Bạn đang đọc Vĩnh Hằng Không Tồn Tại: Chương 13: Ác Cốt
Một khắc nhìn thấy thiếu niên kia, cuối cùng Aoko cũng biết vì sao cái đội bảy người đó lại nghe quen tai như vậy.
Việc này phải nói tới thời đại Chiến quốc ba trăm năm trước, lúc ấy nàng đang có hôn ước với Kaguya điện hạ. Hắn là người thừa kế của một tòa thành lớn, anh tuấn lại rất có thực lực, không ngừng khuếch trương quân đội của mình ra bên ngoài, chỉ cần có thể được làm thủ hạ của hắn thì tiền đồ chắc chắn sẽ sáng ngời. Lúc ấy có bốn người chỉ nghe theo mệnh lệnh của hắn, trung thành và tận tâm, cơ hồ nắm giữ mạch máu của thành trì, họ được gọi là “đội bốn người.”
Danh hiệu đội bảy người này gần giống với đội bốn người năm đó, chẳng trách nàng cảm thấy quen tai.
Mà Xà Cốt trước mắt chính là một trong bốn người năm đó, phó tướng đắc lực dưới trướng Đại tướng quân. Năm đó hắn đi theo Kaguya điện hạ tới đón Aoko trở về thành, sau khi Kaguya bị cự tuyệt lại cùng hắn trở về, hắn vẫn luôn đối xử với Aoko rất tốt, một thiếu niên không có phiền não và oán hận.
Xà Cốt nhìn thấy Aoko còn sống, đương nhiên rất vui vẻ, lập tức nắm chặt lấy cánh tay nàng nói : “Ha ha ha, Aoko Aoko, không ngờ đi tới nơi này lại gặp được cô, ha ha, bị lạc đường cũng tốt.”
Cung tiễn trong tay Aoko bất giác trùng xuống, kinh ngạc đến cực điểm : “Xà Cốt, ngươi…”
Xà Cốt vui vẻ cười, bỗng nhiên hắn sáp gần lại Aoko, nhìn chằm chằm nàng, âm trầm nói : “Ừ…Xem ngươi đang giả mạo ai nào, không ngờ lại làm được khuôn mặt giống Aoko tiểu thư như đúc, ha ha, nếu bị ta nhìn thấu, nhất định phải xé xác ngươi ra thành từng mảnh nhỏ, dám gọi tên ta, còn có vẻ mặt kinh hỉ đáng yêu này, ừ, quả nhiên là Aoko tiểu thư.”
Lời này nếu nói với những người khác, nhất định sẽ dọa họ sợ đến mực nổi da gà, nhưng Aoko không cảm thấy đáng sợ. Dù sao đã từng ở cùng nhau một thời gian nên nàng rất hiểu hắn. Xà Cốt có thể không biến sắc nói ra những lời độc địa, nhưng hắn không phải là người tàn ác.
Vui sướng qua đi, Aoko mới nhớ ra một chuyện mình đã xem nhẹ.
Đội bốn người rất lợi hại, nhưng cũng là con người của ba trăm năm trước. Hiện giờ ba trăm năm đã qua…Aoko quay đầu nhìn lại, phát hiện cổ của hắn tỏa ra thứ ánh sáng màu tím dơ bẩn.
Ngọc tứ hồn…
Không đúng, năm mươi năm trước nàng mới giao ngọc tứ hồn cho Kikyou, con người không thể sống đến lúc này. Trên người Xà Cốt có vài hơi thở tử vong, nhất định là gần đây hắn mới sống lại nhờ vào quyền năng của ngọc tứ hồn, có thể làm được điều này…Naraku !
Lúc nàng đang tự hỏi, mặt Xà Cốt đã ghé đến : “Này Aoko, cô đang nghĩ gì vậy ?”
Aoko lặng im nhìn hắn : “Xà Cốt, ngươi thành thật nói cho ta biết, bây giờ ngươi là ai ?”
