Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 51: Sở Dương ra tay


Đọc truyện Vĩnh Hằng Chúa Tể – Chương 51: Sở Dương ra tay

Mọi người ngươi tranh ta đoạt, cũng đã đẩy giá của Mạn Đà La Hỏa lên thành 35 linh thạch trung phẩm.

Tu sĩ dưới Linh Động cảnh, lúc này chỉ có thể làm khán giả quan sát mấy lão già bất tử tranh đoạt, sắc mặt từ lâu đã trở nên vô cùng chấn kinh.

Dù sao nơi này tụ tập nhiều cường giả Linh Động cảnh như vậy, cùng một lúc gầm thét ra giá, cũng đủ làm người ta trong người không rét mà lại run.

Sở Dương như được mở mang tầm mắt, chứng kiến đám cường giả cùng một lúc ngươi hô ta gọi, thi nhau hô to gọi nhỏ vì một món đồ, trong lòng không khỏi có cảm giác quái dị.

Bạch Ly trầm ngâm quan sát, chợt cười nói:

– Nguôi thật ra cũng có thể tham gia tranh đoạt một phen, dù sao môn Huyền phẩm võ học đỉnh cao này rất quý giá, sợ rằng sau này ngươi khó có cơ hội gặp được.

Sở Dương nghi hoặc nhìn nàng, hỏi:

– Ta trong túi lúc này chỉ có không quá 60 linh thạch hạ phẩm, làm sao có thể cùng họ tranh đoạt?


Nhưng mà nghĩ tới chỗ này, Sở Dương ánh mắt có chút cau lại, chợt cười nói:

– Nàng là nói viên tứ phẩm yêu hạch của Thủy Ngục Minh Xà?

Bạch Ly nhìn hắn nhướng mày, hàm hơi nâng lên nhếch miệng nói:

– Xem ra ngươi cũng không quá ngu ngốc.

Đối với lời châm chọc của nàng, Sở Dương sớm nghe thành quen, cũng không có chút gì tức giận. Chỉ là lúc này, mọi sự chú ý của hắn đều đã đặt lên ngọn cổ đèn trên tay cô gái kia.

“Nếu đã có cơ hội, vậy thì sao lại không thử xem.”

Bạch Ly chợt nghiêm túc nhìn hắn, trầm giọng nói:

– Ngươi cũng chớ nghĩ đây là chuyện tốt, tốt nhất là điệu thấp một chút.

Sở Dương hiểu rõ nàng muốn nói gì. Cùng đám lão bất tử này tranh đoạt, ngoài sàng thì dùng linh thạch nhưng trong tối nhất định động đến đao kiếm. Tinh Vân thương hội không thiếu việc có người vừa mua đồ xong đi ra ngoài chục dặm dẵ bị người ta giết chết cướp đoạt vật phẩm.

Nhưng mà hắn Sở Dương, cũng không phải loại người tầm thường. Thực lực lúc này tuy chỉ là Thông Mạch kỳ sơ giai, nhưng mà chân chính đối chọi. Hắn không sợ biết kỳ cao thủ Thông Mạch kỳ nào, bời vì trên tay hắn còn có Huyền Thiết Kiếm, cổ đại nguyên binh vô cùng mạnh mẽ.

Hơn nữa bên người hắn còn có Bạch Ly, Hắc Huyền hai người này.

Tuy hắn không biết bọn họ là ở cảnh giới gì, nhưng tin tưởng sẽ không yếu hơn Thoát Phàm cảnh.

Có hai người bọn họ bên cạnh, ở Phá Linh sơn mạch này hắn còn sợ người nào?


Bạch Ly thân phận đã xác nhận, tự nhiên sẽ không phản bội hắn. Mặc dù thường ngày châm chọc hắn, nhưng mà hắn hiểu rõ nàng hoàn toàn không có ý xấu.

Còn Hắc Huyền, hắn lại càng không lo lắng, tuy tên đó tính tình bạo liệt, lại từng kết thù với hắn, nhưng mà một khi hắn còn nắm trong tay Huyền Thiết Kiếm, Hắc Huyền tự nhiên không dám dàm gì hắn. Ngoài ra tên đó đang bị Kim thế giới khống chế, đã ăn đủ đau đớn, tất nhiên sẽ không dám làm bậy.

“Sở Dương ngươi định làm gì?”

Một bên Lâm Dĩnh không nhịn đượchỏi. Sở Dương lúc này so với lúc nàng gặp hắn lần đầu tiên thật sự rất khác, nàng cũng không biết đó là khác biệt gì, chỉ biết hắn gần đây hành tung thần bí, hơn nữa đột ngột có được một viên tứ phẩm yêu hạch yêu thú vô cùng quý giá, rõ ràng là có bí ẩn che dấu không muốn cho ai biết.

Sở Dương nhìn nàng cười, chỉ nhẹ giọng trả lời:

– Đợi lát nữa nàng xem rồi sẽ biết.

Đối với Lâm Dĩnh, Sở Dương không rõ hắn và nàng là quan hệ gì. Có lẽ chỉ là trên mức quan hệ bình thường một chút mà thôi. Dù sao hắn và nàng gặp nhau không nhiều, tự nhiên không có tình cảm gì đặc biệt. Chỉ là đoạn thời gian ban đầu, cùng nàng sinh tử một phen.

Lại nhớ, lần đó xuất hiện một thanh niên vô cùng mạnh mẽ, thực lực dường như là Thông Mạch trung kỳ. Nghe hắn nói, một năm nữa Tông môn đại chiến sẽ diễn ra, đến lúc đó hắn cũng muốn xem xem những thiên tài của các đại tông môn sẽ có hình dạng gì.

Nhưng mà muốn như vậy, tự nhiên hắn phải trở thành Nội tông đại đệ tử Thánh Kiếm tông.

“Thời gian còn dài, không cần vội.”


Sở Dương làm người không hiếu thắng, cho dù là trời sập cũng sẽ bình tĩnh. Có điều thế giới này lấy võ làm vương, muốn an ổn tồn tại, chỉ có mạnh mẽ hơn, lại càng mạnh mẽ hơn, mới là đạo lý.

“Ta Ma Võ lão nhân ra giá 40 linh thạch trung phẩm. Một đám tiểu cẩu, căm mồm cho ta!”

Tinh Vũ mỉm cười quan sát mọi người, bất ngờ một thiếu nữ xinh đẹp đi đến cạnh nàng, hé môi nói với nàng một câu.

“Thật thú vị a!”

Tinh Vũ trong lòng âm thầm cười, liền hướng mắt lên, mày liễu khẽ nâng, dịu dàng nói:

– Mọi người chú ý một chút. Lần này phương thức đấu giá có chút thay đổi.

– Mạn Đà La Hỏa, lần này người ra giá cao nhất, sẽ phải chờ đợi phiên đấu giá kết thúc, mới có thể xác định được có phải hay không thành công mua được Mạn Đà La Hỏa. Bởi vì có một vị khách quý, muốn dùng vật phẩm của mình đấu giá Mạn Đà La Hỏa, mà kiện vật phẩm này, giá trị không nhỏ, lại phải chờ một chút, Kính xin mọi người thứ lỗi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.