân chủ tịch tham dự, không ai được phép vắng mặt. Tuy bọn họ không nói rõ, nhưng ý tứ rất rõ ràng, nếu không…”
Aoko gật gật đầu: “Tôi biết rồi, dựa theo số đo của tôi làm một bộ lễ phục mới đi. Nếu đã tham gia, nên trịnh trọng một chút.”
“Vâng, đại tiểu thư.”
Quản gia dưới tầm mắt lạnh như băng của Sesshomaru kiên trì lê bước ra ngoài.
Hội thương mại quốc gia, là một hiệp hội do phần đông các tập đoàn tạo thành, có thể xem là hội thương mại lớn nhất Nhật Bản, nắm giữ một nửa nền kinh tế của đất nước. Cho dù hùng mạnh như gia tộc Shiina, cũng không thể dễ dàng đắc tội bọn họ, nếu không hậu quả rất khó lường.
Aoko uống thuốc xong, chậm rãi quay đầu lại nhìn Sesshomaru vẫn đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
“Sesshomaru, bây giờ ta là người thừa kế của gia tộc Shiina, ta có trách nhiệm và nghĩa vụ phải bảo vệ người trong tộc của ta…” Aoko nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn “Chỉ là một buổi tiệc mà thôi, Keishou còn quá nhỏ, nó không thể đi được. Chờ sau khi buổi tiệc kết thúc, ta sẽ quay về thời đại Chiến quốc với chàng, chờ con của chúng ta sinh ra, được không, Sesshomaru ?”
Tay người nọ nhấc lên, lòng bàn tay ấm áp xoay lại, chậm rãi cầm lấy tay nàng.
Năm ngày sau, Aoko tới nơi tổ chức buổi tiệc của hội thương mại quốc gia.
Sau khi Sesshomaru nghe nói buổi tiệc này có rất nhiều người tham dự, hắn chỉ lạnh như băng bỏ lại một câu “Ta về trước báo tin nàng bình an cho mọi người”, sau đó lại đảo mắt sang bên cạnh, đương nhiên là thu được ánh mắt “thề sống chết bảo vệ Đại tiểu thư và tiểu thiếu gia an toàn” của quản gia mới an tâm rời đi.
Nghênh đón ở cửa không ngờ lại là Shimizu Masaki, con nhóc này lúc mặc lễ phục dạ hội vào nhìn qua cũng có phong thái lắm. Aoko lúc này mới nhớ nàng ta là chị gái gia chủ bây giờ của gia tộc Shimizu, có mặt ở đây cũng không có gì kỳ lạ.
Shimizu Masaki cứ đứng ở cửa như vậy, không nói năng gì chỉ đứng đó, nhìn thoáng qua trông cũng rất đẹp mắt, thậm chí còn có mấy người đàn ông tiến lên bắt chuyện, có điều….
“A, Aoko, cái đồ ngốc nhà chị rốt cuộc cũng đến rồi, bà đây đã chờ chị cả nửa ngày rồi đấy !”
Người chuẩn bị tiến đến : “…”
Quả nhiên vừa mở miệng phong thái đã bay sạch sành sanh.
Aoko giật giật thái dương, may là hôm nay nàng không đi giày cao gót mà đi xăng-đan, nếu không đã bị cái giọng the thé này dọa té ngã rồi, trong bụng nàng còn có đứa bé mà.
Quản gia phụ trách đăng ký ở lối vào, Aoko và Shimizu Masaki cùng nhau bước vào đại sảnh trước. Lúc sau quản gia vẫn đi theo trái phải, chỉ sợ Aoko có điều gì không khỏe.
Kougen Terunosuke ngay từ đầu đã chú ý tới Aoko, không, phải nói là hắn vẫn một mực chú ý đến nàng. Thấy nàng bước vào, thấy nàng khéo léo nói chuyện với mọi người, thấy nàng đi đường thật cẩn thận, che chở cái bụng hơi lộ ra, thấy nàng mệt mỏi lặng lẽ lui vào một góc hội trường ngồi nghỉ.
Tuy rằng tính tình Shimizu Masaki điên điên dở dở, nhưng nàng cũng cùng lớn lên với Aoko, vẫn rất quan tâm đến Aoko. Từ sau khi bước vào đại sảnh vẫn không rời đi, bây giờ cũng ở lại nói chuyện phiếm với Aoko.
Cho nên quản gia số khổ đành phải thay Đại tiểu thư nhà họ xã giao khắp nơi.
“Bạn trai chị đâu ? Trường hợp nặng như vậy không phải anh ta nên đi cùng chị sao ?”
Aoko bất đắc dĩ cười : “Anh ấy không thích đám đông.”
Shimizu Masaki bĩu môi : “Nhìn cũng giống một người thích cô độc lắm.
Nàng vừa mới dứt lời, đã thấy Kougen Terunosuke đi sang bên này. Trên mặt Shimizu
Masaki hiện lên một chút khó xử, lặng lẽ nói : “Tôi đi lấy chút đồ, chị muốn uống gì ?”
“Đừng lấy rượu, nước trái cây thôi, nhưng cũng đừng lấy nước trái cây có cồn, nước lọc là tốt nhất.”
Shimizu Masaki ngắm nhìn cái bụng của nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu tránh ra.
Kougen Terunosuke đi đến bên cạnh Aoko, đưa một ly nước lọc cho nàng, mỉm cười nói : “Anh có thể ngồi đây không ?”
Aoko sửng sốt, cảm kích nhận lấy ly nước : “Vâng, xin cứ tự nhiên.”
Nói chuyện nửa ngày với Shimizu Masaki, nàng đã cảm thấy hơi khát nước, cũng không khách khí mà uống hết chỗ nước đó.
“Aoko, em không ngờ lại gặp anh ở chỗ này đúng không ?” Sau khi Kougen Terunosuke nhìn thấy nàng lắc đầu, vẫn cười như cũ nói : “Anh họ Kougen, là người thừa kế của gia tộc Kougen. Lần họp mặt này là do gia tộc của anh đề nghị cử hành, chủ sự cũng là người của gia tộc Kougen.”
Aoko nhướng mày.
Lại nghe thấy Kougen Terunosuke tiếp tục nói : “Anh muốn gặp em một lần, nhưng từ sau lễ hội mùa hè, em không còn đến trường nữa. Aoko, chẳng lẽ em không muốn gặp anh đến vậy ?”
Aoko nghe thấy điều hắn nói có phần không đúng, bắt đầu dịch nhẹ người về phía khác : “Tôi không hiểu ý của đội trưởng Kougen.”
Kougen Terunosuke lộ ra một nụ cười như có như không : “Aoko, nàng luôn cự tuyệt ta, từ ba trăm năm trước cho tới bây giờ, một cơ hội cũng không muốn cho ta. Mặc dù chết, cũng muốn ở bên yêu quái kia.”
Aoko ngạc nhiên nhìn hắn : “Anh…”
Đột nhiên trước mắt dần mơ hồ, nàng không tin nổi trừng lớn mắt, ly thủy tinh rơi xuống mặt thảm dày cộp, không một tiếng động vang lên.