“Còn là ai nữa, chẳng lẽ ta đã biến dạng, à, Aoko đang hỏi đến chuyện ta sống lại sao, ừ…” Xà Cốt mất hứng bĩu môi : “Aoko thật là, chẳng lẽ nhìn thấy ta cô không vui sao ?”
Aoko lắc đầu : “Ngươi biết ta không có ý này…”
“Đủ rồi Aoko, mặc kệ là ai đi nữa, giờ khắc này đứng trước mặt cô, là ta còn sống. Hơn nữa Aoko không phải cũng còn sống sao, chẳng lẽ không vui khi chúng ta cũng còn sống ?”
Aoko im lặng : “Không thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra với các ngươi sao ? Đội bốn người…Ác Cốt, Luyện Cốt, Thụy Cốt, còn có ngươi nữa…”
“Đương nhiên có thể, cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, huống chi còn là Aoko hỏi ta.” Xà Cốt nghịch ngợm trừng mắt nhìn, cười hắc hắc : “Lúc trước sau khi bị Aoko cự tuyệt hôn ước, chúng ta cùng với Kaguya điện hạ trở về thành trì, chỉ là thành trì đột nhiên bị yêu quái tập kích. Kaguya điện hạ mất tích, sau đó thành trì bị thủ lĩnh khác chiếm cứ, chúng ta bắt đầu cuộc sống lưu lạc, sau đó giết chết rất nhiều người, cũng cắn nuốt cả yêu quái. Aoko, chúng ta đã không còn được xem là con người rồi, mà là quái vật. Sau đó gặp đồng bọn cùng chung chí hướng, đội bốn người trở thành đội bảy người. Có vài nhóm người nhàm chán thấy chúng ta tàn bạo, hợp nhau lại chém rớt đầu chúng ta xuống, tóm lại là đã chết rồi. Có người cho Ác Cốt đại ca vài mảnh ngọc tứ hồn, nói ra một điều kiện, sau đó hồi sinh chúng ta.”
Chuyện kinh tâm động phách bị hắn dùng giọng điệu như vậy nói cho xong, trong lòng Aoko ít nhiều có chút khó chịu.
Chỉ là…
“Xà Cốt, xin hãy đưa mảnh ngọc tứ hồn đó cho ta, ta sẽ siêu độ cho các ngươi.”
Đôi mắt thật to của Xà Cốt hiện lên một tia sáng, nhưng vẫn cười hì hì như cũ : “Aoko muốn giết ta sao ?”
Aoko cắn cắn môi, lui ra phía sau vài bước, kiên định nhìn hắn : “Xà Cốt, các ngươi còn sống như vậy là không đúng với thiên mệnh, chuyện sinh tử…không bao giờ có thể thay đổi, làm trái với thiên lý sẽ bị báo ứng rất nặng.”
Xà Cốt nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nhếch miệng cười : “Ác Cốt đại ca nói cô có thể sẽ giết ta, ta vốn không tin, không ngờ thì ra thật sự là vậy.”
Aoko tiếp tục lui về phía sau, cung tiễn vừa buông xuống một lần nữa bị kéo căng : “Xà Cốt, nghe ta đi.”
“Ân~” Bả đao của Xà Cốt vẫn khoác sau lưng, hai tay khoanh lại nghiêng đầu nhìn nàng
“Aoko, Ác Cốt đại ca muốn ta mang cô đến một nơi, còn nói nếu cô phản kháng nhất định phải không do dự trấn áp. Aoko, theo ta đi đi.”
“Ngươi muốn đưa ta đi đâu ?”
“Ta cũng không rõ, hình như là có liên quan đến Naraku. Được rồi được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, chúng ta đi thôi ~~”
“Xà Cốt…”
Aoko không chút do dự bắn ra mũi tên trong tay, lập tức nó hóa thành mũi tên thanh tẩy bay thẳng tới vị trí cổ của Xà Cốt.
“Đã lâu không thấy mũi tên thanh tẩy, không ngờ có một ngày nó lại bắn về phía ta.”
