Đọc truyện Vĩnh Hằng Chúa Tể – Chương 9: Thực lực Sở Dương
“Hô”
Kiếm trên tay cuồng xoay, Sở Dương hai chân vững vàng tiếp đất hữu kinh vô hiểm thoát được một chiêu vừa rồi.
Thổ hệ dị năng Địa Tinh Thử vừa sử dụng tuy khó phòng ngự nhưng mà năng lực cảnh giác Sở Dương quá cao khó làm tổn thương hắn được.
“Yêu thú cấp 2 đã có thể sử dụng lực lượng ngũ hành công kích địch nhân. Ngươi cẩn thận chút”
Lâm Dĩnh nhắc nhở.
“Nếu chỉ nhiêu đó thôi thì không đủ đâu”. Sở Dương bình thản nói.
Lúc này Lâm Dĩnh đột nhiên cảm giác được trên người của Sở Dương có một loại tự tin vô cùng tựa như chỉ cần hắn làm gì thì chắc chắn thành công.
Có điều nàng gặp rất nhiều người mang loại tự tin này rồi nhưng chân chính làm được đại sự, rất hiếm.
Người nam nhân nhìn hơn nàng mấy tuổi này càng ngày càng làm nàng hứng thú.
Sở Dương thân hình lại vọt tới, kiếm trong tay điểm ra một cái đầy uy lực.
“Phốc xuy”
Khai Dương Phá uy lực mười phần lợi hại, hoàn hảo đục thủng trán Địa Tinh Thử.
Địa Tinh Thử ầm ầm ngã xuống, trong tức thì mất mạng.
“Nhanh như vậy!”
Lâm Dĩnh có chút ngạc nhiên nói. Nàng nhìn Sở Dương, trong mắt hơi lóe lên lửa nóng.
…
“Ục ục”
Sau lưng truyền tới thanh âm nước chảy, Lâm Dĩnh chấn kinh xoay đầu nhìn, nhất thời tâm trạng vui vẻ.
“Phá Linh nhũ, ra rồi”
Nàng nhanh như gió nhảy tới chóp đá, từ trong ngực lấy ra một chiếc bình ngọc. Nàng nhìn Phá Linh nhũ như một hạt đậu trong suốt trước mặt liền đem nó cẩn thận thu vào bình ngọc. Phá Linh nhũ ở trạng thái này rất mỏng manh nếu như nàng bị phân tâm thì rất có khả năng sẽ làm nó vỡ tan.
Thủ pháp của nàng mười phần tỉ mì, hoàn hảo lấy được Phá Linh nhũ.
“Oa”
Lâm Dĩnh híp mắt ôm bình ngọc vào người, tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Sở Dương sắc mặt tối sầm, hắn trợn mắt nhìn nàng. Cô nàng này, lẽ nào bị bệnh đa nhân cách? Người khác biểu hiện như nàng, hắn nhất định bạo đánh bất quá nàng xinh đẹp như vậy, làm sao ra tay?
“Lâm đại mỹ nữ, vui đủ chưa a, chúng ta còn phải rời khỏi đây nữa”
Sở Dương không nhịn được nói.
“Đi thôi”
Lâm Dĩnh vui vẻ gật đầu.
Bất quá ngay tại lúc hai người nói xong, từ xa một đạo nhân ảnh xé gió lao tới đã đem đường ra chặn lại.
“Ai?”
Lâm Dĩnh cau mày nói.
Sở Dương lặng lẽ siết chặt kiếm bạc, lạnh nhạt nhìn.
Người vừa đến là một nam tử anh tuấn tóc vàng thái độ vô cùng ngạo mạn. Hắn lạnh lùng nhìn hai người, trầm giọng nói:
– Phá Linh nhũ này, mời đưa ra.
Hắn người mặc kim sam, dáng người cao lớn, nhục thể tràn trề sức mạnh, tiếng nói như sấm rền cực kỳ có uy nghiêm. Người thường nghe hắn nói tám phần không nhịn được quỳ xuống.
Bất quá Lâm Dĩnh không phải người thường. Nàng nghe hắn nói, lạnh nhạt cười:
– Muốn đồ trên tay ta cần xem thực lực của ngươi đã.
– Haha, được, vậy để ta cho ngươi xem.
“Phích Lịch Chưởng”
Nam tử ngạo cười, thân hình mãnh lực lao tới tung ra một chưởng.
Đồng dạng Lâm Dĩnh tế ra kiếm ngọc phát lực đâm tới.
“Ngọc Lôi Kiếm Pháp”
Chưởng kiếm giao nhau, cương nhu va nhạm trong nháy mắt mạnh yếu đã phân.
Chỉ thấy Lâm Dĩnh người ngọc bị đẩy lui chục bước mới đứng vững.
“Phốc”
Lâm Dĩnh thân hình lung lay dữ dội, sắc mặt nàng tái nhợt phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Dương vội vàng đỡ lấy vai nàng, lo lắng hỏi:
– Không sao chứ!
Lâm Dĩnh khẽ lắc đầu, tay ngọc nhẹ nhàng đẩy Sở Dương ra, trước đó nàng còn nhè nhẹ vỗ vai hắn, ý bảo nàng vẫn tốt.
Sở Dương cười khổ, cô gái này tính tình lúc nóng lúc lạnh nhưng lại khó mà làm người khác giận được.
Lâm Dĩnh đứng thẳng thân người, ngực phập phồng, nàng lạnh lùng nhìn nam tử tóc vàng.
Chợt nàng nghiêng đầu nhìn Sở Dương, nhẹ giọng nói:
– Ngươi trước tiên rời đi đi.
Nàng là lo lắng hắn cậy mạnh bị nam tử tóc vàng hạ sát thủ. Tuy tên này miệng lưỡi khó nghe nhưng mà nàng đối với hắn có không ít hảo cảm, dù sao nhờ có hắn nàng mới thuận lợi lấy được Phá Linh nhũ.
Còn nàng tuy không đánh lại nam tử tóc vàng nhưng hắn nếu muốn giữ chân nàng thì còn không được.
Sở Dương khẽ lắc đầu nói:
– Ta làm người rất chính trực. Đã nhận thù lao của ngươi thì chuyện còn chưa xong ta nhất định không đi.
– Nhưng mà ta đã lấy được Phá Linh nhũ rồi.
Lâm Dĩnh thở dài nói.
– Vậy thì sao? Cô còn chưa đi ta nhất định không thể đi.
Sở Dương nhìn nàng cười.
– Ngươi!
Lâm Dĩnh giận dữ nói. Nam nhân này, giờ phút nào rồi mà còn ngang bướng đến như vậy.
– Hai người các ngươi tình chàng ý thiếp, coi ta là không khí sao!
Nam tử tóc vàng lạnh giọng nhìn đến, âm trầm nói.