Lời còn chưa dứt, người đã nhảy lên không trung, rút ra xà đao bổ tới. Aoko nhanh chóng rút trường đao bên hông ra ! “Bành” một tiếng, tầng tầng lớp lớp xà đao bị bắn ngược trở về, Aoko nhìn về phía chuôi đao, lại phát hiện nơi đó không có ai !
Không ổn !
Cổ họng đau xót, không biết từ khi nào nàng đã bị Xà Cốt bóp lấy cổ, chậm rãi nhấc lên. Đầu óc dần dần thiếu dưỡng khí, tay vô lực buông ra, trường đao rớt xuống đất. Cảnh vật trước mặt càng ngày càng mơ hồ, bên tai chỉ còn tiếng cười không rõ nghĩa của Xà Cốt, rốt cuộc mất đi ý thức.
…
Nàng bị ánh mặt trời chiếu tỉnh, theo bản năng sờ tới hông, phát hiện đao đã được cất vào vỏ, thoáng an tâm một chút, đây là di vật duy nhất của tỷ tỷ. Nàng đang nằm trên một bãi cỏ, bị mùi cỏ cây thơm ngát bao quanh, chậm rãi bình tĩnh lại, nhớ tới tiếng cười của thiếu niên trước khi hôn mê, thì thầm thành tiếng : “Xà Cốt…”
“Ừ ? Xà Cốt à, ta đã sai hắn đi làm việc rồi, nhất thời không tiện trở về. Sao vậy, tìm hắn có việc gì ?”
Ánh mắt Aoko đột nhiên trừng lớn, mạnh mẽ ngồi dậy nhìn về phía người đang nói chuyện : “Ác Cốt !”
Cách đó không xa là một vách núi, bên cạnh vách núi có một người mặc y phục đen trắng ngồi ở đó, mái tóc đen dài được tết thành đuôi sam, khẽ đong đưa theo gió.
Ngồi dậy quá nhanh khiến đầu óc choáng váng, nàng không chống đõ được lại nằm phục xuống mặt cỏ.
Người nọ quay đầu lại nhìn nàng : “Cẩn thận một chút, mới tỉnh lại mà xúc động mạnh như vậy thân thể sẽ không chịu nổi.”
Aoko nằm bất động tại chỗ, tuy rằng vừa rồi chỉ liếc qua một cái, nàng cũng thấy được ở cổ người kia có một mảnh ngọc tứ hồn, chậm rãi nói : “Huynh cũng còn sống.”
Người nọ không mặn không nhạt nói: “Ừ, mượn sức mạnh của mảnh ngọc kia, xem như còn sống.”
“Ác Cốt, huynh cũng biết rõ, đây không phải là sống.” Aoko ngơ ngác nhìn bầu trời xa xôi, ánh mắt có chút mơ hồ “Ta vẫn nghĩ rằng nếu là huynh , nhất định sẽ khinh thường cách sống như vậy. Ác Cốt, đưa ngọc tứ hồn cho ta đi, mấy ngươi nên trở về nơi cần về, vĩnh viễn an tâm mới đúng.”
“Không đúng Aoko, sau khi trải qua cái chết, ta mới phát hiện bản thân càng muốn sống. Tuy rằng sống như vậy cũng không tốt, nhưng so với chết đi vẫn tốt hơn rất nhiều, cho nên lúc Naraku tới tìm ta, ta đã đáp ứng điều kiện của hắn. Aoko, không phải muội cũng sống lại hay sao.”
Aoko lắc đầu : “Không giống, muội không giống vậy. Ác Cốt, trước kia huynh không phải là người như thế.”
“Con người đều sẽ thay đổi, huống chi bây giờ ta đã không được xem là người.”
“Ác Cốt.” Aoko chậm rãi ngồi dậy, lẳng lặng nhìn bóng dáng kia : “Ta muốn thu thập tất cả mảnh ngọc tứ hồn, mặc dù chúng ta từng là bằng hữu, ta cũng sẽ giết chết huynh.”
“Aoko, đừng ép ta tổn thương muội, dù sao muội cũng là người quan trọng nhất trong sinh mệnh của Kaguya điện hạ.” Ác Cốt đứng lên xoay người đi đến trước mặt Aoko, nắm cằm nàng, bức nàng nhìn thẳng vào hắn : “Trước kia ta cũng từng thích muội, thậm chí nghĩ rằng nếu điện hạ cô phụ muội ta sẽ vĩnh viễn thay hắn chăm sóc muội, tuy rằng việc này không có khả năng xảy ra, chỉ là…tại sao muội có thể vì một yêu quái mà cự tuyệt điện hạ ! Yêu quái có gì tốt ?”
Aoko thản nhiên nhìn hắn, không chút sợ hãi : “Sesshomaru tốt lắm, hắn tốt thế nào muội đều biết.”
“Bây giờ ta đã biến thành quái vật không có hạnh phúc, cũng không còn thích muội nữa.”
Ánh mắt Ác Cốt lộ ra tia sáng sắc lạnh : “Aoko, lúc này ta sẽ thật sự sẽ giết muội.”
Aoko im lặng : “Vì sao lại bắt muội đến đây ?”
“Một trong những điều kiện trao đổi với tên Naraku. Muội cũng biết ta không phải đang nhớ tình xưa.”
Nói xong, Ác Cốt liền buông cằm nàng ra, trở về vị trí cũ ngồi xuống.
Lúc sau, nàng nhìn thấy Ác Cốt vì viết một phong thư khiêu chiến mà phiền muộn cả một buổi sáng, còn thường thường quay đầu lại hỏi một câu : “Rửa mặt hay rửa cổ, cái nào tốt hơn ?”
Nàng không biết nói gì…
Buổi chiều, Xà Cốt đã trở lại, nhưng hắn không trở về một mình, còn có những người khác trong đội bảy người.
Aoko chú ý tới một đứa bé được bọn họ dắt tới tên là Kohaku, nó mặc trang phục thôn trừ yêu sư, phía sau lưng có một mảnh ngọc tứ hồn nhỏ đang bám vào, hẳn là em trai của Sango.
Ác Cốt có chút không hài lòng nói : “Ngươi quá chậm chạp, Xà Cốt !”
Xà Cốt vô tâm vô phế cười : “Bởi vì lúc đi đón Thụy Cốt xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, hắc hắc, ta gặp được Inuyasha, hắn đúng là rất đáng yêu ~~”
“Hừ.”
Vài người nhìn thấy Aoko ngồi bên cạnh, ngoại trừ Xà Cốt thì tất cả đều kinh ngạc.
Vẫn là Luyện Cốt lấy lại tinh thần trước, cung kính gọi một tiếng : “Aoko tiểu thư.”
Aoko chỉ gật gật đầu, trong lòng nàng vốn không thích Luyện Cốt, lúc trước cảm thấy người này quá mức âm hiểm, trong ngoài không đồng nhất. Lúc ấy hắn là mưu sĩ trong thành, người như vậy đúng là hợp với vị trí này. Có điều…vì sao trên người hắn có nhiều mảnh ngọc tứ hồn hơn bọn Xà Cốt ?
Sau khi mấy người báo cáo với Ác Cốt mọi chuyện, Ác Cốt mới ném cây bút cho Luyện Cốt : “Nói mới nhớ, Luyện Cốt ngươi thông minh nhất, viết cho ta một lá thư.”
Luyện Cốt sửng sốt : “Viết cái gì ?”
Ác Cốt cũng không quay đầu lại : “Cứ viết “Ta sẽ đến đòi lại món nợ năm xưa” !”
Xà Cốt hưng phấn kêu lên : “Được đi báo thù sao ?!”
Ác Cốt nhìn về thành trì phương xa : “Ừ, là tòa thành kia ! Chính là tên thành chủ kia đã chém rớt đầu chúng ta. Kohaku, phiền ngươi đưa phong thư này vào trong thành, trực tiếp đưa cho thành chủ. Ta muốn thấy chúng hoảng loạn sợ hãi đến tột cùng.”
Nói xong, quay đầu nhìn Aoko một cái : “Đương nhiên, còn cần Aoko tiểu thư cùng đi.”